"Dương Thanh, bỏ đi!", Tần Thanh Tâm đột nhiên nói.


Dương Thanh vốn dĩ muốn diệt tận gốc nhà họ Hùng, nhưng Tần Thanh Tâm đã lên tiếng thì anh chỉ có thể bỏ qua.


"Nể mặt vợ tôi, tôi bỏ qua cho nhà mấy người một lần, nếu còn có lần sau, nhà họ Hùng cũng không nên tồn tại nữa!", Dương Thanh lạnh lùng nói.


Nghe Dương Thanh nói xong, Hùng Bác Nhân vui mừng khôn xiết, tuy đôi chân đã bị gãy nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng, sống tạm còn hơn là chết.


"Cảm ơn cậu Dương! Cảm ơn cậu Dương!", hai anh em nhà họ Hùng cảm ơn rối rít.


"Cút đi!", Dương Thanh quát, người nhà họ Hùng vội vàng rời đi.


"Chúng ta đi thôi!", Dương Thanh đưa Tần Thanh Tâm rời đi.


Cụ Tần đã kinh ngạc đến tột độ, lão ta không ngờ gia đình bị lão đuổi khỏi gia tộc lại có thằng con rể ghê gớm như thế này.


Nhà họ Hùng là gia tộc hàng đầu Giang Hải, nhà họ Tần có nằm mơ cũng muốn được liệt vào hàng ngũ đấy.
Vậy mà giờ đây người kế thừa của gia tộc hàng đầu này lại đích thân đến xin lỗi Dương Thanh.



Lúc này Phương Duyệt đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Làm màu ghê thiệt, tên ăn hại đó giờ to gan đến thế rồi à? Dám lừa cả người thừa kế của nhà họ Hùng cơ đấy".


"Cháu có ý gì?", cụ Tần nhíu mày.


Phương Duyệt nói: "Ông ngoại, ông không hiểu sao? Người nhà họ Hùng nhận nhầm người, Hùng Bác Thành sau này có thể sẽ trở thành chủ gia tộc họ Hùng, sao có thể cúi đầu xin lỗi một tên ăn hại như vậy chứ?"

"Nhận nhầm người?"

Trong lòng cụ Tần vốn dĩ đầy thắc mắc, sau khi nghe Phương Duyệt nói, lão ta mới vỡ lẽ, chỉ có nhận nhầm người mới có thể giải thích được chuyện này.


"Ông ngoại, không phải Hùng Bác Thành nói là “cậu Dương” sao? Nhà họ Hùng muốn xin lỗi anh Dương đó".


Phương Duyệt cười, nhìn sang Dương Uy với vẻ như đang tranh công: "Anh Dương, em đoán không sai chứ?"

Tuy Dương Uy không rõ chuyện gì nhưng lúc này Phương Duyệt đã ba hoa thay cho anh ta nên đương nhiên anh ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Anh ta cười tỏ vẻ khiêm tốn: "Mấy ngày trước, quả thật anh có chút xung đột với nhà họ Hùng, nhưng không ngờ bọn họ cũng biết anh đến nhà họ Tần, còn đích thân tới xin lỗi".


"Quả nhiên là như vậy!"

Phương Duyệt vui mừng nói: "Tiếc là bọn họ nhận nhầm người! Nhưng mà không sao cả, đợi nhà họ Hùng nhận ra thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Dương Thanh".


"Cậu Dương đúng là lợi hại, có thể khiến cả nhà họ Hùng đích thân đến xin lỗi", cụ Tần chợt bừng tỉnh, cười lớn nói.


Trong lòng lão ta đã bắt đầu tính toán, nhà họ Dương tuy là gia tộc ở thành phố khác nhưng lại có thể khiến nhà họ Hùng đến tận cửa xin lỗi, một khi Phương Duyệt vào nhà họ Dương rồi, việc nhà họ Tần muốn vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu không phải sẽ dễ như trở bàn tay hay sao?

Nghĩ đến đây, lão ta càng nhìn Dương Uy càng thấy vừa mắt, thiếu điều muốn gả Phương Duyệt cho Dương Uy ngay lập tức.


"Chủ tịch Tần, nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi xin phép đi trước đây", Dương Uy đột nhiên nói.


Cụ Tần vội vàng trả lời: "Duyệt Duyệt, mấy ngày này cháu không cần đến công ty, thay ông chiêu đãi cậu Dương cho tốt".


"Vâng thưa ông ngoại!", Phương Duyệt vui vẻ nhận lời.


Dương Uy thầm cười khẩy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ, cùng Phương Duyệt rời đi.



"Anh Dương, anh còn trẻ tuổi như vậy, chắc là chưa kết hôn đâu nhỉ?", Phương Duyệt vừa lái xe vừa hỏi.


Sao Dương Uy có thể không biết ý đồ của Phương Duyệt được.


"Duyệt Duyệt nghĩ thế nào?", Dương Uy cười xấu xa, ánh mắt thay đổi khi nhìn sang Phương Duyệt.


Cả người Phương Duyệt run lên, đến cả tay lái cũng run rẩy.


"Anh Dương đẹp trai như vậy, em chắc chắn là chưa kết hôn", khuôn mặt Phương duyệt đỏ ửng, tỏ vẻ không hiểu được ẩn ý của Dương Uy.


Dương Uy càng không kiêng nể gì.


Phương Duyệt đỏ cả mang tai: "Anh, anh Dương, bây giờ, chúng, chúng ta đi đâu?"

"Đến khách sạn anh ở đi!", ánh mắt Dương Uy thoáng lóe lên tia sáng.


Phương Duyệt đã đổ anh ta từ lâu, cầu còn không được ấy chứ.


Một bên khác, sau khi ra khỏi tập đoàn Tần Thị, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đi thẳng đến tập đoàn Tam Hòa.


Suốt dọc đường, trông cô tiu nghỉu buồn bã khiến Dương Thanh rất đau lòng.


"Dương Thanh, thả em xuống ở cổng công ty là được rồi", Tần Thanh Tâm biết thân phận của Dương Thanh đặc biệt, không muốn anh bị lộ thân phận.



Dương Thanh gật đầu: "Đợi tan làm anh tới đón em, rồi mình cùng đi đón Tiêu Tiêu về nhà".


"Được!", Tần Thanh Tâm nói xong, xoay người rời khỏi.


Nhìn bóng lưng cô dần biến mất, Dương Thanh lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại: "Điều tra một người cho tôi, anh ta họ Dương, khoảng ba mươi tuổi, vừa đến tập đoàn Tần Thị".


Không phải do anh quá cẩn trọng, mà là khi nhìn Tần Thanh Tâm, ánh nhìn của anh ta không hề có ý tốt.
Anh không muốn cô phải gặp bất kỳ chuyện gì nữa.


Không lâu sau đó chuông điện thoại của Dương Thanh vang lên, anh bắt máy thì nghe thấy Lạc Bân nói: “Cậu ta là Dương Uy, người Châu Thành, cũng có thể xem như thuộc gia tộc hàng đầu ở đó.
Tập đoàn Thành Hà là sản nghiệp nổi tiếng nhất dưới trướng nhà họ Dương.
Mấy ngày trước chúng ta đã gặp Dương Liễu ở nhà hàng Bắc Hoa Xuân, đó là em gái ruột của cậu ta”.


Dương Thanh híp mắt lại: “Ra là vậy, vậy thì đừng để bất kì việc buôn bán nào của nhà họ Dương xuất hiện ở Giang Hải!”

- ---------------------------


.