Ông chủ Nhậm cẩn thận nhớ lại. “Lúc bắt đầu, da đầu tôi cảm thấy đau rát, càng ngày càng đau.”

“Cuối cùng, cơn đau giống như nham thạc đốt cháy cơ thể, tôi đã ngất đi vì đau.”

“Sau đó, trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy lạnh lạnh từ sau lưng, rất thoải mái.”

“Cảm giác lạnh này đẩy lùi cảm giác nhức nhối dưới da đầu tôi, tôi lại tỉnh lại.”

“Bây giờ, trong đầu tôi rất lạnh, sảng khoái, không chỉ không đau nữa mà còn thấy đầu óc nhanh nhẹn hơn rất nhiều.”

Chân tướng đã rõ!

Hà Vệ suýt nữa thì hại chết ông chủ Nhậm, mà Diệp Huyền Tần lại cứu ông chủ Nhậm sống lại giữa ranh giới của sống chết.

Hà Vệ hoảng sợ nhìn Diệp Vô Đạo: “Không thể nào, không thể nào…”

Bộp!

Nhậm Tiền tức giận đứng dậy, tát một cái lên mặt Hà Vệ.

“Đồ khốn, đồ lang băm, mày suýt nữa thì hại chết bố tao!”

“Các người buộc phải trả giá. Bảo vệ, giao họ cho luật sư của tôi, khởi tố bọn họ giết người không thành!”

Hai cha con Hà Vệ bị doạ sợ hãi, khóc lóc van nài Nhậm Tiền.

Nhưng Nhậm Tiền đang tức giận vô cùng, sao có thể quan tâm đến hai người học.

Hết cách rồi, cha con Hà Vệ chỉ có thể cầu xin Từ Huy Hoàng: “Huy Hoàng , ông giúp tôi xin con rể ông với!”

“Tôi không thể ngồi tù được, tôi còn có mẹ già con nhỏ…”

“Thế này đi, ông giúp tôi một lần, chức phó Viện trưởng của tôi nhường cho ông…”

Từ Huy Hoàng hơi lay động.

Chức vị phó Viện trưởng, là chức vị dưới một người trên vạn người trong bệnh viện….

Nhưng ông ta vẫn chưa kịp trả lời, bảo vệ đã kéo hai cha chon Hà Vệ đi.

Nhậm Tiền cúi đầu với Diệp Huyền Tần: “Thần y, thật sự xin lỗi, trước kia hiểu nhầm ông rồi!”

“Lần này cảm ơn có thần y giúp đỡ, ông đối với nhà họ Nhậm chúng tôi đúng là công nặng như núi.”

Vừa nói, cô vừa móc ra hai tấm thẻ.

Một tấm là thẻ ngân hàng, cùng một tấm thẻ hội viên màu vàng phát sáng.

“Trong tấm thẻ ngân hàng này có mười triệu tệ, coi như phí chữa trị của thần y.”

“Còn tấm thẻ này là thẻ khách VIP tối cao của chuỗi khách sạn chúng tôi. Chỉ cần đem theo thẻ này, sẽ được miễn phí hoàn toàn khi ở khách sạn của tôi.”

Người nhà họ Từ trợn mắt.

Nhà họ Nhậm không hổ là nhà có thế, ra tay hào phóng, tuỳ tay đã rút ra được một tấm thẻ phí trị liệu mười triệu tệ.

Chưa nói đến việc đây là tấm thẻ hội viên được miễn phí trọn đời.

Món quà này quá lớn, Lý Khả Diệu không dám nhận: “Chuyện này….. cô Nhậm, thứ này quá đắt rồi, chúng tôi không nhận được.”

Nhậm Tiền bắt đầu cầu xin: “Xin mọi người nhất định phải nhận lấy, nếu không tôi sẽ thấy áy náy cả đời.”

Lý Khả Diệu vẫn không dám giơ tay ra!

Diệp Huyền Tần nhìn ra được, Lý Khả Diệu thật ra rất muốn nhận.

Anh ta nói: “Mẹ, thích thì cầm lấy đi!”

Diệp Huyền Tần mở miện, Lý Khả Diệu mới cẩn thận dè dặt nhận lấy, cầm chặt trong tay, sợ có người cướp mất.

Diệp Huyền Tần nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, mọi người ăn no rồi chứ, chúng ta đi thôi.”

“À, được, được!” Từ Huy Hoàng vội đồng ý.

“Xin đợi một chút.” Ông chủ Nhậm lúc này mới tỉnh táo hắn, biết là người nhà họ Từ đã cứu mình.

“Còn chuyện gì?” Diệp Huyền Tần dừng chân.

Ông chủ Nhậm nói: “Vị Từ tiên sinh là người của bệnh viện nào vậy? Ban nãy tôi thấy hình như ông rất có hứng thú với chức phó Viện trưởng.”

“Vừa hay tôi có người quen bên hệ thống y tế, có thể giúp ông một chút. Từ tiên sinh hãy để lại phương thức liên lạc cho tôi.”

Thần y như thế này, nếu như có quan hệ tốt, đối với ông ta thì chỉ có lợi chứ không có hại.”