Hiện tại nàng đang thiếu tiền.

Chưởng quầy thu mua bản thảo, nàng bị ánh mắt của La Văn Chi lưu luyến mà rời đi.

Ước lượng tiền xu trong tai, nàng tính nhẩm, cộng thêm số tiền này, nàng có lẽ đã chuẩn bị đủ tiền sắm tết cho Lan Cửu rồi.

Nếu còn dư lại tiền thì có lẽ có thể mua thêm mấy bộ đồ mùa đông, quả là một năm tốt lành.

Đại Tranh Phủ thầm nghĩ đến phản ứng hôm nay khi Lan Cửu nhìn thấy binh mã, bước chân của nàng cũng nhanh hơn, mắt thấy đã đến cửa, Lại nghe thấy tiếng của Đại Sách vừa chạy trối chết mấy ngày trước.

“Các vị quan gia, ta quen biết với chủ của phủ này đó.


” Trên đầu hắn ta cài trâm, lải nhải trước đám binh lính của Chu gia: “Mấy ngày trước ta tới Chu phủ chờ lang quân, gặp được thị vệ lạ mặt, nghe giọng thì hình như không phải người địa phương, hôm nay ta có nhắc với lang quân của Chu phủ, Nhữ Châu thành không bài xích với người ngoài, trong nhất thời có chút chuyện xảy ra, mong mấy người mau bắt người nọ đi, tra khảo thật kỹ….

.

Nói không chừng có thể có liên quan đến người các ngươi tìm đấy!”Đại Tranh Phủ không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng nghĩ đến chuyện lúc sáng, trong lòng nàng liền có chút bất an.

Nàng muốn tìm Lan Cửu thật nhanh!Mặt trời đang lặn, cả bầu trời đỏ rực như đốm lửa, những đám mây như thiêu đốt, đuổi theo bước chân nàng.

Đại Tranh Phủ đi đường tắt qua nơi bọn họ ở, nhìn thấy Lan Cửu đã thu thập tay nải.

Nàng bất chấp việc hỏi hắn vì sao, nàng nắm lấy tay hắn: “Lan Cửu, quan binh bên ngoài đang muốn tìm ngươi!”Lan Cửu không đáp, ánh mắt hắn đảo quanh Đại Tranh Phủ với vẻ hoài nghi.

Đột nhiên, lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, âm thanh ngoài phủ đã lớn hơn, ba bốn tiếng bước chân đuổi kịp Đại Tranh Phủ.

Chân hắn rất dài, chưa đi được mấy bước đã đến phía trước Đại Tranh Phủ, tiếng ồn ào bên trong phủ, tiếng đánh giáp y của binh lính như ở bên tai, Đại Tranh Phủ chỉ vào ngoại Nhữ Châu thành và nói: “Đi đi, thừa dịp không có lính canh gác ở cửa thành, chúng ta lên núi trốn trước, nơi nơi trong thành đều có quan binh, chúng ta căn bản là chạy không thoát, ngươi yên tâm, ta rất rành nói đó, sẽ không sao đâu!”Cũng được, qua mấy ngày nữa, người của hắn sẽ đến đây.

Hôm nay hắn thấy được thân binh của Thái Tử, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên tìm đường lui trước, đến việc Đại Tranh Phủ dẫn hắn lên núi, có lẽ cũng là ý hay.

Đáng tiếc vận rủi không bao giờ đến đơn lẻ, họ vừa lên núi không bao lâu thì mây đen kéo đến, mưa to nổi lên, tuyết vừa tan, gió núi âm u lạnh lẽo.

Hai người tìm được một sơn động, gió lạnh đến xương tủy, Đại Tranh Phủ vừa ngồi xuống liền nhịn không được mà rùng mình.


Sau khi đốt lửa nàng mới miễn cưỡng hoàn hồn, nhìn Lan Cửu mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt hơn so với ngày thường, nhưng vẫn có vẽ lịch sự tao nhã, cảm giác thanh quý nói không nên lời.

Nàng lại nghĩ đến biểu đệ xui xẻo kia, trong lòng hơi áy náy: “Lan Cửu, ngươi có muốn tới đây sưởi ấm không?”“Không cần, ta không lạnh.

” Lan Cửu nheo mắt, nhìn chằm chằm Đại Tranh Phủ, đồng thời lộ ra ánh mắt như muốn đâm xuyên qua nàng.

Hắn đã chứng kiến quá nhiều kẻ phản bội đầu hàng, đặc biệt là mấy người thế lực của hoàng tử, tất cả đều khôn khéo, tính toán kỹ lưỡng, mỗi khi có chuyện gì thì sẽ trái phải lung tung.

Ngay cả hắn cũng sẽ như thế.

Đại Tranh Phủ có thể phủi sạch quan hệ với hắn, nhưng nàng lại không làm thế.

Nếu nành thông minh giao hắn cho những tên đó, lợi ích của nàng có thể còn hơn với tư nô nho nhỏ lúc này.

Nghĩ đến đây, lông mày Lan Cửu dịu lại, chỉ vào tay nải của mình và thử thăm dò nàng: “Ta có mang theo chút quần áo, ngươi mặc đi.


”Đại Tranh Phủ gật đầu, khi mở tay nải của hắn ra, bên trong có vài bộ đồ dày cộp, một ít lượng bạc, cùng với ngọc bài nhìn có vẻ đáng giá.

Trái tim Đại Tranh Phủ như có gì đó đâm vào, vô cùng đau xót.

Lan Cửu không có kế hoạch cho năm mới như nàng.

Lộ phí cũng mang xong.

Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng cũng không thể nhịn nữa, nàng đem mấy thứ đó dọn dẹp xong, phủ thêm xiêm y, nàng rón rén đi đến trước mặt Lan Cửu, đưa phân nửa xiêm y cho hắn: “Lan Cửu, trên núi lạnh lắm, nếu ngươi cảm thấy không lạnh thì cũng nên đắp một chút đi, bị bệnh chẳng phải sẽ rất phiền toái sao.

”.