Diệp Huyền Tần nghe vậy liền ngoắc ngoắc tay.

Ba chiếc xe vận tải tiến vào công xưởng, nhân viên mở cửa sau xe.

Trời ơi!

Xung quanh tiếng kêu kinh ngạc vang lên không dứt.

Tiền!

Những tờ tiền đủ màu được nhét đầy ba xe tải.

Cái này… Số tiền này ít nhất cũng phải một trăm triệu.

Giá trị của cả công xưởng của Từ Lam Khiết may ra thì mới được mấy chục triệu, ở đâu lại có được một trăm triệu này.

Bọn người kia cảm thấy dường như đã làm mất một khách hàng tiềm năng rồi.

Nhưng nghĩ tới lời hứa của Phương Ngạn, bọn họ đành phải đè nén sự hối hận xuống.

Sở Trường trơ tráo cười cười nói: “ Bà chủ Từ, tôi trước kia thật sự đã xem thường cô.”

“ Nhưng mà cô cho rằng một trăm triệu này của cô có thể đấu lại được với nhà họ Phương sao? Thật nhảm nhí!”

“ Các anh em, cầm tiền rồi chúng ta đi.”

Diệp Huyền Tần đột nhiên ngăn họ lại:“ Đứng lại.”

“Muốn lấy tiền, cũng được, nhưng trước tiên nói rõ ràng chyện hợp đồng đã.”

Nói xong, Diệp Huyền Tần từ trong xe lấy ra mấy bản hợp đồng, ném vào tên Sở Trường.

“ Hợp đồng giao hàng đã viết rất rõ ràng, trước ngày mai các người phải cung cấp cho bên chúng tôi một triệu tấn vật liệu.”

“Nếu như ngày mai vẫn chưa có thì chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng đi, hoặc là thế chấp công xưởng của mấy người cho chúng tôi.”

Sở Trường cười lớn:“ Ha ha, một bản hợp đồng liền muốn chèn ép bọn tao? Mơ đi!”

“Dù cho các ngươi có quỳ xuống xin bọn tao thì bọn tao nhất định sẽ không cung cấp vật liệu cho các ngươi. Để cho các ngươi phải bỏ mất hạng mục của nhà họ Thẩm…Ha ha , chờ ngồi tù đi.”

Vừa nói xong, Sở Trường liền đưa tay muốn giựt tiền.

Diệp Huyền Tần liền đá một cước vào bụng của tên Sở Trường kia.

Cơ thể của Sở Trường nặng gần một trăm cân liền trực tiếp bị đá văng ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Sở Trường miệng phun ra máu, tay ôm ngực kêu thảm thiết:“ Tao bị gãy xương .. gãy xương..”

Mọi người đều tỏ vẻ kinh hoảng, sợ hãi.

Người này điên rồi, sao có thể nói một hai câu liền động tay động chân đánh người.

Hơn nữa còn có thể một cước đá văng thân thể nặng một trăm cân của tên Sở Trường kia, khiến hắn gãy cả xương sườn.

Đám người kia thấy vậy liền bị chấn áp, không dám nói một lời.

Diệp Huyền Tần uy hiếp nói:“ Nhớ , ngày mai phải đưa tới đây một triệu tấn vật liệu, nếu không thì chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng.”

“Không có tiền bồi thường thì liền đem công xưởng của các người thế chấp.”

Sở Trường cốn nén đau đớn, gầm thét liên tục:“ Diệp Huyền Tần, mày chết chắc rồi, chết chắc với tao.”

“Chờ đấy, tối nay ông đây sẽ tự tay xử mày!”

Diệp Huyền Tần chả thèm quan tâm, bắt lấy tay Lam Khiết :“ Lam Khiết , chúng ta đi thôi.”

Chờ bọn họ đi xa, đám người kia mới dám đến đỡ Sở Trường dậy.

“Ông chủ Sở, ngài không sao chứ!”

Sở Trường nghiến răng nghiến lợi:“ Lập tức liên lạc với đám thuộc hạ của ta, ta muốn tự tay giết chết tên khốn kia.”

Ở bên này, sau khi trở về phòng làm việc, Lam Khiết lập tức đóng cửa phòng lại.

“Diệp Huyền Tần, vừa nãy anh hơi quá đáng rồi đấy.”

“Ai cũng biết, tên Sở Trường kia là xã hội đen, nếu hắn gọi đàn em của mình đến đấu phó với anh thì anh sẽ gặp phiền phức lớn đấy.”

Diệp Huyền Tần cười nhẹ.

Trong tay anh nắm giữ quân đội quốc gia, lực lượng hùng hâụ , còn phải sợ tên Sở Trường kia.

Anh trấn an nói:“ Yên tâm đi, loại người vô danh tiểu tốt này, không làm gì được tôi đâu.”

“Vô danh tiểu tốt?” Cô nhức đầu xoa trán một cái :“ Ai cho anh lá gan lớn này, đến cả xã hội đen cũng không sợ.”

“ Mấy ngày này anh phải cần thận một chút.”

“ Còn nữa , lần này chúng ta khiến bọn chúng sống dở chết dở như này, chắc chắn bọn chúng sẽ không giao hàng cho chúng ta.”

“ Không có vật liệu làm sao hoàn thành được đơn hàng của nhà họ Thẩm, thật là sóng này chưa hết sóng sau đã kéo tới.”

Diệp Huyền Tần nhấp ngụm trà nói:“ Nói không chừng, ngày mai bọn họ sẽ đem công xưởng đến thế chấp cho chúng ta.”

Từ Lam Khiết liếc mắt:“ Cả ngày toàn mơ tưởng hão huyền. Bọn họ đầu óc có vấn đề mới đem công xưởng thế chấp cho chúng ta.”

Cô không thèm để ý tới Diệp Huyền Tần nữa, lấy điện thoại ra gọi , thử liên lạc với các nơi cung cấp hàng khác.”