Edit: Sư Tử Biển

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Tiêu Diêu

...

Sau hai năm, Dương Tiếu một lần nữa lại ngồi chung xe với Hình Phi.

“Thế nào? Có chút hoài niệm nào không?” Hình Phi tựa vào ghế sofa của chiếc xe hơi sang trọng, dùng giọng điệu thương hại nói, “Một người đàn ông chỉ đồng ý mua cho em một chiếc nhẫn kim cương nhỏ như vậy, khi hẹn hò với em, nhất định không thể ngồi trêи chiếc xe sang trọng như thế này nhỉ.”

Dương Tiếu nói: “Sai rồi, mỗi lần anh ấy đến gặp tôi, đều ngồi trêи chiếc xe trị giá vài trăm, vài nghìn vạn.”

Hình Phi đương nhiên không tin, chỉ coi như cô đang vì sĩ diện mà cố ý nói dối.

Nhưng Dương Tiếu thật sự không nói sai ―― Mạnh Vũ Phồn mỗi lần đến gặp cô, không phải là ngồi xe giao thông công cộng, thì là ngồi tàu điện ngầm, mỗi chiếc xe định giá mấy trăm đến hơn một nghìn vạn, một chữ cũng không giả.

Lần này Dương Tiếu một mình làm chuyện nguy hiểm, cô cũng không nói với Mạnh Vũ Phồn.

Cô không muốn làm cho cậu lo lắng ―― Mạnh Vũ Phồn có quá nhiều chuyện phải bận tâm lo lắng rồi, đồng đội bị thương, bạn tốt hôn mê, cậu vừa phải chuẩn bị cho trận thi đấu quốc gia của CUBA, lại phải ghi hình chương trình... Hơn nữa, tính cách của Mạnh Vũ Phồn có chút kϊƈɦ động của người trẻ tuổi, cô lo lắng sau khi cậu biết sự thật, sẽ đơn phương độc mã đi tìm Đinh Man báo thù.

Dương Tiếu muốn đem nguy hiểm rời xa Mạnh Vũ Phồn, cô thà rằng để bản thân gặp nguy hiểm, cũng không muốn để Mạnh Vũ Phồn biết.

Hơn nữa, cô cho rằng mình hiểu về Hình Phi. Hình Phi kiêu ngạo tự đại, luôn đánh giá thấp phụ nữ, nên cô đã lợi dụng những thiếu sót trong tính cách của hắn! Cô đặc biệt chọn thời gian đến tìm hắn, lại dùng lời nói chọc giận hắn ... Cứ như vậy thêm dầu vào lửa, Hình Phi đã sa đầu vào lưới, chủ động đưa cô đi đến sân xem thi đấu cá độ!

Cô thản nhiên nhìn vào chiếc cúc áo trêи túi áo khoác măng tô của mình, nó đang lặng lẽ vận hành, tất cả những bức ảnh được chụp đều được tự động lưu lại.

Đột nhiên, một tiếng chuông đã phá vỡ sự im lặng trong xe, đó là điện thoại di động của Dương Tiếu đổ chuông!

Dương Tiếu liếc mắt nhìn cái tên hiển thị trêи điện thoại, mí mắt cô bắt đầu giật mạnh.

Cô vừa mới nhắc thầm tới Mạnh Vũ Phồn, thế mà vào lúc này lại gọi điện cho cô!!

Cô lập tức nghĩ sẽ ngắt điện thoại, nhưng Hình Phi ngồi đã ngăn hành động của cô lại.

“Là điện thoại của ai vậy?” Hình Phi hỏi.

“...” Dương Tiếu trấn tĩnh lại nói, “Là em trai tôi.”

“Em trai? Tôi thế nào mà không biết em có em trai nhỉ?”

“Là em trai họ của tôi.” Dương Tiếu trả lời.

Hình Phi đột nhiên đưa tay ra lấy điện thoại di động của cô một cách hống hách, nói: "Em lưu tên danh bạ của em trai là ‘Cún ngốc’ hả?"

Dương Tiếu vạn phần tự cảm ơn mình vài tháng trước! Khi mới bắt đầu yêu đương với Mạnh Vũ Phồn, liền nhìn thấu bản chất của cậu, đặt cho cậu một cái tên ‘cún ngốc’! Nếu viết tên đầy đủ Mạnh Vũ Phồn, e rằng Hình Phi đã phát hiện ra sự thật.

“Đúng rồi.” Cô một mực chắc chắn, “Cún ngốc chính là em trai tôi, em trai tôi chính là cún ngốc.”

Hình Phi vẫn có chút hoài nghi, hắn ném lại điện thoại vào lòng Dương Tiếu, ra lệnh nói: “Nhận điện thoại đi.”

Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, Dương Tiếu không có cách nào khác, chỉ có thể ấn phím nghe.

Trong điện thoại, giọng nói trẻ trung, vui vẻ vang lên và vang vọng trong không gian nhỏ. "Chị Tiếu Tiếu! Chị vẫn còn đang tăng ca phải không?"

Dương Tiếu nhìn vào mắt Hình Phi.

Hình Phi khẽ gật đầu.

Dương Tiếu: “... Ừ.” Cô nói với người yêu của mình trong điện thoại, “Tôi vẫn đang tăng ca, còn cậu?”

Mạnh Vũ Phồn trả lời: “Tôi đang ở bệnh viện, đến thăm Từ Đông, chơi với cậu ấy.”

Nghe đến tên của Từ Đông, Dương Tiếu lập tức hỏi: “Cậu đi thăm cháu tôi à? Thằng bé thế nào rồi?”

Giọng nói của Mạnh Vũ Phồn có chút cô đơn: “Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói không biết khi nào mới tỉnh lại, bảo chúng ta nên trò chuyện với cậu ấy nhiều một chút.”

Nghe thấy cuộc hội thoại giữa Dương Tiếu và cậu thanh niên, xuất hiện các từ linh tinh như “chị” “cháu”, Hình Phi lúc này mới tin lời Dương Tiếu, thấy người gọi điện cho cô, quả nhiên là em trai họ của cô.

Nhưng mà... giọng của cậu em trai họ này, sao nghe như có chút quen tai.

Dương Tiếu lo lắng Mạnh Vũ Phồn nói tiếp sẽ lộ tẩy, muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề: “Vậy được, chỗ tôi đang bận lắm, tôi tắt máy trước đây. Hôm nay cậu về sớm chút, tôi phải tăng ca, muộn chút mới về.”

“Đợi chút!” Mạnh Vũ Phồn cắt ngang lời tạm biệt của cô, “Chị, tối nay... có thể tôi không về nhà đâu.”

Không biết vì sao, trái tim Dương Tiếu đột nhiên đập thình thịch, dường như báo hiệu có chuyện gì đó không ổn.

“Tại sao không về nhà?” Dương Tiếu không hề xem nhẹ cảnh báo của giác quan thứ sáu, vội vàng hỏi tới cùng.

“Không có gì. Ba mẹ của Từ Đông lớn tuổi rồi, sức khỏe không được tốt, mấy ngày nay thức đêm chăm sóc cậu ấy, cũng chưa được nghỉ ngơi. Tôi chỉ muốn thay thế họ một hôm, để cho hai cô chú nghỉ ngơi một chút.” Giọng điệu của Mạnh Vũ Phồn nhẹ nhàng có chủ ý, “Chị yên tâm đi, tôi sẽ ở bệnh viện cùng Từ Đông, không chạy lung tung đâu!”

“OK” Dương Tiếu tin tưởng lời cậu nói.

Trong mắt cô, Mạnh Vũ Phồn là một người vĩnh viễn không nói dối, nếu cậu nói cậu ở bệnh viện, vậy cậu chắc chắn sẽ ở bệnh viện.

Trong giọng nói của cậu có chút kì lạ, hẳn là xuất phát từ sự lo lắng đối với Từ Đông thôi.

Trước khi tắt điện thoại, Dương Tiếu đã nghĩ đến sự nguy hiểm và khó khăn của chuyến đi này, cô không thể không cảm thấy lo lắng không yên, nói lời tạm biệt với cậu qua điện thoại: "... Ngày mai chúng ta gặp lại."

“Uhm!” Mạnh Vũ Phồn cũng nặng nề trả lời: “Ngày mai gặp!”

Dương Tiếu buộc bản thân mình không để lộ ra bất cứ điều gì khác thường, cô tắt điện thoại, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía Hình Phi bên cạnh mình.

“Tôi đã theo lời anh nghe điện thoại xong rồi.” Dương Tiếu hỏi, “Bây giờ có thể nói cho tôi biết, anh muốn đưa tôi đi đâu chưa?”

“No, thế này còn chưa đủ.”

Hình Phi lại một lần nữa đưa tay ra và đoạt lấy điện thoại của Dương Tiếu, trong ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của cô, hắn mở cửa kính xe ra, đem điện thoại của cô trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ!

Chiếc điện thoại rơi xuống đường, bị nghiền nát bởi những bánh xe đang chạy như bay tới, biến thành những mảnh vỡ nhỏ.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Dương Tiếu kinh ngạc nhìn những mảnh vỡ điện thoại bị ném sau xe, thật lâu không nói thành lời.

Hình Phi nâng cửa sổ xe lên, thản nhiên nói: “Nơi mà chúng ta đến, không thể có thứ này tồn tại.”

...

Không biết chiếc xe đã ra khỏi đường quốc lộ từ khi nào, chạy vào một con đường nhỏ.

Sau khi xóc nảy trêи con đường tối một lúc, cuối cùng họ cũng đến nơi ―― một nhà kho bỏ hoang chỉ xuất hiện trong phim kinh dị Hồng Kông.

Xung quanh là một mảnh đất hoang vu, rơm vàng ngổn ngang từ vùng đất hoang bốc lên, còn có một số chiếc xe cũ nát đến mức chỉ còn lại những tấm sắt lá báo hỏng đậu trong hẻm.

Nhưng mà, khi cánh cửa kho mở ra, một thế giới bất ngờ hiện ra trước mặt Dương Tiếu.

Ai có thể nghĩ đến, ở nơi hoang tàn vắng vẻ như vậy, lại có thể cất giấu một sân bóng xa hoa như thế?!

Ánh sáng rực rỡ, mặt sàn bóng loáng, đồng hồ bấm giờ chính xác đến mili giây, bảng rổ cao ngất ... tất cả những thứ này kết hợp với nhau, phản chiếu trong đôi mắt king ngạc của Dương Tiếu.

“Trong này ... Tại sao lại có một sân bóng rổ nhỉ?” Cô thì thào.

Hơn nữa, sân bóng rổ này thậm chí so với đài truyền hình của cô còn xa hoa hơn, chính quy hơn, thậm chí có thể vượt qua cả CBA!

“Chào mừng đến với ―― địa bàn của tôi.” Hình Phi đút hay tay vào túi quần, lững thững đi vào trong, “Dương Tiếu, em rất may mắn đấy.”

“May mắn điều gì?”

“May mắn gặp được tôi.” Hình Phi nói, “Hôm nay, tôi cho em thưởng thức một trận thi đấu bóng rổ chân thật nhất, nhiệt huyết, hoàn mỹ, không có tinh thần thể thao giả dối, chỉ có thắng thua.”

Nói xong, hắn theo cầu thang bên sân đi lên tầng hai.

Dương Tiếu lúc này mới phát hiện, hóa ra tầng hai như một hang động, lại có thể ẩn giấu một phòng!

Tầng một là sân bóng và phòng theo dõi ở tầng hai, cách bố trí này giống như phòng điều khiển của [King of Rebound]. Chỉ là tầng hai của phòng điều khiển tràn đầy không khí làm việc sôi nổi và bận rộn; Nhưng ở đây, nó được bố trí như một hang động vàng sang trọng, ghế sofa da bò thủ công được đặt bên dưới bức tường kính từ sàn đến trần.

Tường kính này là tấm kính một chiều, những người ngồi trêи ghế sofa có thể từ trêи cao nhìn xuống quan sát các cầu thủ trêи sân, nhưng các cầu thủ sẽ không bao giờ biết, sự nghiệp bóng rổ của họ bị ai đùa giỡn trong tiếng vỗ tay.

Trong phòng, ngoài ghế sofa, còn có một quầy bar, nhà bếp, nhân viên pha chế và đầu bếp phục vụ đặc biệt cho họ. Đồng thời, có một màn hình lớn bên cạnh bức tường, những con số ở trêи hiển thị tỷ lệ cược - không cần phải nói, đợi sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, những con số này sẽ tăng lên nhanh chóng.

Dương Tiếu hoàn toàn không có tâm tư ăn uống, cô hiện tại, chỉ, muốn, ói.

Mặc dù cô đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến đây, nhưng khi tất cả những điều này thực sự xảy ra dưới mí mắt của mình, cô đã đủ sốc để nghiền nát tâm hồn mình.

Cá độ ngầm rất hung hăng, có người làm nhà cái, có người cùng đánh cược. Nhưng đối với họ mà nói, cầu thủ chơi không còn đại diện cho cuộc sống, mà là một chuỗi các con số đẫm máu.

Dương Tiếu đứng trước tấm kính sát sàn, nhìn vào sân vận động trống trãi.

Vài phút sau, nơi này sẽ tràn ngập ɖu͙ƈ vọng.

Đột nhiên, giọng nói của vệ sĩ vang lên phía sau cô: “Cô Dương Tiếu, xin mời kiểm tra an ninh một lần nữa.”

Nói xong, vệ sĩ không biết từ đâu lấy ra một thiết bị cầm tay, bắt đầu quét quần áo của Dương Tiếu.

“Tít – tít...”

Một tiếng chuông báo động chói tai vang lên, tay của vệ sĩ dừng lại trêи túi áo măng tô của Dương Tiếu.

Ánh mắt của Hình Phi nhìn qua cô.

“Là cái gì?” Hình Phi hỏi.

Dương Tiếu không nói gì, ngón tay nắm thật chặt chiếc cúc áo, sau đó chậm rãi, chậm rãi thò tay vào túi.

Sau đó, cô lấy ra một sạc pin trong túi áo.

“Là cái này.” Cô trả lời, “Là sạc pin trong túi áo.”

Vệ sĩ cầm đi chiếc sạc pin trong túi, vẫn còn muốn tiếp tục kiểm tra cơ thể cô.

Hắn đang đứng quá gần cô, Dương Tiếu hầu như bị thân hình của vệ sĩ bao phủ hoàn toàn, cô ngẩng đầu nhìn lên người vệ sĩ, mùi hương trêи tóc cô lan đến mũi hắn. Ánh mắt cô mềm mỏng, hỏi: “Còn phải kiểm tra nữa không?”

Vệ sĩ sửng sốt một giây, trong nháy mắt đã bị cô mê hoặc.

“――Được rồi! Dừng lại!” Thấy cảnh này, sự ɖu͙ƈ vọng độc chiếm trong nội tâm của Hình Phi lại dâng lên. Người phụ nữ của hắn, cho dù hắn chơi chán rồi, không có nghĩa là hắn có thể để vệ sĩ sờ tới sờ lui! “Kiểm tra, kiểm tra cái rắm, đều con mẹ nó cút hết cho tôi.”

Vệ sĩ bị hắn mắng xối xả một trận, sợ lại chạm trán hắn lần nữa, nhanh chóng thu hồi máy dò rời đi.

Dương Tiếu lừa dối vượt qua kiểm tra, tim đập như trống, nhưng cô phải giả bộ như vô tội, thật sự đã kiểm tra khả năng diễn xuất của cô.

Đúng lúc này, đèn trong sân bóng đột nhiên tối sầm lại, chỉ còn lại đèn pha ở phía trêи bên trái và bên phải của sân ―― các cầu thủ, đã ra sân rồi.

Dương Tiếu ra sức mở to mắt, muốn nhớ kỹ hình dáng của những cầu thủ đang đứng dưới ánh đèn pha sân bóng, nhưng cô không bao giờ tưởng tượng ra rằng những người chơi này lại đeo mặt nạ!

Mặt nạ chỉ có hai màu, một bên toàn màu đen và bên kia toàn màu trắng. Từ mặt nạ, có thể thấy cầu thủ thuộc hai đội khác nhau.

Dương Tiếu mờ mịt khó hiểu: “Đây là đang làm gì thế? Bọn họ tại sao phải đeo mặt nạ?”

“Đây là đặt cược mù quáng blind bet*.” Hình Phi ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, “Không biết đồng đội là ai, không biết đối thủ là ai, không biết sở trường của bọn họ cái gì, không biết bọn họ có nhiều thủ đoạn như thế nào ... Thi đấu như thế này, không phải càng làm cho adrenalin trong người khán giả tăng cao sao?”

* Blind(s) – tiền mù mà 2 người chơi bên tay trái Dealer buộc phải đặt trước mỗi ván bài. Hai vị trí đặt tiền mù là: small blind – mù nhỏ, và big blind – mù lớn. Đây là một thuật ngữ trong Poker.

Về phần khán giả này ở đâu?

Trêи màn hình các con số đặt cược đang nhảy vọt liên tục.

Sau khi hai đội chơi ra sân, số tiền trong nhóm đánh bạc đột nhiên tăng lên nhanh chóng, lúc mới mới bắt đầu chỉ có vài nghìn, vài ngàn đó lại nhảy lên, tiếp theo là vài nghìn, vài nghìn, đột nhiên, có một sự gia tăng khổng lồ gần một trăm vạn ――

Trêи sân, một người đàn ông mạnh mẽ với mặt nạ đen, đôi cánh tay trần lộ ra hình xăm lọt vào trong ống kính.

Tuy rằng mặt nạ đã che đi mặt hắn ta, nhưng trêи cánh tay của hắn ta với những hình xăm ác quỷ kia, đã nói rõ thân phận của hắn ta rồi!

―― Hắn ta nhất định là Đinh Man!

Dương Tiếu có thể đoán ra thân phận của hắn ta, các khán giả khác đương nhiên cũng có thể.

Đinh Man là khách quen đến sân bóng cá độ, hắn ta cũng là một vị tướng chiến thắng không từ thủ đoạn. Sự xuất hiện của hắn ta trêи sân, chắc chắn đã cho khán giả một liều thuốc trợ tim! Những người đặt cược vào đội đen nhanh chóng leo lên, ngay cả khi tỷ lệ cược giảm lên giảm xuống, nó cũng không thể làm giảm sự phấn khích của các con bạc.

Dương Tiếu cắn chặt môi dưới, tiếp tục quan sát.

Nhưng mà, những cầu thủ mà cô biết thực sự bị hạn chế. Cho đến giờ, năm người bắt đầu của cả hai đội đã lọt vào ống kính, nhưng cô không thể đoán ra ai ngoại trừ Đinh Man.

Sau khi những cầu thủ đã ra sân, cầu thủ thay thế bổ sung của cả hai đội cũng đã lên sân.

Trận đấu lần này chọn hình thức 5+3, năm người chơi chính, ba người thay thế bổ sung, số lượng người ít hơn nhiều so với trận đấu chính quy.

Đội đen thay tiền đạo, trung phong, hậu vệ trước. Ngoài tiền đạo ra, trung phong và hậu vệ đều là người da đen. Người da đen trời sinh vốn có thiên phú thể thao, trêи sân bóng từ trước tới nay không thể thiếu bóng dáng của họ, sau khi họ ra sân, tỷ lệ cá cược của đội đen lại nhanh chóng leo lên một bậc thang mới.

Cuối cùng, ba người thay thế của đội trắng cũng lên sân. Giống như đội đen, cũng có ba vị trí.

Nhưng mà, khi ánh mắt của Dương Tiếu dừng tại trêи người tiền đạo đeo mặt nạ màu trắng, con ngươi cô co rúm lại, cắn chặt môi dưới, buộc mình không được kêu lên tiếng --- ---

Ngay cả khi người chàng trai ấy đeo mặt nạ, mặc một bộ quần áo thi đấu lạ, thậm chí chỉ lộ ra bóng dáng, Dương Tiếu vẫn chắc chắn một trăm phần trăm rằng tiền đạo dự bị chắc chắn là Mạnh Vũ Phồn!!