Hắn không chần chừ mà phóng theo phía sau vệt đen ấy.

Phi chu mà đang bay thì chỉ có vài mục đích, đó chính là bí cảnh hay tham đại hội nào đó, hay đi về nơi nó xuất phát.

Hắn có thể nào từ bỏ chuyện tốt như vậy, dù sao có kim chỉ hướng đi tới tòa thành hay thị trấn nào đó, cũng tốt hơn là tự mình lầm mò.

Nhưng điều hắn không tưởng được là cái phi chu này bay gần hai tuần vẫn méo tới đích.

Mạc Hiểu Nam lúc này nhăn nhó, thật đấy à cái phi chu này bay đi đâu mà mãi không dừng thế này!.

Hắn sau đó không quan tâm nữa mà phóng thẳng về phía phi chu, khi tiếp cận thì hắn cảm thấy một luồng khí tức uy hiếp đến hắn.

Cảm thấy thì lập tức dừng lại, hai mắt nhìn đăm đăm vào nó nhưng sau đó chỉ biết lắc đầu.

"Chiếc phi chu này tuyệt đối đã bị yêu thú chiếm cứ!"

Tiêu Dao Tử đúng lúc cũng thức dậy, lập tức trả lời hắn.

"Cũng không hẳn là như vậy, tu sĩ trên chiếc phi chu kia chỉ là bị yêu thú vây hãm, thậm chí là bị phong ấn làm linh thạch sống, thể phi chu có thể tiếp tục hoạt động!"

"Mà cũng theo khí tức trên đó, con yêu thú mạnh nhất cũng chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, một mình ngươi cũng có thể chế ngự hết bọn chúng, nhưng tất nhiên phải cẩn thận một ít!"

Mạc Hiểu Nam lúc này không hiểu hỏi lại.

"Vậy còn luồng khí tức nguy hiểm khi nãy là như thế nào?"

Tiêu Dao Tử nghe được lời này từ hắn lập tức cười lớn.

"Tiểu Nam không ngờ ngươi cũng có ngày bị đám yêu vật chơi xỏ, khí tức khi nãy mà ngươi cảm nhận được là do một huyễn trận trên phi chu phát ra mà thôi!"

"Đương nhiên cái huyễn trận này rất ít khi được khắc hay áp dụng lên phi chu, nhưng đối với mấy tông môn nhỏ thì nó lại có tác dụng rất lớn.

Ví dụ như khi gặp uy hiếp, thì huyễn trận trên tàu sẽ tự khởi động, từ huyễn trận sẽ phát ra một loại khí tức, mà khí tức này tương đương người bị ảnh hưởng.

Nếu như ngươi là Nguyên Anh sơ kỳ chẳng hạn, thì nó sẽ phát ra khí tức của Nguyên Anh sơ kỳ.

Nhưng cái gì cũng có điểm yếu chết người của nó.

Tu vi của huyễn trận này chỉ có thể áp dụng từ nguyên anh trở xuống, từ hoá thần trở lên thì không còn tác dụng.

Mà không những thế một lần mô phỏng thì cũng tốn không ít linh thạch đâu."

Mạc Hiểu Nam khi nghe đến hai từ linh thạch lòng hắn lại chảy máu, bởi vì số linh thạch chất thành mấy ngọn núi nhỏ ở tiệm đấu giá hắn còn chưa kịp lấy đã bị con rắn ngáo kia phá đám, báo hại hắn mất không cây Thái Viên Sơ Nhược thảo.

Nhưng Mạc Hiểu Nam vẫn không ngừng hỏi.

"Thế thì cái huyễn trận này không phải quá bá hay sao?"

"Bá? Vậy là tên tiểu tử ngươi nhầm to rồi, mấy cái huyễn trận tạp nham này chỉ lừa được yêu vật không não, chứ còn yêu vật đã khai linh trí thì lại khác!"

"Nó chỉ cần lộ ra một chút tu vi, ví dụ như Trúc cơ sơ kỳ chẳng hạn, thì huyễn trận sẽ phát ra khí tức tu vi giống nó."

"Sau đó nó chỉ việc tăng khí tức lên trúc cơ trung kỳ, mà nếu như khí tức bên trong chiếc phi chu thay đổi theo thì xác định bị lộ, mà nếu bị lộ thì chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến."

"Vì vậy cách này chỉ áp dụng cho mấy cái tông môn nhỏ, còn như chúng ta mướn hẳn Luyện Hư toạ trấn có phải nhanh hơn không."

"Tiền bối đâu phải ai cũng giàu như người đâu mà mướn tu sĩ đẳng cấp đó, chỉ để hộ đạo đưa thuyền, đối với tông môn nhỏ một cái phi chu cỡ này thì cũng đã thấy số tiền đầu tư không hề thấp rồi." Mạc Hiểu Nam phản bác.

Tiêu Dao Tử cũng không nhượng mà phản đam.

"Tiểu Nam ngươi chưa nghe câu, người giàu luôn có lối đi riêng sao!" ( ꈍᴗꈍ)

Mạc Hiểu Nam lúc này lập tức á khẩu, hắn không thể phản bác được gì, vì hắn biết ý nghĩa của đồng tiền, mọi thứ đều mua được bằng tiền thậm chí là rất nhiều tiền.

Không còn lý do để phản bác lại, nên hắn lựa chọn đuổi theo chiếc phi chu kia, mượn đợt này đi ké chứ bay kiểu này thốn quá.

Sau hơn mười lăm phút miệt mài đuổi theo, thì hắn rốt cuộc cũng đã thấy bóng dáng của nó, hắn lập tức tăng tốc lao thẳng về phía trước.

Chẳng mấy chốc đã đuổi sát thành tàu, bên trên quả nhiên có rất nhiều tu sĩ bị trói cùng bị giết, còn có một nhóm người bị dí thành một chỗ, nhắm mắt vận công duy trì trận pháp, không để chiếc phi chu dừng lại.

Đương nhiên hắn hiểu rõ, nếu như bây giờ mà chiếc phi chu dừng lại, một là đám tu sĩ cấp thấp này sẽ bị rơi chết, nếu sống sót cũng sẽ bị yêu thú vây giết.

Nhưng hắn quan sát một hồi vẫn không thấy con yêu vật nào.

Nhưng lúc này một tia sáng lao thẳng về mi tâm hắn, nhưng chỉ cần hai xen ti mét nữa thì bị hắn chộp được.

Khi hắn mở tay ra bên trong là một con ấu trùng màu trắng, răng lợi lởm chởm còn nồng nặc mùi máu tươi.

"Đây là thứ sinh vật gì đây?"

Nó cứ giãy dụa trong tay hắn, còn cắn cho hắn một phát, hàm răng tham lam của con ấu trùng này lập tức hút máu của hắn, nhưng chưa được mấy giọt đã bị hắn bóp nát vứt sang một bên.

Đôi mắt hắn lúc này chợt lóe lên một tia sáng, trong lòng bàn tay một thanh kim loại hiện ra, sau đó hắn vận sức ném thẳng về phía trước.

Thanh kim loại đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, nhưng sau đó thanh kim loại biến mất, một thi thể đen đúa gai góc đầy mình hiện ra, hai mắt trắng dã sau đó ngã xuống đất.

Mạc Hiểu Nam mở miệng nói bằng giọng khinh bỉ: "Một lũ yêu vật giun dế, cũng dám trước mặt lão tử chơi trò trốn tìm! Nực cười."

Tiếp đó hắn bay vào bên trong chiếc phi chu, khi hắn vừa đặt chân xuống mạn tàu thì phía sau hắn lại vang lên tiếng bước chân.

Mạc Hiểu Nam đưa tay ra bóp vào không khí.

Bạch!

Một chất nhầy màu xanh xanh từ trong tay hắn văng ra, kèm theo đó là mảnh sọ trắng cùng những mảnh não màu hồng.

"Thế là đám các ngươi vẫn chưa biết chữ chết viết thế nào rồi, mà ta lúc nãy còn tưởng trí thông minh các ngươi phải cao hơn một chút, nhưng thật không ngờ chả bằng một con cờ hó." Hắn lấy ra một cái khăn trắng lâu chất nhầy trong lòng bàn tay.

Tiểu Hắc lúc này từ trong lưng áo hắn bay ra.

Khi nó đáp chân xuống đất thì lập tức nhào đến xác con yêu thú dị hợm kia, nhưng lại bị Mạc Hiểu Nam nắm cổ lại.

"Không nên ăn mấy thứ không rõ nguồn gốc, dễ bị đau bụng hiểu chưa!"

Mạc Hiểu Nam lúc này đi lại gần đám tu sĩ đang duy trì trận pháp vận chuyển kia, hắn nhìn sơ qua lập tức chắc lưỡi.

"Quả thật giống Tiêu tiền bối nói, đám tu sĩ này bị khống chế cưỡng ép trở thành linh thạch sống, không những thế còn bị coi là tổ để ấp ấu trùng nữa chứ, thật đúng là xui xẻo!"

Lúc này bên dưới khoan của chiếc phi chu, vô số con mắt màu ngọc bích mở ra, chúng nhìn chằm chằm vào Mạc Hiểu Nam dù cách biệt một lớp gỗ rắn chắc.

Giọng nói của Tiêu Dao Tử lúc này lại truyền đến.

"Tiểu Nam bên dưới khoang thuyền có đại yêu ẩn nấp tu vi ngang cơ với ngươi, mau giải quyết nó chứ không mấy tên tu sĩ cấp thấp này chết là cái chắc."

Mạc Hiểu Nam gật đầu sau đó dậm mạnh xuống sàn.

Ầm!!

Chiếc phi chu lập tức chao đảo, nghiêng lắc dữ dội xác chết trên tàu bay tứ tung, phía dưới khoang tàu một vật thể khổng lồ lao ra phá hỏng cả sàn.

Con quái vật này thực chất không phải yêu thú mà nó là một đống nhầy nhụa, nhiều mắc nhiều miệng nhiều chân tay gai góc, không những vậy còn có rất nhiều đầu của tu sĩ thậm chí yêu thú được ghép vào cơ thể, còn không ngừng rên la gào rú.

"Eo ôi khiếp chết đi được! Sao một thứ tởm lợm thế này lại có thể tồn tại được ở trên đời nhỉ!"