Editor: Qing Yun
“Anh trai này, có phải anh quản hơi nhiều rồi không?” An An mất kiên nhẫn đốp lại anh.
Trên người cô là bộ đồ đồng phục màu đen, bên trong là áo mi.

Lớp trang điểm trên mặt cô không đậm như mọi khi, nhưng miệng lưỡi vẫn sắc bén ngoan cố trước sau như một.
Lục Ngang cũng không thèm để ý, chỉ kiên trì nói: “Ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cô.” Giống như khi ở Ý Hưng Lan San.
Nói?
Nói chuyện gì?
Nói cô không biết xấu hổ như thế nào, nói không thông đồng với La Khôn ra sao?
An An cười lạnh với Lục Ngang.
“Xin lỗi, tôi và anh không có gì để nói cả.”
Giọng điệu của cô càng lạnh lùng hơn.
An An nói xong liền nhìn sang hướng khác, không để ý đến anh nữa.
Trong tầm mắt cô vẫn nhìn thấy anh đứng ở đó, anh cao lớn như ngọn núi nguy nga, không cách nào bỏ qua được.

Ở giữa mùi hương hỗn tạp của đống son phấn nước hoa này, hơi thở của anh vẫn đầy tính xâm lược như trước.

Dù cho đã nhiều ngày trôi qua, An An vẫn có thể phân biệt được ra hương vị mang tên “Lục Ngang” một cách chính xác.
Đây là hơi thở độc nhất vô nhị trên thế giới.
Cô đã từng ngửi được nó, ngày đó ở suối nước nóng, bọn họ dựa gần nhau như vậy làm cô càng nhớ rõ hương vị này hơn.

Giờ khắc này cô thậm chí có thể nhớ lại cơ thể kiên cố của người đàn ông này, nhớ lại sự run rẩy xa lạ mà bàn tay đầy vết chai của người này mang lại, còn cả sự nhục nhã trí mạng mà anh mang đến cho cô… An An híp mắt, cô hờ hững mím môi.
Lục Ngang lại lên tiếng lần nữa: “Cô biết tôi muốn nói gì.”
“Tôi không biết!” An An đương nhiên muốn trái lời anh.
Lục Ngang nghiêm mặt, hiếm được một lần nghiêm túc giáo dục cô: “An An, cô còn trẻ, sinh hoạt có trăm ngàn loại khả năng, cũng không nhất định phải lựa chọn con đường này.”
“Nghe không hiểu.” An An hờ hững chống đỡ, lại nghĩ tới gì đó, cô quay sang sặc anh: “Ai là An An — tôi không biết cô ấy.”
Lục Ngang im lặng giây lát, lúc này càng nói thẳng thừng hơn: “Rời khỏi cậu ta, đừng làm việc này nữa.”
“Rời khỏi anh ta?”
“Ai?”

An An nhìn thẳng Lục Ngang, cố ý hỏi lại.
Cô gái trước mặt đúng là quật cường, nhưng bả vai cô thon gầy, ánh mắt cũng sáng trong… “Lục Ngang, anh nói tư cách gì mà nói tôi rời khỏi anh ta?” Cô chất vấn anh như vậy: “Anh ta có thể cho tôi tiền, có thể làm tôi không bị người khác ức hiếp, anh lại có thể làm cái gì?”
Cô hỏi anh, anh lại có thể làm cái gì?
Lục Ngang mím chặt môi.
Tiếng âm nhạc ồn ào trong trung tâm thương mại vừa hết thúc, giữa lúc chờ đổi sang bài tiếp theo là một khoảng thời gian yên lặng vài giây, ở lúc yên tĩnh như vậy, An An cười lạnh gằn từng chữ nhắc nhở người đàn ông trước mặt: “Anh nói tôi cút, còn nói tôi cút xa một chút.

Cho nên, Lục Ngang, anh cho rằng anh là ai?”
“Anh cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn chạy về, lại nghe anh nghĩa chính từ liêm dạy dỗ à?”
“Anh cho rằng anh La gọi anh một tiếng ‘anh’ thì anh thật sự là anh của anh ta à? Bây giờ anh còn không phải dựa vào anh ta, ăn cơm nhờ anh ta sao? Nếu không phải anh ta, anh chính là một tên tội phạm cải tạo lao động! Anh dựa vào cái gì mà nói tôi?”
Từng tiếng của cô, từng câu của cô được nói ra rất khí phách.
Quầy hàng nho nhỏ yên tĩnh như chết.
Mặc cho âm nhạc ở trung tâm thương mại có ồn ào náo nhiệt cỡ nào thì nơi đây — giữa cô và anh — chính là một mặt nước lặng.
Ở ngoài mặt nước lặng này, người xung quanh nghe được ba chữ “tội phạm cải tạo lao động”, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn chăm chú Lục Ngang như nhìn quái vật.
Dưới ánh nhìn đề phòng của mọi người, Lục Ngang cúi đầu im lặng một lát sau đó xoay người rời đi.
Đi được hai bước, anh vẫn quyết định dừng lại dặn dò An An: “Nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay.”
An An không tiếp lời, cô chỉ hờ hững nhìn bên cạnh.
Trong không khí ồn ào náo động, tiếng bước chân của anh dần đi xa, bước đi có phần có nặng nề.
An An vẫn bất động như trước.
Thỏi son Lục Ngang vừa cầm lên đang ở ngay trước mặt cô, vỏ ngoài màu đen, bên trên có logo màu vàng.
Nó đứng ở chỗ đó, lẻ loi, thẳng tắp mà cứng rắn.
An An nhìn nó giây lát sau đó dùng sức ném về quầy.
*
Lục Ngang đi ra khỏi trung tâm thương mại trơn bóng sáng ngời.
Tiết trời bên ngoài là trời nắng khó gặp, ánh nắng rất gay gắt, anh híp mắt chậm rãi đi về.
Một đêm không ngủ, đến bây giờ cuối cùng anh cũng phát hiện mình hơi mệt mỏi.
Căn nhà cũ xưa không có bóng người, cái ấm điện nấu nước vẫn không có nước.

Lục Ngang mở nắp, xách ấm ra sân đi hứng nước dưới vòi.
Trong tiếng nước xôn xao, đôi vợ chồng nhà bên vẫn tình chàng ý thiết, bọn họ đang thương lượng xem nên ăn cái gì.
“Xào thịt khô được không?”
“Cũng được đó.”

“Nấu thêm cá kho nữa, được không?”
“Em nói gì cũng được hết.”
Tiếng nói thân mật xuyên qua vách tường, thổi vào tai Lục Ngang.

Lục Ngang vô cảm kéo dây điện cắm vào ổ để đun nước.
Anh ngồi ở bậc thềm chờ nước sôi.
Lục Ngang yên lặng hút thuốc, hai chân gấp khúc, sống lưng cong cong, đối diện là một đống đồ đạc lộn xộn trong sân.
Sương khói bay lơ lửng trước mắt rồi tan đi.
Tiếng ấm nước tê tê, Lục Ngang đứng dậy đi vào trong phòng phía sau.

Căn nhà cũ có tổng cộng ba phòng, từ phải sang trái lần lượt theo thứ tự là phòng ngủ, phòng khách và phòng vệ sinh.

Anh tùy ý nhìn khắp nơi nơi một vòng, sau đó đi vào nhà vệ sinh mở vòi hoa sen lên, anh bấm gọi điện thoại.
Bên kia nhanh chóng nghe máy.
“Sao cậu lại liên hệ vào lúc này?” Người kia nghi hoặc.
Lục Ngang cười: “Đột nhiên không biết mình là ai.”
“Bình thường.” Người kia hỏi: “Gặp phải chuyện gì à?”
“Không.”
Lục Ngang cúi đầu hút thuốc.
“Chú ý an toàn.”
“Tôi biết.”
Nói đơn giản vài câu, bên tai Lục Ngang chỉ còn lại vài tiếng tút tút vội vàng.
Cuộc gọi này không vượt quá 15 giây, sau đó lại chỉ còn một mình anh.
Lục Ngang cầm điện thoại, anh bỗng nhiên lười hoạt động, anh vẫn ngồi trong nhà vệ sinh, phía sau lưng chống tường, vòi hoa sen vẫn chưa đóng, tiếng nước ào ào làm cho cả thế giới tạm thời trở nên thanh tịnh.
*
An An kết thúc ca làm ban ngày, cô thay quần áo đi ra khỏi trung tâm đã là hơn 7 giờ tối.
Cô mua một bát mì chua cay ở quán ven đường, cô cầm bát mì trong tay, bước chân vội vàng chạy đến Ý Hưng Lan San.
Hơn 7 giờ, câu lạc bộ vẫn chưa bắt đầu náo nhiệt, nhân viên đang dọn dẹp trong phòng.

Cậu thanh niên pha chế cũng vừa mới đến, đang ngáp dài ngáp ngắn sau quầy bar.

An An đi thẳng về phía căn phòng nhỏ ở phía sau.
Đây là nơi nghỉ ngơi riêng cho nhân viên tiếp rượu, nếu có khách yêu cầu thì quản lý sẽ đến gọi người.
Thời gian này đã có người đến từ trước, không phải đang ăn cơm tối thì là đang vội vàng trang điểm.

Nhìn thấy An An, bọn họ đều cười khách khí chào hỏi: “Ti Ti đến rồi.” Hiện tại An An đang được La Khôn để mắt đến, cho nên bọn họ đều muốn nịnh bợ cô.
An An cũng không để ý, cô ngồi trên chiếc sô pha trong góc, bưng mì chua cay lên ăn.
Cơm nước xong, cô bắt nghiêm túc trang điểm.
Nhìn chính mình với lớp trang điểm đậm trong gương, lòng An An cũng yên ổn lại.
Khoảng 8 giờ rưỡi, câu lạc bộ bắt đầu náo nhiệt lên.

Ngồi ở phòng nghỉ phía sau có thể nghe thấy tiếng âm nhạc ở bên ngoài, cũng có thể nghe thấy các vị khách la hét chúc rượu nhau, đây là lúc buổi đêm bắt đầu, cũng là lúc tiền bắt đầu vào túi.

Quản lý cũng bận rộn hơn, tới tới lui lui, mỗi lần lại đây đều dẫn mấy cô gái ra ngoài.
Nhưng lần nào cũng không có An An.
Trơ mắt nhìn tiền bay mất, An An nhíu mày đứng dậy đi ra ngoài tìm Mập Mạp nói lý lẽ.
“Giám đốc Hồ, sao hôm nay không gọi tôi lần nào cả?”
An An hỏi Mập Mạp.
Hồ Mập Mạp bận đến mức đầu óc choáng váng, nhìn thấy cô đi đến, gã vỗ đầu một cái rồi nói: “Quên mất! Quên mất! Tôi quên đấy!” An An chỉ cảm thấy không thể hiểu được, người này quên cái gì? Mập Mạp chỉ sân khấu phía trước, cười ha ha giải thích: “Người đẹp, bây giờ thân phận của cô khác rồi.

Bên trên không cho cô tiếp rượu, bây giờ cô là ca sĩ thường trú của câu lạc bộ chúng tôi.”
“Ca sĩ thường trú?”
An An nghe xong vẫn không thể hiểu được.
“Đúng vậy,” Mập Mạp gật đầu: “Người cũ từ chức rồi, chúng tôi vừa lúc thiếu người ca hát nên chọn cô.”
“Vậy tôi tính tiền thế nào?” An An vẫn không hiểu ra sao.

Cô tiếp rượu mỗi đêm có thể trích phần trăm, nhưng ca hát thì sao?
Mập Mạp nói: “Cho cô tiền lương chứ sao.”
“Tiền lương? Bao nhiêu?” An An không buông tha bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.

Hơn nữa nếu giá cả thích hợp thì công việc ca hát này tốt hơn tiếp rượu rất nhiều.

Mùi vị của những người đàn ông say rượu kia thổi vào mũi, lần nào nhớ lại An An cũng muốn nôn.
Mập Mạp nghe cô hỏi như vậy thì cười thâm ý: “Cô muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, anh La chắc chắn bỏ được.”
“Là anh La sắp xếp?”
An An nghĩ.
Mập Mạp “ừ” một tiếng, gã không nói thêm gì khác.

An An nhìn sân khấu phía bên kia, trên sân khấu không có người, chỉ có một chiếc micro màu đen lẻ loi.
Chiếc micro đó đang đợi cô.
Mập Mạp còn đang bận cho nên gã thúc giục An An: “Mau đi chuẩn bị, đừng làm khách phải đợi lâu.”
An An đồng ý, nhưng cô lại không biết nên chuẩn bị cái gì.

Cô chỉ máy móc bước lên sân khấu.
Chùm tia sáng mãnh liệt chiếu xuống, trước mắt An An bỗng trở nên trắng xóa, cô không nhìn rõ khung cảnh xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy chiếc micro ở trước mặt kia.
An An đi về phía có, nâng tay lên sờ giá đỡ micro.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào giá đỡ, An An đột nhiên cảm thấy an tâm.
Đây là đồ vật cô quen thuộc.
Đứng dưới vầng sáng sáng ngời, đứng ở chính giữa sân khấu, cả người An An càng thêm trắng nõn hơn, làm cho ngũ quan xinh đẹp cũng trở nên mờ hồ, chỉ có thể nhìn thấy dáng người mảnh khảnh.
Lục Ngang đứng dựa vào cửa, anh cong bàn tay châm điếu thuốc.
Bên dưới đã có khách hàng huýt sáo, cười ha ha nói: “Hôm nay có người đẹp à.” Lại hỏi: “Người đẹp, cô hát gì đó?”
Ý Hương Lan San không có ban nhạc, chỉ có nhạc đệm lựa chọn ngẫu nhiên rồi truyền phát.

Hôm nay bài hát đầu tiên trùng hợp là một ca khúc cũ – Dịu dàng như anh.
Khúc nhạc dạo vừa vang lên, Lục Ngang lập tức khựng lại, anh híp mắt ngẩng đầu nhìn.
“Một năm một tháng một ngày nào đó, tựa như một khuôn mặt rách nát…”
Tiếng nói của An An không có sự trải đời, cũng không có dấu vết luyện tập công nghiệp.

Cô cũng không tang thương, cô chỉ có ưu thương nhàn nhạt, cùng với ngọt ngào nhàn nhạt.
Đây là điểm hồn nhiên nhất của cô.
Lục Ngang đứng dựa vào cửa nghe hai câu sau đó im lặng xoay người rời đi.
Vừa lúc đụng phải Mập Mạp đang đi đến, anh hỏi: “Tô Đình đâu?”
“Cô ta á?” Mập Mạp lắc đầu nói: “Không đến.”
“Nghe nói chú Ngũ đã quay lại?” Lục Ngang lại lơ đãng hỏi thêm.
Mập Mạp nói phải, sau đó lặng lẽ nhiều chuyện: “Vừa về hôm nay, về cái là đi tìm gặp anh La luôn.”
Lục Ngang cười, anh cúi đầu hút điếu thuốc đi vào chỗ sâu bên trong.
Phía sau anh là An An đang ca hát.

Cô đang hát, khó có thể mở miệng nói tạm biệt, khiến cho tất cả đi xa…
 
------oOo------