Vẻ mặt của mọi người đều trở nên kì quái.

Đặc biệt là Triệu Nhã Lan, sắc mặt gần như kinh hoàng.

Bởi vì mọi người ở đây đều biết rõ, trước một người nỗi tiếng bởi tính cách mạnh mẽ như Ngô Mộc Lan, thái độ có chút đùa cợt của Diệp Quân Lâm chắc chắn sẽ khiến bà khó chịu.

Chỉ có những người xuất thân từ quân cảnh như Triệu Viễn mới có thể khiến bà hài lòng.

Nếu không, một đứa con nuôi làm sao có thể đứng vững trong một gia đình giàu có thế này.

Sau khi nghe câu trả lời, Ngô Mộc Lan nhìn Diệp Quân Lâm một cách khó chịu, sau đó rời đi.

Rõ ràng là bà đã rất thất vọng với Diệp Quân Lâm.

Triệu Kiến Quốc cũng chỉ thở dài rồi đi theo vợ.

Bọn họ đều cảm thấy không vừa ý, vì sao đứa cháu gái Lý Tử Nhiễm của họ tài giỏi như thế, lại phải gả cho một tên không ra gì như Diệp Quân Lâm.

“Diệp Quân Lâm, cậu bị sao vậy? Cậu đang xúc phạm uy nghiêm của bố mẹ tôi.


Người mà họ không muốn gặp nhất, chính là kiểu người tỏ vẻ thông minh như cậu đấy.” Triệu Học Thành và Tiêu Nhược Mai trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.

“Diệp Quân Lâm, cậu đã giết chúng tôi rồi.

Cuối cùng bố mẹ cũng có thể vì Tử Nhiễm tài giỏi mà chấp nhận chúng tôi, vậy mà cậu lại đi chọc giận mẹ tôi.”
Triệu Nhã Lan như sắp khóc.

Bà còn đang suy nghĩ, nếu có thể có được một đứa con rễ tốt, ngày hôm nay nhất định sẽ được bố mẹ tha thứ.

Thật đáng tiếc, thứ con rễ mà họ có lại là Diệp Quân Lâm.

Lý Văn Uyên đỡ lấy Triệu Nhã Lan, an ủi: “Bà xã, bà đừng khóc nữa.

Khi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, chúng ta sẽ tìm cách lấy lại danh dự, khiến mẹ phải nhận lại chúng ta.”
“Chỉ đành phải vậy thôi.”
Triệu Nhã Lan vô cùng thất vọng, cảm thấy rất mệt mỏi cả về thể chát và tinh thần.

Chẳng máy chốc, hầu hết những vị khách đến dự tiệc sinh nhật của bà cụ đều đã đến.

Có điều, mấy nhân vật quan trọng lại chưa hề xuất hiện.

Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan liền đích thân đứng ở cửa để đợi họ.

Diệp Quân Lâm và những người khác cũng làm theo.

Ngay sau đó, một số chiếc xe cảnh sát xuất hiện.

Triệu Viễn xuống trước, sau đó chạy ra phía sau, mở cửa nghênh đón tường người một.

“Ông, bà, để cháu giới thiệu.

Đây là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, anh ấy là Dương Tống.

Còn đây là đội phó Cao Hải Sinh, chính ủy viên Vương Phàm.

Đây là phó giám đốc Sở Công an thành phố, anh Khổng Khánh Bằng …”

Triệu Viễn giới thiệu tên và chức vụ của bảy tám vị lãnh đạo.

Ngoài ra còn có hơn chục người giữ chức vụ ngang băng với Triệu Viễn cũng tới dự, họ đều là tiểu đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm.

Dương Tống dẫn đầu đám người bước tới, lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“Xin chào đội trưởng Dương Tống, cảm ơn anh!”
Nhìn thấy rất nhiều vị lãnh đạo cấp cao đều có mặt, Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan vô cùng vui mừng, vội vàng chào hỏi.

Triệu Đại Phi và Triệu Thanh Phong cũng rất hãnh diện, cười nói: “Anh Viễn, anh thực sự đã mang lại rất nhiều niềm vui cho ông bà.”
“Ông bà, tôi thực sự muốn dành lời khen ngợi đặc biệt cho Triệu Viễn.

Khả năng của cậu ấy rất cao.

Năm sau có khả năng trở thành đội phó.

Nhà họ Triệu lại càng thêm mạnh rồi.”
Dương Tống mỉm cười nói.

Nghe được lời khen này của Dương Tống, Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc càng vui hơn, ánh mắt hài lòng nhìn Triệu Viễn.

“Ha ha, đội trưởng Dương không biết đó thôi.

Triệu Viễn luôn là niềm tự hào của nhà họ Triệu chúng tôi.” Ngô Mộc Lan không chút ngại ngùng nói.

Điều này thực sự khiến tất cả những người xung quanh đều cảm thấy có chút hâm mộ.


Đặc biệt, Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên là những người cảm thấy ghen tj nhiều nhất.

Đến bao giờ họ mới có thể trở thành niềm tự hào của bố mẹ.

Thật đáng tiếc, họ không thể tự mình làm được điều đó, chỉ có thể trông cậy vào con gái và con rễ.

Có điều, một người con rễ đáng thất vọng như Diệp Quân Lâm liệu có thể khiến họ tự hào được không? Đương nhiên là không thể.

Họ có lẽ chỉ có thể bắt lực ghen tị với người khác mà thôi.

Triệu Viễn khiêm tốn đáp: “Ông bà, thực ra cháu cũng muốn mời thêm một vài nhân vật lớn của quân khu tới đây, có điều khả năng của cháu có hạn.”
Ngô Mộc Lan cười thoải mái: “Triệu Viễn của ta, thế này là đủ rồi.

Đội trưởng Dương Tống và những người khác có thể tới đây, bà đã đủ hãnh diện lắm rồi.”
“Đúng rồi.

Có anh Viễn, lại còn có chị cả và anh rễ, như vậy là đã đông đủ rồi.”
Triệu Đại Phi và Triệu Thanh Phong nhìn nhau mỉm cười..