Chương 31: Mua trung tâm thương mại nội thành

Giang Cung Tuấn chỉ muốn Đường Sở Vĩ vui vẻ mà thôi. Không ngờ thư mời mà anh kêu Tiêu Dao Vương đưa tới lại bị kẻ khác đoạt công lao, khiến Đường Sở Vi hiểu nhầm anh. Anh gọi điện cho Ngô Huy rồi đuổi theo.

“Sở Vi” Anh chạy tới, kéo tay Đường Sở Vị, giải thích: “Em nghe anh nói, anh thật sự không lừa em, thư mời thật sự là do anh nhờ người mang tới, không ngờ lại bị người khác giành công lao.”

“Đồ phế vật! Tới bây giờ mày vẫn dám tranh công hả?” Hà Diệp Mai chửi ầm lên: “Mày còn ngại chưa mất hết mặt hả?”

Đường Tấn cũng xúi giục: “Chị, anh ta chỉ là thằng lính xuất ngũ thôi, có bản lĩnh gì chứ, chị ly hôn với anh ta đi!”

Đường Sở Vi nước mắt ròng ròng: “Giang Cung Tuấn, đủ rồi, em cảm ơn anh từng chu đáo chăm sóc em, cảm ơn anh đã chữa khỏi cho em, nhưng bây giờ em không muốn thấy anh. Anh đi đi.” Nói xong, cô khóc chạy đi.

Trong lòng Giang Cung Tuấn rất bức bối. Mặc dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng chật vật như thế nào.

“Đồ chỉ biết làm hỏng chuyện!” Hà Diệp Mai lại măng. Giang Cung Tuấn đứng im lặng chỗ nhìn cả nhà Đường Bình rời đi, hít sâu một hơi.

Anh lại chạy về nhà họ Đường, nhưng không thể vê nhà. Anh bất đắc dĩ rời đi, dự định chờ Đường Sở Vi hết giận rồi giải thích, tới phòng khám Trần Tục của Ngô Huy.

“Anh Giang, sao anh lại tới đây?” Vừa vào nhà, Ngô Huy đã hỏi. Thấy sắc mặt anh không đúng lãm, anh ta lập tức ngậm miệng, ném cho anh một điếu thuốc.

Trong lòng Giang Cung Tuấn rất bức bối. Anh chỉ muốn cho Đường Sở Vi vui vẻ, không ngờ lại gặp kẻ vô liêm sỉ đoạt công lao của mình “Ngô Huy, có phải tôi không nên trở về không?” Giang Cung Tuấn hút thuốc, sương khói bay lên.

Ngô Huy hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Giang Cung Tuấn kế lại chuyện vừa rồi. Ngô Huy cười khổ: “Anh Giang, em chưa từng yêu đương, em thật sự không giúp được anh đâu Nhưng nếu anh Giang ngứa mắt nhà họ Liều thì em sẽ giết chết nhà họ Liêu ngay lập tức.”

“Thôi” Giang Cung Tuấn nâng tay lên: “Cũng không phải là thù sâu hận nặng gì, nơi này là thành phố Tử Đăng, đô thị hòa bình, không phải là biên cảnh Nam Cương, cách đối phó với kẻ địch không thể dùng để đối phó với đồng bào”

Nghe vậy, Ngô Huy không lên tiếng.

“Đúng rồi Ngô Huy, tài sản của tôi đêu giao cho cậu bảo quản, bây giờ tài sản cá nhân của tôi có bao nhiêu?”

Trở về thành phố, Giang Cung Tuấn đã trải qua không ít chuyện. Trước kia anh coi tiền tài như cặn bã, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy không có tiên không được.

“Em nào biết. Em tính cho anh xem, chúng ta từng đánh tới địch quốc, lão đại tiếp nhận mẩy mỏ vàng của địch quốc, bán trao tay cho một ông chủ lớn, nhìn như được hơn 300 triệu đô, còn một lần một tên đại gia phạm tội bị kẻ địch đuổi giết, vừa lúc được lão đại cứu, hình như tên đại gia đó cũng đền đáp cho anh bảng 100 triệu đô. Đúng rồi, một số đại gia của các nước nhỏ ở biên cảnh Nam Cương cũng nộp tiên bảo kê cho anh hảng năm để được bảo vệ, tính hết mấy thứ này lại thì ít nhiều gì cũng có hai ba mươi tỷ đô!”

“Tôi có nhiều tiền thế cơ à?” Giang Cung Tuấn hơi kinh ngạc. Trước kia anh không để ý mấy thứ này, bây giờ anh lại băt đâu quan tâm, không ngờ mình lại giàu có như vậy.

“Anh Giang à, anh chính là thống soái quân Hãc Long ở Nam Cương, Nam Cương là nơi hôn loạn nhất, nhưng cũng dê phát tài nhất. Tài sản của anh nhiều vô số kế, chẳng qua anh lười không muốn tranh giành thôi, chứ không anh đã thành người đàn ông giàu có nhất thế giới rồi”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lẩm bấm: “Xem ra trước kia tôi quá ngu ngốc”

“Lão đại, sao tự dưng anh lại quan tâm tới tiên vậy? Anh có thẻ Rồng Đen đặc chế, đây chính là phân thưởng của thượng cấp, mức tối thiểu là 100 triệu đô. Chắc anh không thiếu tiên mới đúng”

“Sở Vi nói tôi giấu quỹ đen, tịch thu mất rồi, nói là giữ lại để sau này nuôi con” Nhắc tới Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn lại nở nụ cười mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.

“Ngô Huy”

“Vâng?”

“Mua trung tâm thương mại mới xây dựng ở thành phố Tử Đăng này cho tôi.”

“Hả?” Nghe vậy, Ngô Huy cũng rúng động Trung tâm thương mại nội thành là trung tâm thương mại mới xây, chỉ riêng cao ốc cao hơn 50 tầng đã có tới 50 tòa, chung quanh còn có phố chợ đêm, phố đi bộ, phố đồ cổ vân vân… Trung tâm thương mại nội thành đã xây dựng xong, do mấy ông trùm bất động sản hợp tác xây dựng, muốn biến nó thành trung tâm thương mại phồn hoa nhất cả nước.

“Sao? Không đủ tiền hả? Không đủ thì vận dụng quan hệ chèn ép.”

Ngô Huy nhìn Giang Cung Tuấn, không nhịn được hỏi: “Lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?

Tài chính của chúng ta tổng cộng lại chỉ có khoảng 20 tỷ đô la thôi, mua hết toàn bộ trung tâm thương mại thì phải lớn cỡ nào chứ. Anh biết trung tâm thương mại to chừng nào không? Chỉ riêng miếng đất đó đã vô giá rồi. Em nghe nói đám ông trùm bất động sản đã đầu tư vào đó tống cộng khoảng 50 tỷ đô la, tốn thời gian năm năm mới hoàn thành”

Giang Cung Tuấn không có khái niệm gì về mấy vấn đề này, hỏi thắng: “Cậu cứ nói mua hết trung tâm thương mại nội thành này cần bao nhiêu tiên đi”

Ngô Huy suy nghĩ rồi nói: “Các ông lớn bất động sản hợp tác đầu thư hơn 50 tỷ đô, cho dù chúng ta lấy giá thấp nhất, dù công ty bất động sản không kiếm tiền thì cũng phải cần ít nhất là 60 tỷ đôi”

“Mua! Không đủ tiền thì đòi mấy đại gia ở biên cảnh Nam Cương, mau chóng gom đủ 60 tỷ đô mua trung tâm thương mại nội thành cho tôi!”

“Số tiền này không hề nhỏ, e rằng em sẽ phải về Nam Cương một chuyến “

“Đi đi” Giang Cung Tuấn xua tay.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường “Sở Vi, con còn chân chờ gì nữa? Mau ly hôn với Giang Cung Tuấn đi!”

“Đúng thế, cho dù chị làm bồ nhí là ông Diệp Hình thì cũng tốt hơn là đi theo Giang Cung Tuấn!”

Người một nhà vây quanh Đường Sở Vi, đêu khuyên cô ly hôn với Giang Cung Tuấn.

“Con hơi mệt, con về phòng ngủ trước đây”

Đường Sở Vi đứng dậy rời đi. Về đến phòng, cô ngơ ngác ngôi trên giường. Trong khoảng thời gian này, cô đã quen có Giang Cung Tuấn bên cạnh, bây giờ Giang Cung Tuấn văng mặt, cô cảm thấy hụt hãng như thể đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Cô biết Giang Cung Tuấn muốn cho mình vui vẻ, nhưng lại biến khéo thành vụng, khiến cô mất mặt trước mọi người Cô lấy di động muốn gọi cho Giang Cung Tuấn, kêu anh trở về, nhưng cô không gọi mà tức giận: “Dựa vào đâu chứ? Anh ấy làm sai trước, không chủ động gọi cho mình xin mình tha thứ, tại sao mình phải gọi cho anh ấy?”

Nghĩ đến đây, cô lại tức giận đặt điện thoại trên giường. Nhưng cô không ngừng xem di động, hy vọng Giang Cung Tuấn có thể gọi tới.

Một phút, mười phút, nửa tiếng, một tiếng, ba tiếng… Đường Sở Vi chờ tới ba giờ sáng, Giang Cung Tuấn vân không gọi điện thoại tới, thậm chí tin nhăn cũng không gửi, khiến cô tức giận đi loanh quanh trong phòng, không ngừng măng Giang Cung Tuấn không có lương tâm .

Sau khi Giang Cung Tuấn nói chuyện với Ngô Huy xong, Ngô Huy đã đến Nam Cương lấy tiên ngay trong đêm.

Nam Cương là biên cảnh, có rất nhiều nước nhỏ, những nước nhỏ này thừa thãi đá quặng và nguyên thạch phi thúy, có không ít người giàu, mỏi người lấy một ít thì thu gom đủ mấy chục tỷ đô cũng không khó lãm Lần này Giang Cung Tuấn trở về vừa muốn trả ơn, vừa muốn báo thù.

Chẳng qua gần đây anh vẫn ở bên cạnh Đường Sở Vi, không rảnh đi gây sự với bốn gia tộc lớn. Trừ giết Tiêu Bối Hoa và Tiêu Chinh, anh không có hành động khác. Thừa dịp Đường Sở Vi đang tức giận, anh dự định đi tìm Tiêu Nhàn Nhã, hỏi tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ Tại căn biệt thự còn sót lại của nhà họ Tiêu, đã là rạng sáng, ánh đèn đã tãt, một bóng người xuất hiện ngoài biệt thự.

Người này khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ mặt quỷ, giống như một hôn ma.