CHƯƠNG 51
Một nhóm đàn em cầm gậy sắt đi về phía cửa hàng, tim của Trình Hải đập thình thịch, sợ hãi đến mức cả người đều lạnh toát.
Còn Giang Nghĩa thì bình tĩnh đứng dậy, đưa tay vỗ vai Trình Hải.
“Chú Trình, cứ uống rượu ăn cơm đi, mọi chuyện còn có tôi.”
Anh chỉnh lại áo sơ mi và bước ra cửa.
Khi nhóm đàn em hung hăng xông tới, chuẩn bị phá cửa tiệm, nhìn thấy Giang Nghĩa thì mặt tên nào cũng tái nhợt, sự hùng hổ vừa rồi biến mất trong nháy mắt.
Thậm chí một số tên tâm lý yếu, sợ đến mức ngồi bệt cả xuống đất.
Người đàn ông trước mặt này đáng sợ thế nào hôm qua bọn chúng đã được nhìn thấy rõ ràng, xử lý người này sao? Trò đùa gì vậy? Không bị anh ta g!ết chết đã phải quay về thắp hương mà cảm tạ ông bà rồi.
Thấy đám người dừng lại, Long đầu trọc gầm lên: “Chúng mày làm gì vậy? Còn đứng ngẩn ra ở đó làm gì?”
Một tên đàn em quay đầu lại nói: “Đại, đại ca, chuyện này đáng sợ lắm, chúng em không làm được.”
“Hả? Chúng mày nói cái quái gì vậy? Còn có người mà Long đầu trọc tao không xử được sao?”
“Đại ca, anh thực sự không xử được.”
“Cút mẹ mày đi.”
Long đầu trọc văng một câu chửi thề, đẩy đàn em ra, tự mình đi lên phía trước, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt của Giang Nghĩa.
Trong chốc lát, “uy nghiêm” của Long đầu trọc lập tức biến mất, hai chân anh ta không kìm được mà run lên.
“Là… anh?”
Trong lòng Long đầu trọc cay đắng. Ở thành phố Giang Nam, không có mấy người mà Long đầu trọc phải sợ hãi nhưng Giang Nghĩa lại là một trong số đó.
Mọi chuyện lại tình cờ như vậy, hôm nay Long đầu trọc lại đụng mặt với anh.
Giang Nghĩa thờ ơ hỏi: “Anh muốn phá cửa tiệm của tôi? Muốn trói tôi?”
Long đầu trọc vội vàng nặn ra một nụ cười: “Cái gì? Có chuyện này sao, sao tôi không biết. Anh đừng đùa tôi như vậy chứ.”
Giang Nghĩa liếc mắt nhìn, hỏi: “Cậu dẫn nhiều người tới như vậy hả?”
Long đầu trọc cười ha hả rồi nói: “Không phải là tôi thấy cửa hàng của ngài vừa mới khai trương, tình hình kinh doanh không tốt cho lắm, muốn tìm chút việc để thể hiện sự tôn trọng với ông đây nên dẫn anh em đến đây tiêu tiền, để cửa hàng của ông làm ăn phát đạt.”
Anh ta nói gì cũng được.
Mặc dù biết rõ là Long đầu trọc đang nói nhảm, nhưng mà người ta cũng đã nói đến đây rồi, cho dù là ai cũng không có cách nào tiếp tục tức giận.
Nhưng mà chị Hoa lại mang theo vẻ mặt ngơ ngác, cô ta gọi điện thoại cho nhiều người đến như thế, kết quả cả đám đều giống như là con rùa đen rụt đầu, thở mạnh cũng không dám thở.
Chị Hoa còn đang muốn trút giận, bây giờ lại càng tức giận hơn nữa.
Cô ta thở phì phò đi tới, đưa tay nắm chặt lấy lỗ tai của Long đầu trọc.
“Long đầu trọc, anh hay lắm! Bà đây gọi anh tới để xả giận giúp cho tôi, vậy mà anh lại chạy tới nhận ông sao?”
“Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn một chút không hả?”