*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh đúng thật là chưa từng nghe qua. Cho dù là bà lão người dân tộc Mèo đánh lén Đường Tuấn ngày hôm đó còn mạnh hơn Quách Thịnh Minh rất nhiều, anh cũng không chịu thua, bây giờ sao anh có thể quỳ gối xin tha chứ!  

“Thằng nhóc kia, muốn chết sao!”  

Advertisement

Quách Thịnh Minh nghe thấy vậy, tức giận nói. Bình thường chỉ cần anh ta nói biệt danh của mình ra, không ai trong số các thương gia giàu có ở tỉnh Phú Yên là không nể mặt anh ta ba phần, thậm chí còn đối xử lễ phép với anh ta, Nhưng hôm nay bị Đường Tuấn sỉ nhục như thế, giống như đang vả mạnh vào mặt anh ta vậy, cho nên anh ta làm sao có thể nhịn được nữa!  

“Vốn dĩ tôi còn cho cậu một cơ hội cuối cùng, để cậu bình yên rời khỏi! Nhưng ngược lại cậu bây giờ là muốn tìm chỗ chết, vậy đừng có trách tôi!”  

Quách Thịnh Minh càng tức giận hơn, một luồng khí mãnh liệt tản ra, khiến cho mọi người có mặt ở đó đều lạnh toát, giống như bị một con rắn độc nhắm đến vậy.  

Vẻ mặt vốn khá bình tĩnh của Diệp Nam Nhật cũng thay đổi ngay khi nghe thấy bốn từ “Phong Lôi Bát Cực”. Ông ta nhanh chóng cúi người, xin lỗi: “Thầy Quách, lần này là Đường Tuấn làm sai, mong thầy tha cho nó một lần! Tôi thay nó xin lỗi thầy.”  

Cái biệt danh Phong Lôi Bát Cực này đúng là không phải chỉ để gọi chơi. Diệp Nam Nhật từng nghe người ta nói, mấy năm trước có mấy cậu ấm nơi khác đem người lên thách thức Quách Thịnh Minh, nhưng dù gia thế đối phương có lớn mạnh đi chăng nữa, thì Quách Thịnh Minh cũng phế một cánh tay của đối phương rồi mới để người ta đi. Sau đó, người nhà của cậu ấm kia không những không dám truy cứu, mà ngược lại còn đem mấy lễ vật quý giá đến để tạ tội.  Vốn cho rằng lần này mình đưa Đường Tuấn qua đây là có thể bảo vệ anh an toàn, nhưng thật không ngờ Tề Hưng lại mời được Quách Thịnh Minh đến. Nếu như anh ta thật sự ra tay, e là Đường Tuấn tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp! Diệp Nam Nhật hơi cau mày, bình thường Quách Thịnh Minh rất ít khi rời khỏi phía nam tỉnh Phú Yên, cũng không biết sao lại đến đây, lẽ nào có quan hệ gì với nhà họ Tề sao?  

Quách Thịnh Minh lạnh lùng hừ một tiếng, xua tay nói: “Nơi này từ lúc nào đến lượt ông nói chuyện rồi hả?”  

Vừa nói, anh ta khua tay, nói lớn, rồi tung một chưởng đánh vào ngực của Diệp Nam Nhật: “Dạy dỗ không tốt, ông cũng nên bị phạt!”  

Cú đánh này lập tức thể hiện được uy lực Phong Lôi Bát Cực của Quách Thịnh Minh, trong tay dường như có âm thanh tựa sấm nổ vậy, vô cùng mạnh mẽ.  

Tề Hưng đột nhiên nắm chặt tay mình, trong mắt có chút phấn khích, nếu thầy Quách lỡ tay đánh chết Diệp Nam Nhật, vậy thì nhà họ Tề anh ta lại bớt đi một đối thủ đáng gờm rồi.  

“Dừng tay!”   

Diệp Thanh Phương thấy vậy, kêu lên thất thanh.  

Nhưng Quách Thịnh Minh dường như không nghe thấy, lại một chưởng nữa tung ra dường như sắp đánh đến ngực của Diệp Nam Nhật. Nhưng lúc này, bàn tay to lớn của anh ta lại bị một bàn tay gầy gò ốm yếu nắm lấy, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dám ra tay đánh người, anh đã hỏi tôi chưa?”  

Một tay Đường Tuấn nắm lấy cổ tay của Quách Thịnh Minh, cũng không thấy anh dùng sức, nhưng bàn tay đó của Quách Thịnh Minh lại không thể nhúc nhích thêm nữa.  

“Ha! Thú vị đó!”  

Quách Thịnh Minh không ra tay được, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười: “Dũng cảm đấy. Nhưng tiếc là quá ngu ngốc! Nếu cậu đã dám ra tay, vậy thì đừng trách tôi. Nếu cậu có thể tiếp được mười chiêu của tôi mà không bị thương, vậy tôi sẽ tha cho việc mấy người xúc phạm tôi!”