Từ Liên lập tức mặt đỏ tía tai: “Trần Hạ Lan, cô, cô hơi quá đáng rồi đó.”

“Chị muốn lấy hết sính lễ của tôi bỏ vào đó hả…”

Trần Hạ Lan nặng nề nói: “Từ Liên, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con.”

“Dùng bảy trăm tỷ để đổi lấy Công ty xây dựng Phương Viễn, tôi cũng có thể kiếm một món hời lớn. Cùng lắm thì đợi đến khi nắm được Công ty xây dựng Phương Viễn trong tay rồi, tôi sẽ bán lại, lời thêm được mấy trăm triệu nữa.”

“Hơn nữa, hẳn là cô không muốn để Từ Lam Khiết chiếm được món hời lớn như này nhỉ.”

Vừa nói đến Từ Lam Khiết, ánh mắt Từ Liên liền hiện lên vẻ ác độc.

Cô ta hạ quyết tâm: “Được, bảy trăm tỷ thì bảy trăm tỷ.”

Từ Lam Khiết không cam lòng, tình huống trở nên khó xử.

Đối với cô mà nói, Công ty xây dựng Phương Viễn vô cùng quan trọng. Đừng nói là bảy trăm tỷ, dù là một nghìn tỷ hay một nghìn năm trăm tỷ thì cô cũng bỏ ra.

Nhưng cô lại thấy xấu hổ vì ví tiền đã rỗng tuếch…

Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn nhìn Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, anh có thể cho em mượn ít tiền không?”

Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Lam Khiết, nghe anh, không nên đấu giá.”

“Yên tâm, cho dù bọn họ giành được Công ty xây dựng Phương Viễn thì cũng sẽ ngoan ngoãn tặng cho em thôi.”

Từ Lam Khiết thở dài: “Không có tiền thì nói thẳng là không có tiền đi, vòng vo tam quốc như thế làm gì không biết.”

Diệp Huyền Tần: “…”

Có tin là bây giờ anh lấy bảy trăm nghìn tỷ nện thẳng vào mặt em không.

Trên thực tế, Hồ Thanh Sơn cũng không định cho Từ Lam Khiết cơ hội tiếp tục đấu giá.

Ông ta quyết định dứt khoát: “Bảy trăm tỷ lần một, bảy trăm tỷ lần hai, bảy trăm tỷ lần ba…”

“Chúc mừng quý khách phòng số ba đã có được Công ty xây dựng Phương Viễn.”

“Bây giờ mời quý khách đến hậu trường làm thủ tục.”

Trần Hạ Lan nhẹ nhàng thở hắt ra: “Từ Liên, không, Tổng giám đốc Liên. Chúc mừng, chúc mừng cô nhé…”

Một tiếng “Tổng giám đốc Liên” gõ vào trái tim Từ Liên: “Tổng giám đốc Lan, cảm ơn, xin cảm ơn.”

“Hừ, bây giờ tôi đã có nhà họ Diệp ở thủ đô là chỗ dựa. Để xem xem Từ Lam Khiết cô lấy cái gì để giành giật với tôi.”

Trần Hạ Lan nói: “Đi, chúng ta hiện tại đi làm thủ tục chuyển nhượng.”

Từ Lam Khiết hồn bay phách lạc lảo đảo bước ra ngoài phòng đấu giá.

Đối với cô mà nói, thứ cô mất đi không chỉ là Công ty xây dựng Phương Viễn mà còn là một cơ hội để thăng tiến hơn nữa.

Cô vừa muốn lên xe rời đi, Diệp Huyền Tần bỗng nói: “Lam Khiết, khoan hãy đi đã.”

“Giờ anh sẽ cho em xem trò hay nhé.”

Từ Lam Khiết không hiểu gì cả, cô nói: “Trò hay gì cơ?”

Diệp Huyền Tần liếc nhìn phòng đấu giá: “Một lát nữa em sẽ biết thôi, nhân vật nữ chính sắp lên đài rồi kìa.”

Từ Lam Khiết kinh ngạc nhìn anh, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định ở lại.

Người đàn ông này chưa từng khiến cô thất vọng bao giờ.

Đợi được một chốc thì Trần Hạ Lan và Từ Liên bước ra ngoài.

Con đường thăng tiến của hai người rộng mở, gương mặt tươi cười.

Lúc trước, ông chủ công ty Phương Viễn, Phương Ngạn, là người mà bọn họ sùng bái.

Nhưng hôm nay, hai người bọn họ đã trở thành người có vị trí tương đương với Phương Ngạn.

Chuyện đắc ý nhất ở trên đời nhất định là chuyện bản thân có thể trở thành người giống như người mình từng ngưỡng mộ.

Thấy Từ Lam Khiết vẫn chưa chịu đi, Từ Liên không nhịn được liền tiến lên khoe khoang một phen.

“Từ Lam Khiết, sao hai người vẫn chưa đi nữa vậy?”

“Có phải muốn hợp tác với công ty chúng tôi hay không?”

Tâm trạng của Từ Lam Khiết rất phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải.

Diệp Huyền Tần lại lên tiếng: “Lam Khiết, còn nhớ chuyện mười ngày trước anh nói với em không?”

Từ Lam Khiết không hiểu gì cả: “Anh đã nói gì thế?”

Diệp Huyền Tần: “Mười ngày sau, nhà họ Phương sẽ đổi thành họ Từ.”

“Phụt!”

Từ Liên và Trần Hạ Lan ngăn không được nở nụ cười: “Không ngờ anh đoán đúng thật.”

“Đúng là bây giờ nhà họ Phương mang họ Từ, là Từ Liên tôi đây.”

Diệp Huyền Tần: “Không, là của Từ Lam Khiết.”

Từ Liên cười như điên: “Ai cho anh can đảm nói ra mấy câu này vậy.”

Ánh mắt Diệp Huyền Tần nhìn về phía xa.

Một hàng xe sang trọng đang chậm rãi đi về hướng này.

Anh mỉm cười: “Đương nhiên là bọn họ cho tôi can đảm rồi.”