Là quán cà phê trước đây, trang hoàng như cũ, không biết là trùng hợp hay sao mà, Phó Chí Tắc đi đến chỗ bọn họ từng ngồi.
"Em ngồi đây đi, tôi lấy menu cho em." Phó Chí Tắc kéo ghế cho cô, lấy cuốn sách nhỏ màu đen trên quầy lễ tân, đưa cho Vân Li.
Cô lật xem, cũng không có nhiều lựa chọn: "Tôi muốn sữa bò cacao."
Phó Chí Tắc: "Đồ ngọt chọn matcha ngàn tầng?"
Vân Li gật gật đầu.
Anh ung dung đóng menu lại, đi tới quầy lễ tân gọi món, Vân Li nhìn chằm chằm bóng dáng anh, thấy anh thản nhiên như thế, tâm trạng có chút hoảng hốt.
Sau khi chia tay luôn có một giai đoạn tiêu hóa như vậy.
Trong giai đoạn này, bạn sẽ liên tục đặt câu hỏi liệu quyết định chia tay có quá mức qua loa không, xem đi xem lại các chi tiết để có kết quả khác nhau, liên tục nhớ lại những ngọt ngào và vị giày vò trong tình yêu.
Bạn khát vọng tìm lại những thứ đã mất, lại sợ hãi lo được lo mất.
Trong giai đoạn tiêu hóa này, Vân Li nhớ lại rất nhiều chi tiết, cô ý thức được, à, thì ra anh rất thích cô.

Mà theo ngày tháng dần dần trôi qua, anh không tới tìm cô, cô cũng nhận ra, à, hóa ra anh cũng không cần cô đến vậy.
Chậm rãi, cũng chỉ còn lại một kết quả.
Mà cô cũng chấp nhận kết quả này.
Sau khi Phó Chí Tắc trở về, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Anh chống tay trên tay cầm, tựa vai trên vào lưng ghế.
Mới đầu, hai người cũng không nhìn đối phương.
Sau một hồi im lặng, không hẹn mà cùng nhau ngước mắt nhìn nhau.
Vân Li khẩn trương chơi ngón tay ở dưới bàn nơi anh không thể nhìn thấy, cô cố gắng làm cho mình trông nhẹ nhàng nhàn hạ như anh: "Anh thay đổi rất nhiều......"
Lần trước gặp mặt cô thì quá mức câu nệ, thật ra cô vẫn luôn muốn hỏi ——
"Anh dạo này thế nào?"
Dù một năm rưỡi qua cô không chủ động hỏi thăm, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, tốt nhất là anh có thể sống thật tốt.
Ngay cả khi không có cô, cô cũng hy vọng anh có thể sống thật tốt.
Phó Chí Tắc nhìn Vân Li, cô để tóc dài, có uốn cũng có nhuộm, mang băng đô màu xanh trắng, lộ ra bờ vai trơn bóng thẳng tắp, nói chuyện chậm rì rì, ngữ điệu ôn nhu.
Anh cười cười: "Khá tốt, cuộc sống đã trở về quỹ đạo."
Nam sinh tự quen thuộc, thân thiết hỏi: "Học trưởng, đây là bạn gái anh sao? Thật xinh đẹp nha." Cậu ta ngẩng mặt lên vẫy tay với Vân Li "Em với học trưởng cùng tham gia trận đấu máy bay không người lái đó."
Trong lòng Vân Li căng thẳng, nhìn đối phương gật gật đầu.
Phó Chí Tắc nhìn Vân Li, không trả lời.
Nam sinh liếc nhìn chiếc ghế trống, cười hì hì nói: "Em ngồi đây được không?"
Phó Chí Tắc cười, khẽ đẩy cậu ta một phen: "Đi qua chỗ khác."
Chờ nam sinh đi, Phó Chí Tắc mới nói với cô: "Xin lỗi, bọn họ thích nói giỡn."
Không sao." Vân Li cố làm ra vẻ mình không thèm quan tâm: "Cũng có người thường xuyên nói đùa với tôi như vậy."
"......"
Tay lấy ly cà phê Phó Chí Tắc dừng lại.
Nghe tới đây có vẻ như cô thường xuyên đi ra ngoài cùng nam sinh, Vân Li cảm thấy lại nghĩa khác, lại bổ sung nói: "Đó là khi tôi ở cùng Vân Dã."
Nghe được lời này, giữa mày Phó Chí Tắc buông lỏng, hỏi cô: "Sau này có dự định gì không?"

"Tìm việc ở Tây Phục, công việc thực tập hiện tại hẳn có thể trở thành chính thức." Vân Li hai tay cầm cốc, ngẩng đầu nhìn anh, "Còn anh thì sao?
"Khả năng là xuất ngoại làm postdoc* đi."
"......" Tay Vân Li nắm chặt, "Anh đi một mình sao?"
Phó Chí Tắc khẽ nhếch mi: "Bằng không thì với ai?"
"Tôi cũng không biết......" Cô quẫn bách nói, "Chỉ cảm giác một mình xuất ngoại không dễ dàng chút nào."
"Không có.

Chỉ một mình tôi" Anh suy nghĩ một lát, nhìn chằm chằm cô: "Vẫn chưa quyết định được, có thể trực tiếp ở trong nước.

Nếu xuất ngoại, thì sẽ không trở lại."
Vân Li nghe không ra ý của anh, cả người ngốc một chút, "Không trở lại?"
"Ừ."
"À......!Vậy khá tốt." Cô cúi đầu cố gượng cười, trong lòng giống như thủng một lỗ.

Vân Li cố gắng chuyển dời chú ý ra khỏi chủ đề này,"Năm ngoái tôi đến Anh quốc giao lưu."
Phó Chí Tắc nhìn cô: "Khá tốt chứ?"
Vân Li nhẹ giọng nói: "Khá tốt......" Cô do dự một chút, mới nói tiếp: "Chỉ là nửa năm đầu không quá thích ứng."
"Nói với tôi."
Cũng không ít người hỏi về tình hình của Vân Li ở Anh quốc, hầu hết thời gian chỉ nói một hoặc hai câu.

Nhưng giờ phút này, cô vẫn muốn nói cho anh biết.
Giống như nói cho anh, chuyện này cũng không quá lớn.
Vân Li cân nhắc một lúc: "Căn nhà đầu tiên tôi thuê khi vừa đi qua......."
Vân Li không tiếp tục nói nữa, tạm dừng một chút, như là mới phản ứng lại, ngượng ngùng mà giải thích nói: "Đã xảy ra rất nhiều chuyện, đang suy nghĩ nên nói cái nào."
Phó Chí Tắc cười, kiên nhẫn nói: "Từ từ nói."
"Đợi chút." Anh đứng dậy, đi tới quầy lễ tân mang ba cái bánh kem về.
Vân Li: "Này ăn không hết......"
Phó Chí Tắc: "Từ từ ăn đi." Anh nghiêng đầu, "Em cũng có thể chậm rãi nói."
"Ồ......" Vân Li cắn một miếng bánh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, có chút thất thần.
Cô vội vàng cúi đầu, quy củ kể chuyện cô xuất ngoại từ đầu đến cuối, lại bỏ qua những chuyện không vui.
"Không tệ lắm." Nói đến đằng sau cô cong cong môi, "Vốn dĩ tôi cho rằng mình chắc chắn sẽ không thể sống một mình ở đó, kết quả không nghĩ tới khả năng sinh tồn của tôi lại mạnh đến vậy."
Có thể cảm thấy mình ba hoa chích choè, Vân Li cười có chút thẹn thùng.

Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cũng cong cong môi theo cô.
"Em muốn đi xem phòng thí nghiệm của tôi không?" Phó Chí Tắc hỏi cô, "Trong tòa nhà này."
Lời mời đột nhiên không kịp phòng ngừa, Vân Li không có lý do để từ chối, gật gật đầu.
Hai người vừa đến cửa phòng thí nghiệm, liền có một cậu trai sốt ruột mà chạy đến trước mặt Phó Chí Tắc: "Sư huynh, tiêu rồi tiêu rồi, sư đệ phá hủy hệ thống rồi!"
"......"
Vẻ mặt cậu trai hoảng sợ, động tác hấp tấp bộp chộp, như là đã xảy ra thảm họa.
Nhận thấy người bên cạnh Phó Chí Tắc, cậu ta tập trung nhìn vào, đột nhiên phản ứng lại.
Nữ.
Vẫn là cô gái xinh đẹp.
Sát lại gần Phó Chí Tắc.
Lại bắt gặp lại ánh mắt sắc lạnh của Phó Chí Tắc, cậu trai lập tức sửa miệng: "À, cũng không nhiều vấn đề lắm."
"......"
Phó Chí Tắc dừng lại một lúc, xoay người nói với Vân Li: "Lần sau dẫn em đi." Anh nghiêng đầu, ôn nhu hỏi cô: "Được không?"
Vân Li trong lòng có chút mất mát, trên mặt vẫn cười cười: "Ừ.

Không sao đâu."
Cậu trai phía trước nghẹn cười, tầm mắt chuyển qua lại giữa cô và Phó Chí Tắc.

Vân Li có chút xấu hổ, vội vàng nói câu "Tôi đi trước" rồi bước xuống lầu.

Còn chưa đi hai bước, giọng cậu trai đã vang vọng khắp tầng 5.
"Sư huynh! Đó là bạn gái anh sao? Sư huynh! Chừng nào anh có bạn gái thế?"
"Không phải."
"Đó là người sư huynh theo đuổi sao? Anh nói cho chúng em biết đi, chúng em giúp anh theo đuổi!"
"Cậu thật ồn ào."
Vân Li dừng lại bước chân, cậu trai còn đang lải nhải, Phó Chí Tắc đáp lời nghe không rõ lắm.
Ở lại chỗ cũ một hai phút, Vân Li mới tiếp tục bước xuống, lại lần nữa cảm thấy ý nghĩ của mình thật vớ vẩn.
Trước mặt là một con đường lớn bằng phẳng, xám xịt.
Trong một thoáng, cô quên mất xe đang đậu ở đâu, nhìn chằm chằm mặt đường phát ngốc một lúc.
Khi cả hai gặp lại nhau, không có bất kỳ lời chỉ trích nào với đối phương, không oán niệm, không cam lòng đối với không cảm tình và không dị nghị, cũng không còn sót lại sự ái mộ, rung động.
Tựa như người bạn cũ cực kì thân thuộc lâu ngày không gặp, ngồi xuống lẳng lặng mà tâm sự hai ba tiếng đồng hồ.
Rõ ràng đó phải là trạng thái gặp lại tốt nhất.
Nhưng sao cô lại cảm thấy khổ sở vậy.
Vân Li chóp mũi đau xót.
......
Đoạn nhạc đệm này không ảnh hưởng cuộc sống của Vân Li, sau khi trở về, cuối tuần cô dẫn theo Vân Dã với Doãn Vân Y đi chơi xung quanh, liền trở về đến cuộc sống dân văn phòng ngựa không dừng vó.
Quá trình thực tập hiện tại của Vân Li là phỏng vấn từ xa ở Anh quốc.

Cô chỉ đối đáp với chức vụ chuyên ngành.

Cuối cùng nhận được bốn offer, cô chọn cái sáng đi chiều về, làm từng bước mà thực tập.

Một tháng nữa, sẽ phải sát hạch chuyển chính thức, bản thân cô cũng có chút khẩn trương.
Ngay từ đầu Vân Li là muốn làm uploader full-time, nhưng bị Vân Vĩnh Xương cực lực phản đối, ông hy vọng cô sẽ đi làm bình thường như bao người khác, có mối quan hệ xã hội ổn định.
Cô cảm thấy Vân Vĩnh Xương nói cũng có đạo lý, chuyên mục của cô từ chuyên mục sinh hoạt dần dần chuyển sang loại chuyên mục giải trí phổ cập khoa học.

Thời gian dài trạch trong nhà làm video, sẽ lạc nhịp với xã hội sau một thời gian dài.
Lần trước trong hai đoạn thực tập, Vân Li cũng không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào.

Sắp tốt nghiệp, nàng cùng mặt khác đồng học giống nhau, muốn tìm một phần sáng đi chiều về, đồng nghiệp bạn bè, bầu không khí công ty tốt công việc ổn, có thể cho cô thêm một chút thời gian nhàn rỗi để làm những gì mình muốn làm.
Một đường sinh hoạt hai giờ cũng đủ phong phú, cô chỉ hoàn thành video trạm E vào buổi tối, khi nằm ở trên giường phát ngốc, mới có thể nhớ tới Phó Chí Tắc.
Nhiều bạn học cấp 1 và cấp 2 đã lập gia đình và sinh con, thế hệ ba mẹ trong lúc đó đều nhận thức, từ khi Vân Li từ Anh quốc trở về, Vân Vĩnh Xương với Dương Phương bận rộn cho cô xem mắt.
Vân Vĩnh Xương: 【 dì ba con giới thiệu một chàng trai này, người địa phương Tây Phục, tốt nghiệp thạc sĩ hai năm, nhân viên công chức.


Vân Vĩnh Xương: 【 lần này con phải đến gặp, đều 24 tuổi, yêu đương cũng phải mất hai ba năm.


Vân Vĩnh Xương: 【mọi việc vẫn thuận lợi, chị Đường của con cũng gặp 20-30 người, cũng chưa vừa mắt ai.


Vân Li nhìn tin nhắn này, đau đầu thật sự, cự tuyệt không biết bao nhiêu lần, Vân Vĩnh Xương với Dương Phương vẫn như cũ không biết mệt.
Vân Vĩnh Xương: 【 đừng kiêu căng ngạo mạn.


Bọn họ nghĩ rất đơn giản, nhất định vì nam sinh mà bọn họ giới thiệu không đủ ưu tú, Vân Li mới không chịu đi.
Vẻ mặt cậu trai hoảng sợ, động tác hấp tấp bộp chộp, như là đã xảy ra thảm họa.
Nhận thấy người bên cạnh Phó Chí Tắc, cậu ta tập trung nhìn vào, đột nhiên phản ứng lại.
Nữ.
Vẫn là cô gái xinh đẹp.
Sát lại gần Phó Chí Tắc.
Lại bắt gặp lại ánh mắt sắc lạnh của Phó Chí Tắc, cậu trai lập tức sửa miệng: "À, cũng không nhiều vấn đề lắm."
"......"
Phó Chí Tắc dừng lại một lúc, xoay người nói với Vân Li: "Lần sau dẫn em đi." Anh nghiêng đầu, ôn nhu hỏi cô: "Được không?"
Vân Li trong lòng có chút mất mát, trên mặt vẫn cười cười: "Ừ.

Không sao đâu."
Cậu trai phía trước nghẹn cười, tầm mắt chuyển qua lại giữa cô và Phó Chí Tắc.

Vân Li có chút xấu hổ, vội vàng nói câu "Tôi đi trước" rồi bước xuống lầu.

Còn chưa đi hai bước, giọng cậu trai đã vang vọng khắp tầng 5.
"Sư huynh! Đó là bạn gái anh sao? Sư huynh! Chừng nào anh có bạn gái thế?"
"Không phải."
"Đó là người sư huynh theo đuổi sao? Anh nói cho chúng em biết đi, chúng em giúp anh theo đuổi!"
"Cậu thật ồn ào."
Vân Li dừng lại bước chân, cậu trai còn đang lải nhải, Phó Chí Tắc đáp lời nghe không rõ lắm.
Ở lại chỗ cũ một hai phút, Vân Li mới tiếp tục bước xuống, lại lần nữa cảm thấy ý nghĩ của mình thật vớ vẩn.
Trước mặt là một con đường lớn bằng phẳng, xám xịt.
Trong một thoáng, cô quên mất xe đang đậu ở đâu, nhìn chằm chằm mặt đường phát ngốc một lúc.
Khi cả hai gặp lại nhau, không có bất kỳ lời chỉ trích nào với đối phương, không oán niệm, không cam lòng đối với không cảm tình và không dị nghị, cũng không còn sót lại sự ái mộ, rung động.
Tựa như người bạn cũ cực kì thân thuộc lâu ngày không gặp, ngồi xuống lẳng lặng mà tâm sự hai ba tiếng đồng hồ.
Rõ ràng đó phải là trạng thái gặp lại tốt nhất.
Nhưng sao cô lại cảm thấy khổ sở vậy.
Vân Li chóp mũi đau xót.
......
Vẻ mặt cậu trai hoảng sợ, động tác hấp tấp bộp chộp, như là đã xảy ra thảm họa.
Nhận thấy người bên cạnh Phó Chí Tắc, cậu ta tập trung nhìn vào, đột nhiên phản ứng lại.
Nữ.
Vẫn là cô gái xinh đẹp.
Sát lại gần Phó Chí Tắc.
Lại bắt gặp lại ánh mắt sắc lạnh của Phó Chí Tắc, cậu trai lập tức sửa miệng: "À, cũng không nhiều vấn đề lắm."
"......"
Phó Chí Tắc dừng lại một lúc, xoay người nói với Vân Li: "Lần sau dẫn em đi." Anh nghiêng đầu, ôn nhu hỏi cô: "Được không?"
Vân Li trong lòng có chút mất mát, trên mặt vẫn cười cười: "Ừ.

Không sao đâu."
Cậu trai phía trước nghẹn cười, tầm mắt chuyển qua lại giữa cô và Phó Chí Tắc.

Vân Li có chút xấu hổ, vội vàng nói câu "Tôi đi trước" rồi bước xuống lầu.

Còn chưa đi hai bước, giọng cậu trai đã vang vọng khắp tầng 5.
"Sư huynh! Đó là bạn gái anh sao? Sư huynh! Chừng nào anh có bạn gái thế?"
"Không phải."
"Đó là người sư huynh theo đuổi sao? Anh nói cho chúng em biết đi, chúng em giúp anh theo đuổi!"
"Cậu thật ồn ào."

Vân Li dừng lại bước chân, cậu trai còn đang lải nhải, Phó Chí Tắc đáp lời nghe không rõ lắm.
Ở lại chỗ cũ một hai phút, Vân Li mới tiếp tục bước xuống, lại lần nữa cảm thấy ý nghĩ của mình thật vớ vẩn.
Trước mặt là một con đường lớn bằng phẳng, xám xịt.
Trong một thoáng, cô quên mất xe đang đậu ở đâu, nhìn chằm chằm mặt đường phát ngốc một lúc.
Khi cả hai gặp lại nhau, không có bất kỳ lời chỉ trích nào với đối phương, không oán niệm, không cam lòng đối với không cảm tình và không dị nghị, cũng không còn sót lại sự ái mộ, rung động.
Tựa như người bạn cũ cực kì thân thuộc lâu ngày không gặp, ngồi xuống lẳng lặng mà tâm sự hai ba tiếng đồng hồ.
Rõ ràng đó phải là trạng thái gặp lại tốt nhất.
Nhưng sao cô lại cảm thấy khổ sở vậy.
Vân Li chóp mũi đau xót.
......
Đoạn nhạc đệm này không ảnh hưởng cuộc sống của Vân Li, sau khi trở về, cuối tuần cô dẫn theo Vân Dã với Doãn Vân Y đi chơi xung quanh, liền trở về đến cuộc sống dân văn phòng ngựa không dừng vó.
Quá trình thực tập hiện tại của Vân Li là phỏng vấn từ xa ở Anh quốc.

Cô chỉ đối đáp với chức vụ chuyên ngành.

Cuối cùng nhận được bốn offer, cô chọn cái sáng đi chiều về, làm từng bước mà thực tập.
Một tháng nữa, sẽ phải sát hạch chuyển chính thức, bản thân cô cũng có chút khẩn trương.
Ngay từ đầu Vân Li là muốn làm uploader full-time, nhưng bị Vân Vĩnh Xương cực lực phản đối, ông hy vọng cô sẽ đi làm bình thường như bao người khác, có mối quan hệ xã hội ổn định.
Cô cảm thấy Vân Vĩnh Xương nói cũng có đạo lý, chuyên mục của cô từ chuyên mục sinh hoạt dần dần chuyển sang loại chuyên mục giải trí phổ cập khoa học.

Thời gian dài trạch trong nhà làm video, sẽ lạc nhịp với xã hội sau một thời gian dài.
Lần trước trong hai đoạn thực tập, Vân Li cũng không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào.

Sắp tốt nghiệp, nàng cùng mặt khác đồng học giống nhau, muốn tìm một phần sáng đi chiều về, đồng nghiệp bạn bè, bầu không khí công ty tốt công việc ổn, có thể cho cô thêm một chút thời gian nhàn rỗi để làm những gì mình muốn làm.ngày với quản lý.
Thẳng đến khi lên xe lái về hướng bệnh viện Tây Khoa Đại, Vân Li còn cảm thấy hành vi của mình khá lệch lạc.
lệch lạc: Ly kinh bạn đạo – 离经叛道 – lí jīng pàn dào (rời xa, phản bội lại những gì kinh sách dạy, đạo nghĩa).
Cô là muốn làm cái gì?
Sau khi đậu xe, Vân Li trực tiếp tới chỗ đăng ký, có không ít người đang xếp hàng, không có bóng dáng của Phó Chí Tắc.
Bệnh viện cũng không lớn, cô nhìn phòng rải rác, l tầng 1 và 2 là khoa nội và ngoại khoa, tầng 3 là khoa mắt và nha khoa, lầu 4 khoa tâm lý tinh thần.
Phó Chí Tắc dạ dày không tốt lắm, cô đến khoa nội đi dạo một vòng, nhưng không thấy thân ảnh kia.
Lầu 2, lầu 3, đều không có.
Vân Li bước lên tầng bốn, ở chỗ rẽ cầu thang, nhìn mấy chữ to khoa tâm lý tinh thần sơn màu xanh bên ngoài mười mấy bậc thang.
Bước chân dừng lại.
Cô nhớ tới vài lần chạm mặt với Phó Chí Tắc cười tùy tiện, cô hy vọng rằng anh đều ổn.
Cô cũng không hy vọng ở chỗ này gặp phải Phó Chí Tắc.
Vốn dĩ cô không nên tới.
Vân Li xoay người, trong lòng bỗng dưng khó chịu, cô bước xuống hai bước, phía trên truyền đến âm thanh mệt mỏi của anh: "Li Li."
"......"
Vân Li ngẩng đầu, Phó Chí Tắc đứng trước cửa khoa, trong tay cầm sổ khám bệnh, phía sau là bối cảnh trang nghiêm lạnh như băng, anh rũ mắt nhìn cô.
Vân Li đứng ở chỗ cũ, không biết phản ứng thế nào.
Phó Chí Tắc đi xuống, dần dần tới gần Vân Li, thẳng đến khi dừng lại trước mặt cô, anh hỏi: "Cơ thể khó chịu à?"
"Tôi tới tìm Vân Dã ăn cơm, mượn toilet một chút." Vân Li nhanh chóng bịa chuyện, cô không quên mình đang ở cầu thang dẫn lên tầng bốn, còn nói thêm: ""Còn khá nhiều người ở dưới lầu."
Do dự một lúc, môi Vân Li mím chặt, không hỏi anh vì sao ở chỗ này.

Phó Chí Tắc nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô: "Tôi đi cùng em."
Nói xong, liền đi thẳng lên lầu, dừng lại trước cửa toilet đối diện lối vào cầu thang.
Vân Li đi theo phía sau anh, vào toilet, không có ai bên trong, một chút ý nghĩ thuận tiện đều không có.
Không muốn làm Phó Chí Tắc phát hiện mình nói dối, Vân Li vào gian phòng, đợi nửa phút, nhấn nút xả nước.
Chờ cô ra, Phó Chí Tắc đứng ở cửa sổ cách đó không xa, anh đưa khăn giấy cho Vân Li: "Lau tay đi."
====================
T7222212032022
Post-doctorate
Khi học sinh hoàn tất chương trình doctorate, học sinh còn phải trải qua một giai đoạn "thực tập" thông thường kéo dài khoảng 1 tới 5 năm.

Người nghiên cứu trong giai đoạn này thường được gọi là "Post-doctoral fellow" (tạm dịch là nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ).

Thực ra, trong giai đoạn này, thí sinh không được cấp văn bằng gì cả, vì đây là giai đoạn mà nghiên cứu sinh phải làm việc dưới sự hướng dẫn của một giáo sư kinh nghiệm, và qua đó dần dần tự mình phát triển một chương trình nghiên cứu của riêng mình.

Đây cũng là thời gian mà nghiên cứu sinh có cơ hội để trưởng thành một nhà nghiên cứu độc lập.

Vì thế, Postdoctoral fellow không phải là một văn bằng, và không nên hiểu như là một tiến sĩ cao cấp..