Phó Chí Tắc: "Xe đậu ở chung cư, trong khoảng thời gian này em có thể dùng."
Cha giaf nhà mình là giá giáo lão bản, Vân Li rất rõ ràng xe với nữ nhân không gì ngoài mượn đạo lý, Phó Chí Tắc nguyện ý đưa xe cho cô lái, hẳn là rất tin tưởng cô, hoặc là, sẵn lòng gánh vác mọi tổn thất mà cô có thể gây ra.
Vân Li thụ sủng nhược kinh, cất chìa khóa vào túi, không nghĩ ra cách báo đáp anh như nào, liền đề ra ý tưởng khả thi nhất: "Vậy anh về, em có thể đón anh."
Phó Thức Tắc: "Không cần, Từ Thanh Tống sẽ đến đón."
Môi anh hé mở, không có hình dạng gì cả, Vân Li lạnh sống lưng, xem xét nhìn anh một cái, anh từ chối đến mức hoà nhã nhặn, theo lý thường hẳn là giống như cô theo đuổi anh.
Ngữ khí thậm chí nhất quán bình thản?
Đối mặt với Phó Chí Tắc, Vân Li cũng không dám trí khí, chỉ nhấp nhấp môi: "Vậy được."
Bộ dáng cô sinh hờn giận dỗi không dám, giống như anh là ác bá ức hiếp cô, Phó Chí Tắc không hiểu lắm: "Sao vậy em?"
"Không có." Vân Li nhấc ba lô lên, nhón chân nhìn xung quanh, bộ dáng giả vờ không thèm để ý, "Vừa rồi nhớ tới khoảng thời gian trước em theo đuổi anh, anh vẫn liên tục nói không cần."
Không nghĩ tới giờ phút này sau khi thu phục rồi bị tính sổ, Phó Chí Tắc đáy lòng bật cười: "Vậy anh phải làm gì đây?"
Vân Li: "Chính là......"
Gần đến giờ học, mọi người lần lượt tiến vào lớp, diện mào với khí chất của anh đều xuất chúng khiến người khác chú ý, ngay cả cô ở bên cạnh cũng trở thành tâm điểm chú ý.
Nhớ lại trải nghiệm bị chụp lén trong quán cà phê trước đây, Vân Li có chút mất tự nhiên, không nói nên lời.
Phó Chí Tắc nhìn quanh bốn phía, kéo cô ra hành lang.
Phòng học ở lầu một, hành lang dẫn lên lầu một chỉ dựa vào ánh sáng tự nhiên từ lầu một chiếu vào, tầm nhìn bị giảm xuống.
Tay anh hơi lạnh, nắm lấy cô không bao lâu thì bắt đầu nóng lên.
Mới vừa yêu đương, khi hai người ở chung khá câu nệ, hôm nay ở trên đường cũng không quá gần, thỉnh thoảng qua đường chỉ xoa mu bàn tay.
Vân Li không nghĩ tới, cảm giác được nắm tay này, lòng bàn tay nóng hầm hập, sau khi ra mồ hôi mỏng còn dinh dính.
Như là muốn trả đũa vừa nãy anh từ chối, Vân Li dùng ngón cái gãi gãi lòng bàn tay anh, cảm nhận được bàn tay đang nắm cô hơi dùng sức, lại khắc chế mà nới lỏng, trong lòng cô có loại cảm giác sảng khoái khó hiểu.
Kéo cô đến lối vào của hành lang tầng một, Phó Chí Tắc dừng lại, cũng không thèm để ý động tác nhỏ vừa rồi của cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Có thể nói rồi?"
Phản ứng đầu tiên của Vân Li là nói không nên lời.
Thời điểm cô nói chuyện với người nhà và con bạn thân cũng hơi chút cởi mở, không kiêng dè đề cập đến suy nghĩ và quan điểm của bản thân, đối với Phó Chí Tắc, bản năng cô vẫn nhát gan.
Phó Chí Tắc dường như hiểu mọi chuyện, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, kiên nhẫn mà lặp lại một lần: "Vậy anh phải làm thế nào đây?"
Câu này lặp lại cho Vân Li dũng khí, cô nghĩ nghĩ: "Sau khi chúng ta yêu nhau, anh không thể từ chối em." Sau khi đưa ra yêu cầu, cô còn không quên tôn trọng ý kiến của anh: "Anh cảm thấy có thể chứ?"
Phó Chí Tắc sửng sốt, sau đó nhanh chóng đồng ý: "Ừ."
Anh như suy tư gì đó hỏi: "Vậy khoản trước kia có muốn tính không?"
Cẩn thận ngẫm lại, quả thật anh từ chối cô hơi bị nhiều.
Vân Li nghiêng đầu: "Nếu không tính sổ, hình như em có chút bị tổn thất nhủ......" Không rõ ý đồ của anh trong câu hỏi này, cô hỏi ngược lại: "Anh có kiến nghị gì không?"
Phó Chí Tắc đưa ra đề xuất quy củ: "Vậy em cũng từ chối anh vài lần đi, để trong lòng thoải mái." Anh học theo mà trưng cầu ý kiến của cô: "Em nghĩ có thể chứ?"
"......"
Sao cô có thể đồng ý.
Vân Li ước gì anh mời thêm, sau đó cô sẽ đồng ý tất cả.
Biết anh cố ý nói như vậy, chơi không lại anh, Vân Li lắc đầu: "Thôi quên đi."
Phó Chí Tắc cũng mặc kệ này có phải đáp án dự kiến bên trong không, bổ sung nói: "Nếu không đồng ý, em chỉ có thể chịu thiệt đấy."
Vân Li tự nhận mình càng thích anh một chút, cũng không giãy giụa: "Tổn thất thì chịu vậy đi."
Bộ dáng cô thoạt nhìn xác thật vẫn chưa tâm tồn khúc mắc.
Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm cô vài giây, ý vị thâm trường nói: "Cho nên, vì sao không đồng ý?"
Anh kéo Vân Li lại gần.
Mỗi lần toàn bị anh mượn cơ hội trêu chọc, Vân Li có chút bất mãn: "Anh biết rõ mà."
"Muốn nghe em nói." Xem nhẹ những cảm xúc khác trong lời nói của cô, Phó Chí Tắc hạ giọng.
Bầu không khí lúc này giống như trong đêm Giáng sinh, anh tự nhiên mà sát lại, hai người có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Vân Li biết mình bị anh đắn đo đến gắt gao, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Môi cô mấp máy, một lát sau mới nói nói: "Em đây luyến tiếc anh từ chối."
Nghe câu nói thế, Phó Chí Tắc thấp giọng cười: "Vậy em đến đón anh đi." Dùng khớp xương ngón trỏ cọ cọ mặt cô, lại bổ sung câu: "Vừa khéo có thể nhìn thấy em trước."
Hành lang tối om, gạch men sứ ngay ngắn tượng trưng cho sự uy nghiêm của học viện, giờ phút này tạo ra một hình ảnh kiều diễm mờ ám đối lập, ủ riêng ý vị ăn vụng trái cấm.
"Nhưng mà cũng có thể," lòng bàn tay anh xoa lòng bàn tay Vân Li, không vội không chậm, ngữ khí không chút để ý, "Em tới đón chính là mục đích của anh đi."
Vân Li nghe anh nói, nhiệt độ trên mặt dần dần tăng lên.
"Em chỉ làm nghĩa vụ của một người bạn gái thôi." Vân Li bị mấy câu chỉnh của anh đến mức tim đập không thôi, mà ánh mắt anh vẫn bình tĩnh như thường từ lúc bước tới hành lang, đôi mắt đen kịt thu hết tất cả tâm tư.
Cả hai đều là lần đầu tiên yêu đương, Phó Chí Tắc rõ ràng là cao cấp hơn cô rất nhiều.
Ôm ý nghĩ không cam lòng yếu thế, Vân Li nhớ lại những gì mình suy nghĩ suốt đêm: "Vậy anh cũng nên làm nghĩa vụ của một người bạn trai chứ?"
"?"
Phó Chí Tắc tiếp tục vuốt ve lòng bàn tay cô: "Nghĩa vụ gì?"
Vân Li nuốt nuốt nước miếng, nhìn thẳng vào anh: "Ôm bạn gái anh một cái."
"......"
Phó Chí Tắc dựa vào tường, nhìn cô vài giây, không hành động.
Gạch lát hành lang ở tầng một có màu trắng ngọc trai, mặt tường màu xám, mặt anh giống như bức tranh được chạm khắc trên giấy dán tường, ngũ quan lai dòng máu mang phong vị của thời Trung cổ.
Anh cong cong môi, ánh mắt nặng nề: "Em tới ôm anh đi."
"......"
Vân Li hoài nghi anh không hiểu lời cô nói.
Cũng có thể cố ý nghe hiểu.
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, đó là tiếng chuông chuẩn bị lúc 7:55, cô định thần, đỏ mặt xoay người: "Em phải vào lớp ——"
Cánh tay lại bị anh dùng tay phải nhẹ nhàng bắt lấy, hơi thở anh từ phía sau dán lên, ngực áp vào lưng cô, tay còn lại của anh vòng lấy cổ cô, dừng lại ở trên vai phải cô.
Một đợt sóng bất ổn, vòng lấy cánh tay của cô kéo về phía sau một chút, đưa cô gần sát vào trong lòng ngực anh.
Vân Li hít sâu mấy hơi.
Tay phải anh đi xuống cánh tay cô, đan xen các ngón tay cô.
"Hóa ra yêu đương," Phó Chí Tắc dựa vào vai phải cô, nghiêng đầu chậm rãi nói, "Khá vui vẻ."
Động tác kéo dài hơn một phút, Phó Chí Tắc mới buông cô ra, ánh mắt nhu hòa: "Vào lớp đi." Vừa lúc di động anh rung liên tục, Vân Li nhắc nhở anh: "Điện thoại anh đổ chuông kìa."
Anh không ngại trả lời điện thoại trước mặt cô, ấn vào để kết nối, nói chuyện rất lâu ở đối diện, Phó Chí Tắc trước sau không lên tiếng, toàn bộ quá trình chỉ nói ba câu, ngữ khí lãnh đạm.
"Đã biết."
"Ừ."
"Không cần."
Liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi xem toàn bộ quá trình anh nhận điện thoại, Vân Li đột nhiên phát hiện, trước kia, mặc dù khi anh lạnh nhạt nhất với cô, Phó Chí Tắc cũng không nói chuyện với cô như này.
Cô không biết lý do trong đó là gì, nhưng bởi vì cô phát hiện điều đặc biệt nho nhỏ —— cho dù là ảo giác, cảm thấy vui vẻ.
Sau khi đến cửa lớp, Vân Li vào cửa, tìm vị trí ngồi xuống.
Một lúc sau, bạn cùng phòng Đường Lâm ngồi bên cạnh cô, cùng cô chào hỏi.
Hai người chỉ gặp nhau trong học kỳ mùa đông, cô ấy lấy giáo trình ra, ngữ khí kích động: "Vân Li, vừa nãy cô có thấy anh chàng đẹp trai đứng ở cửa không, nhưng con mẹ nó quá đẹp trai rồi."
Vân Li dừng một chút, nhỏ giọng mà ừ.
"Chính là người chơi hệ lạnh nhạt cấm dục đấy cô có hiểu không? Quả thực là mẫu người lý tưởng của tôi, vừa nãy tôi còn thử quét mặt trước mặt anh ta, anh ta cư nhiên......"
Nói đến điểm mấu chốt, Đường Lâm dừng lại hai giây, Vân Li có chút sốt ruột: "Cư nhiên gì?"
Đường Lâm buông tay, vẻ mặt không thể tin được: "Trực tiếp xem nhẹ tôi, liền tránh tôi đi luôn." Cô ấy bật camera selfie lên xem: "Hôm nay trang điểm đâu có tệ, quái lạ thật.
Cô nói xem đúng không?"
Không biết phải nói gì, Vân Li xấu hổ mà hòa hoãn nói: "Khá xinh đẹp."
"Có lẽ người như này mà ở trên tường sẽ không ít người tỏ tình nhỉ, lát nữa tìm tên vậy, tìm được sẽ nói cho cô." Đường Lâm cười tủm tỉm mà mở diễn đàn của trường, mở tường thổ lộ cho Vân Li xem.
Vân Li cười cười: "Được, cám ơn."
Vừa lướt tường thổ lộ, Vân Li mới phát hiện bên trong có không ít lời tỏ tình với Phó Chính Sơ, Đường Lâm nhìn thấy, phổ cập khoa học cho cô: "Này là Phó Chính Sơ, là đội bóng trường học tôi, hình như thi đấu được giải quán quân đi." Đường Lâm cười tủm tỉm nói, "Nghe nói lạnh lùng đẹp tai với trắng nữa, hình như cậu ta còn là người câu lạc bộ ngoài trời, tôi định tham gia hoạt động của bọn họ, cô muốn đến không?"
"Vẫn chưa được......" Vân Li nhanh chóng từ chối, nhưng này trong chốc lát Đường Lâm đẩy cô ấy vào tài khoản công khai của câu lạc bộ ngoài trời, hoạt động gần nhất là là tuyến đường cắm trại ngắm sao, trong đám người đề cử viết người yêu .
Có vẻ như, cũng có thể, suy xét một chút.
Trong lớp học Vân Li rối rắm một lúc không biết có nên gửi tin nhắn WeChat cho Phó Chí Tắc không, đã gửi thì —— có vẻ như cô không nghe giảng, mới vừa nói là người yêu dù sao cũng phải suy xét việc quản lý hình tượng trước mặt đối phương.
Không gửi thì —— có vẻ như mối quan hệ của họ quá mức lạnh nhạt.
Khi cô thực sự quyết định, vấn đề lớn nhất là cô không biết phải nói gì với Phó Chí Tắc.
Hai người hầu như không bao giờ trò chuyện.
Vắt hết óc, Vân Li gửi một câu: 【 đến Nghi Hà thì nói cho em biết nha.
】
Phó Thức Tắc: 【 ừ 】
Phó Chí Tắc: 【 bạn gái có nghĩa vụ gì khác không? 】
Cô cẩn thận suy xét, mới vừa quy củ mà gõ: 【 quan tâm săn sóc bạn trai, hỗ trợ, giao tiếp】
Câu còn chưa gõ xong, Phó Chí Tắc tiếp tục gửi tới ——
【 muốn trải nghiệm một chút.
】
Vân Li chỉ cảm thấy ý nghĩ của mình quá bẩn.
Không sạch sẽ, lời nói nghiêm túc như vậy có thể khiến cô nghĩ khác đi, trong đầu cô chỉ toàn khuôn mặt lạnh lùng với một đôi mắt mang theo dục vọng của anh, nhớ tới chuyện vừa xảy ra trên hành lang.
cô nhịn không được nuốt nước bọt an ủi.
......
Lướt WeChat xuống, là tin nhắn của Vân Dã, là ảnh của một tấm bưu thiếp.
Phía dưới phụ văn tự: 【 hồi âm cho em.
[ vui vẻ ]】
Vân Li không quên Vân Dã lấy danh nghĩa của cả lớp mà tặng bưu thiếp, trả lời: 【 là cho em, hay là lớp 11 ban 15? 】
Vân Dã: 【 chị thiếu quản.
】
Xem ra là gửi cho lớp 11 ban 15 rồi.
Vân Li click mở hình ảnh xem kỹ, bức ảnh chỉ chụp ở mặt có hoa văn, nhìn qua là thiệp chúc mừng Giáng Sinh.
Không nghĩ tới Doãn Vân Y sẽ hồi âm cho cậu, chẳng lẽ không nhìn ra người gửi thư cho cô ấy là người cố định à.
Sau khi trở về nhà, Vân Li tìm xe Phó Chí Tắc trước.
Nội thất ô tô không nhiễm một hạt bụi, không có thứ gì trong ngăn chứa đồ, nhìn như giống xe mới.
Dư quang thấy thứ gì đó dưới ghế lái, cô duỗi tay lấy ra.
Lại là ví đựng thẻ của anh.
Bạn giá danh chính ngôn thuận, Vân Li cũng không quá để ý chuyện này, xem ví đựng thẻ, bên trong cơ bản là thẻ ngân hàng.
Xem đếm ngược mấy thẻ, cô dừng lại, đó là thẻ trường tây khoa đại, giai đoạn sinh viên cũ ở bậc đại học, ảnh chụp vẫn thấy rõ, bộ dáng có chú giống cậu bé, đối với ống kính cười không kiêng nể gì.
Thẻ trường giai đoạn nghiên cứu sinh tiến sĩ vẫn còn mới tinh, gần giống với hình dáng hiện tại, khóe môi giơ lên, đuôi mắt thần thái dương lên.
Ngoài ra xen lẫn trong đó còn có một thẻ sinh viên ở bậc đại học, cũ đến mức phai màu, ảnh chụp không rõ, tên cũng rất mơ hồ.
Giang Châu? Giang Uyên? Giang Hoài?
Sao cầm thẻ trường người khác làm chi?
Vân Li không quá để ý, chỉ lo nhìn ảnh hai người đầu tiên.
=======================
T7144326022022.