Chương 4255

Thấy Hà Hùng hùng hổ như thế, Hạ Hà kinh ngạc, còn tưởng mình đã đắc tội Hà Hùng.

Hà Hùng nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn Hà Chí, không ngờ anh ta lại bảo với bố rằng sẽ cho cháu đi hầu hạ Khương Kiếm của gia tộc Cổ Võ họ Khương”.

“Sao cơ ạ?”

Hạ Hà biến sắc, cắn chặt môi, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận và căm hận.

Cái chết của mẹ đã khiến cô ta căm hận nhà họ Hà, không ngờ nhà họ Hà vẫn tìm mọi cách để đổi lấy lợi ích bằng cô ta.

Hạ Hà nhìn Hà Hùng bằng đôi mắt đỏ hoe: “Bác, dù có chết, cháu cũng không hầu hạ người của thế gia Cổ Võ đâu ạ”.

Hà Hùng cũng vô cùng tức giận, sau khi thoáng im lặng, ánh mắt ông ta bỗng trở nên kiên định, ông ta nhìn Hạ Hà: “Giờ bác sẽ bảo người đưa cháu đi, sau này cháu đừng về nhà họ Hà nữa”.

Hạ Hà sửng sốt, hình như không ngờ Hà Hùng lại định cho người đưa mình đi.

Trong khoảng thời gian này, cô ta luôn bị giam lỏng ở nhà họ Hà, tuy lần trước Hà Hùng đã bảo cô ta rời đi, nhưng cô ta biết nếu mình đi thì sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho Hà Hùng.

Giờ cũng như thế, Hà Hồng Viễn đã quyết định sẽ bắt cô ta hầu hạ người thừa kế của gia tộc Cổ Võ họ Khương, nếu lúc này cô ta được người của Hà Hùng đưa đi, Hà Hùng sẽ rất khó thoát tội.

Hạ Hà hỏi: “Nếu cháu đi, bác hai sẽ gặp phiền phức rất lớn đúng không?”

Hà Hùng nhíu mày, nói: “Bác là nhị gia nhà họ Hà, cho dù bác thả cháu đi, ai dám động đến bác chứ? Tuy ông cháu tức giận nhưng cũng không làm gì bác đâu”.

“Nhưng nếu cháu không đi, có lẽ cháu sẽ mất mạng”.

Ông ta biết rõ, nếu Hạ Hà được đưa đi hầu hạ Khương Kiếm thật, dù có chết Hạ Hà cũng không nghe lời Khương Kiếm.

Thấy Hạ Hà vẫn do dự, Hà Hùng lập tức sốt ruột, tức giận nói: “Cháu còn đắn đo gì nữa? Nếu cháu vẫn không đi thì không còn cơ hội đâu!”

Cuối cùng Hạ Hà cũng quyết định, cô ta nhìn Hà Hùng bằng đôi mắt đỏ hoe: “Bác hai, cháu sẽ ghi nhớ ân tình của bác suốt đời!”

Hà Hùng gật đầu: “Tài xế của bác đang ở cửa ra vào rồi, cháu mau lên xe đi!”

Hạ Hà chăm chú nhìn Hà Hùng lần cuối rồi mới quay người rời đi.

Cô ta vừa lên xe, Hà Hùng chợt nói: “Nếu có ngày nhà họ Hà sắp biến mất thật, bác hy vọng cháu có thể giúp nhà họ Hà, nhà họ Hà không cần huy hoàng như trước, chỉ cần Trung Châu vẫn còn gia tộc như nhà họ Hà là đủ rồi”.

Ông ta đã hỏi Hạ Hà mấy lần về việc nếu có ngày nhà họ Hà sắp biến mất, liệu Hạ Hà có thể giúp nhà họ Hà không, khi đó Hạ Hà vẫn chưa trả lời.

Hôm nay, ông ta lại thỉnh cầu Hạ Hà hãy giúp nhà họ Hà.

Cảnh mẹ lao vào đá tự sát bỗng xuất hiện trong đầu Hạ Hà, khiến cô ta càng căm thù nhà họ Hà hơn, nhưng nghĩ đến Hà Hùng – người bác duy nhất đối xử tốt với cô ta ở nhà họ Hà, cô ta lại không nỡ từ chối.

“Không sao, bác chỉ nói thế thôi, nếu cháu không đồng ý thì…”

Thấy Hạ Hà không nói gì, Hà Hùng cười khổ, đang định bảo thôi thì bỗng nghe thấy Hạ Hà nói: “Bác hai, cháu đồng ý với bác ạ!”

Nghe thấy thế, vẻ u sầu giữa lông mày Hà Hùng lập tức biến mất, ông ta cười nói: “Vậy bác hai cảm ơn cháu trước!”

Thấy xe đi xa dần, Hà Hùng thầm thở dài.