Trương Định An cũng ngây ngốc tại chỗ. Tuy rằng từ trong miệng Tôn Giả đã biết được chuyện Đạo Nhất là dòng dõi Tiên, nhưng anh ta cũng không có cảm tưởng gì đặc biệt, thậm chí còn cho rằng chính mình sẽ không thua kém Đạo Nhất là bao. Nhưng biểu hiện bây giờ của Đạo Nhất thật sự làm cho anh ta phải kinh ngạc.  

“Chẳng lẽ khảo nghiệm vách đá này không khó?” Trương Định An nghĩ tới một khả năng khác.  

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào vách đá, sau đó nhắm mắt lại. Những hoa văn ngang dọc đan xen chậm rãi hiện lên trong trái tim. Chỉ trong nháy mắt, anh ta đẫ cảm giác được tâm thần đang đắm chìm trong một vòng xoáy sức mạnh hỗn loạn. Xung quanh người anh ta là các loại sức mạnh thuộc tính, quấy nhiễu cảm giác của anh ta.  

“Nhiều như vậy sao.”  

Tâm thần Trương Định An không nhịn được mà chấn động. Sức mạnh mà anh ta cảm ứng được đã lên tới mấy trăm loại. Nhìn có vẻ rất ít, nhưng mỗi một loại sức mạnh đều cho anh ta một loại cảm giác huyền diệu khó lường, khiến người ta không kìm được, muốn thâm nhập vào để nghiên cứu. Quá trình này chắc chắn phải tốn một đoạn thời gian rất dài.  

Anh ta mở to mắt.  

Tình trạng quỷ dị chỉ lướt qua trong chớp mắt. Nhưng dò hỏi người khác, Trương Định An mới biết, từ lúc anh ta nhắm mắt đến lúc mở mắt đã qua thời gian hai mươi lần hô hấp.  

“Điều này, làm sao có thể?”  

Trương Định An không thể tin được. Chẳng lẽ chênh lệch giữa anh ta và Đạo Nhất lại lớn đến như vậy?  

Không chỉ anh ta, rất nhiều người khác cũng đã tiến hành thử nghiệm trong thời gian ngắn, nhưng đều kết thúc trong thất bại. Cho đến tận lúc này, bọn họ mới có thể lý giải một cách sâu sắc chỗ đáng sợ của Đạo Nhất.  

Không ít người cúi thấp đầu, bộ dạng suy sụp, lẩm bẩm nói: “Đây chính là dòng dõi Tiên sao?” Sự tự tin của bọn họ rất nhanh bị đã bị đả kích.  

Chu Tước Thần Quân cũng thử nghiệm một chút. Tuy rằng ông ta không thành công, nhưng ánh mắt đột nhiên sáng ngời, giống như đã có chủ ý.  

Ông ta nói với Đường Tuấn: “Trong vách đá này rất có thể ẩn chứa thế gian vạn pháp, tương đương với một loại căn nguyên không gian. Muốn thông qua vách đá này, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản. Trong vạn pháp đều có con đường nối thông, là một loại phương pháp để qua cửa ải. Tìm được đến một trong số đó, chúng ta lập tức có thể thông qua.”  

“Nhưng muốn tìm kiếm một con đường thích hợp với bản thân trong hàng vạn con đường lại không hề đơn giản như vậy.”  

“Hơn nữa, tôi suy đoán, trong hàng vạn con đường này rất có thể ẩn giấu một con đường mạnh nhất!”  

Lời này của Chu Tước Thần Quân cũng không phải truyền âm cho nên mọi người xung quanh đều nghe thấy được.  

“Một con đường mạnh nhất!”  

Nếu là người khác nói như vậy, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng người nọ loè thiên hạ. Nhưng người lúc này nói chuyện chính là Chu Tước Thần Quân, mọi người ở đây, bao gồm cả Trương Định An đều không có bất kỳ hoài nghi gì.  

Tim mọi người đều đập nhanh hơn.  

Con đường mạnh nhất! Đó liệu có phải là con đường cho người mạnh nhất đi qua? Ai mà không động lòng cơ chứ.  

“Nếu mình có thể ngộ ra con đường mạnh nhất kia, có lẽ sẽ có thể đánh bại được Đạo Nhất!” Ánh mắt Trương Định An trở nên nóng rực.  

“Con đường Thần Tử Đạo Nhất đi có phải là con đường nhất hay không?” Không biết là ai đã hỏi một câu.  

Mọi người lặng im.  

Nếu dùng thời gian chưa đến mười lần hô hấp đã tìm ra con đường mạnh nhất, vậy thì bài kiểm tra lần này, còn ai có thể so sánh với Đạo Nhất? Nhưng Đạo Nhất là dòng dõi Tiên, ai dám chắc chắn anh ta không làm được?