Từ Liên giận dữ rời đi.

Cô ta vừa mới đi khỏi, thì Từ Lam Khiết liền chất vấn Diệp Huyền Tần: “Giải thích cho em biết đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì?”

Giác quan thứ sáu đã mạnh mẽ nói cho cô biết, tất cả những chuyện này ắt hẳn có chín phần mười là do Diệp Huyền Tần nhúng tay vào.

Diệp Huyền Tần trả lời cho có lệ: “Em nên đi hỏi Từ Liên, cái người đến gây chuyện kia mới đúng chứ, có lẽ là lương tâm của bọn họ đột nhiên trỗi dậy chăng.”

“Đi thôi vợ ơi, đi vào phòng ngủ thôi.”

Diệp Huyền Tần vừa ngáp vừa bước vào phòng ngủ riêng ngọt ngào của Từ Lam Khiết.

Từ Lam Khiết vội nói: “Diệp Huyền Tần, ai cho anh đi vào phòng của em chứ, anh ngủ ở ghế sô pha.”

Lý Khả Diệu vội trừng mắt nhìn Từ Huy Hoàng: “Từ Huy Hoàng, hôm nay ông tiếp tục ngủ ở ghế sô pha đi.”

Từ Huy Hoàng: “Tuân lệnh.”

Từ Lam Khiết: “…”

Bắt nạt người ta quá đáng mà, bố mẹ, hai người bắt nạt người ta, huhu.

Cô ôm một bụng đầy buồn bực đi vào phòng nhỏ của mình.

Diệp Huyền Tần đang ngồi trên đầu giường nghịch điện thoại.

Từ Lam Khiết: “Nằm dưới đất đi.”

Diệp Huyền Tần thở dài một tiếng, ngoan ngoãn trải chăn gối xuống đất.

Biểu cảm của Từ Lam Khiết phức tạp, nhìn Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, anh nói xem, bác cả đột nhiên trả lại xưởng thép lại cho em, trong đó có điều gì gian trá không?”

Diệp Huyền Tần cười mỉm.

Không hổ danh là người phụ nữ tự mình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể đoán ra được điều này đã là hiếm ai có thể làm được rồi.

Đúng là trong việc này có điều gian trá.

Diệp Huyền Tần an ủi nói: “Cứ yên tâm tiếp nhận lại xưởng của em là được rồi. Bất kỳ một hành động nhỏ nào của bọn họ cũng đều chỉ là trở pháo hôi ở trong mắt anh mà thôi, không cần để tâm đến làm gì.”

Từ Lam Khiết xoa xoa thái dương: “Rốt cuộc thì em có nên tin anh không đây.”

Trong phòng khách, sau khi Từ Huy Hoàng nhìn thấy Từ Lam Khiết đã quay trở về phòng thì cũng ôm gối đầu mò về phòng ngủ của ông.

Không ngờ lại phát hiện Lý Khả Diệu lại đang lau trộm nước mắt.

Từ Huy Hoàng tò mò hỏi: “Vợ à, em khóc cái gì đó?”

Tâm trạng của Lý Khả Diệu phức tạp: “Haizz, từ lúc đi theo anh thì đã có không ít lần bị gia đình anh cả anh bắt nạt.”

“Không ngờ rằng hôm nay, có một ngày anh cả lại có thể cúi đầu xin lỗi chúng ta… Em kích động quá đi mất.”

Sắc mặt của Từ Huy Hoàng trở nên xấu hổ: “Xin lỗi vợ, lúc trước đi theo anh đã khiến em chịu khổ rồi.”

Lê Khả Diệu đột nhiên nói: “Huy Hoàng, anh nói xem… Những chuyện này có phải đều là do Diệp Huyền Tần cho người sắp xếp không?”

Từ Huy Hoàng gật gật đầu: “Rất có khả năng.”

Lý Khả Diệu: “Em vẫn luôn cảm thấy, thằng bé Huyền Tần này không giống như người bình thường, thằng bé có khả năng cao là người có thân phận đặc biệt.”

“Nhưng mà, tại sao thằng bé lại dây dưa với Lam Khiết nhà chúng ta chứ…”

Từ Huy Hoàng ngược lại không suy nghĩ gì nhiều thêm nữa: “Lòng người khó đoán, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Lý Khả Diệu: “Em cảm thấy thằng bé Huyền Tần này không có tâm tư gì xấu xa cả… Em không quan tâm nữa, em đã chấp nhận người con rể này rồi.”

Hai người già cứ thầm thầm thì thì với nhau một lúc thì chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Lam Khiết bị cuộc điện thoại gọi đến của Từ Liên đánh thức.

Từ Liên hối cô mau đến xưởng tiếp nhận lại công việc.

Từ Lam Khiết chờ cả một đêm, đương nhiên là cũng vui vẻ đồng ý: “Được, tôi đến liền đây…”

Diệp Huyền Tần đột nhiên xen lời vào: “Để cho ông nội cô tự mình đến giao trả giấy tờ đất lại cho bọn tôi, nếu không thì miễn bàn.”

Từ Liên do dự một lúc.

Nhưng sau khi suy nghĩ thì cô ta lại cắn chặt răng: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Từ Lam Khiết vội vàng đi ra cửa.

Diệp Huyền Tần ngăn cô lại: “Anh đi với em nhé.”

Từ Lam Khiết vội gật đầu: “Được, mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau đi.”

Diệp Huyền Tần rề rà chậm chạp đi đánh răng rửa mặt.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì lại ngồi xuống bàn ăn, từ tốn thưởng thức bữa sáng.

Điều này lại khiến cho Từ Lam Khiết sốt ruột gần chết, luôn mồm thúc giục anh không thôi.

Diệp Huyền Tần chậm rãi nhấm nháp bữa sáng: “Lam Khiết, bây giờ là bọn họ cầu xin chúng ta, em không cần phải gấp gáp làm gì.”

Từ Khiết Lam: “Nhưng mà…”

Diệp Huyền Tần: “Lẽ nào em đã quên, cả nhà bác cả trước đây đã đối xử với nhà em như thế nào rồi sao?””