Dường như Tần Y muốn xả hết toàn bộ uất ức trong những ngày qua ra ngoài, nước mắt rơi lã chã.


Nhà họ Tô đột nhiên tặng nhiều lễ vật quý giá như vậy, đương nhiên cô ta sẽ tưởng là sính lễ của mình.


Nhà họ Tô đặc biệt sai người đón bọn họ đến khách sạn Vườn Sao tham gia dạ tiệc, cô ta tưởng nhà họ Tô tổ chức tiệc đính hôn cho mình.


Mãi đến khi chính miệng Tô Thành Vũ phủ nhận hết thảy, cô ta mới biết được sự thật.


Cụ Tần lại không hề tin lời Tần Y vừa nói, cả giận nói: “Cho dù Tô Thành Vũ không có con trai thì nhà họ Tô vẫn còn những người đàn ông khác chưa lập gia đình cơ mà.
Tiêu đề của danh sách quà tặng là “sính lễ”, nhà cháu cũng chỉ có cháu chưa lấy chồng.
Nếu không phải cho cháu thì còn ai vào đây nữa?”

Nghe thấy hai chữ “sính lễ”, Tần Y mới giật mình tỉnh ngộ, đau khổ nói: “Thì ra đúng là sính lễ, thế nhưng không phải của tôi”.


Dứt lời, cô ta liền quay người rời đi.


Hôm đó khi Tô Thành Vũ nói là quà cảm ơn Dương Thanh, cô ta đã nghi ngờ.
Ban đầu lúc mang đồ mới, rõ ràng viết là danh sách “sính lễ”, cô ta còn tưởng mình đã nhìn nhầm.


Đến tận ngày hôm nay, cô ta mới biết những thứ đó chính là sính lễ nhà họ Tô đưa cho Tần Thanh Tâm thay Dương Thanh.


“Y Y, cháu đừng đi!”

Cụ Tần thấy Tần Y định bỏ định, thì sốt sắng không thôi.


“Bố đừng kích động, hãy cho chúng con chút thời gian.
Chúng con nhất định sẽ thuyết phục Y Y”, Châu Ngọc Thúy vội vàng tiến lên nói.


“Nếu tối nay không thể giải trừ nguy cơ của nhà họ Tần, tất cả đều xong đời!”

Cụ Tần tức giận rống lên: “Nguy cơ của nhà họ Tần đều do các người tạo thành.
Nếu trước khi trời sáng các người không cầu xin được nhà họ Tô thì đừng nói là trở về gia tộc, tôi nhất định sẽ bắt các người trả giá đắt!”

Dứt lời, cụ Tần vung tay bỏ đi.

Châu Ngọc Thúy vội đuổi theo: “Vậy còn chuyện bố nói cho Đại Dũng làm phó tổng giám đốc và cho chúng con chuyển tới biệt thự trong trang viên nhà họ Tần thì sao?”

Cụ Tần vốn đang mất bình tĩnh vì giận dữ, không có tâm trạng đáp lại mà lập tức lên xe rời đi.


“Đại Dũng, rốt cuộc bố có ý gì? Không phải nói ngày mai sẽ cho ông làm phó tổng giám đốc của tập đoàn sao? Còn cả chuyện cho chúng ta vào ở biệt thự nữa?”, Châu Ngọc Thúy không hề cảm nhận được nhà họ Tần đang đối mặt với nguy cơ.


Tần Đại Dũng cũng bị vợ mình chọc tức đến bật cười: “Nếu bà muốn ở biệt thự đó, ngày mai tự tới trang viên nhà họ Tần xem có thật là ông ta chuẩn bị biệt thự cho bà hay không?”

“Tần Đại Dũng, ông có ý gì?”, Châu Ngọc Thúy thẹn quá hóa giận.


“Bà đúng là ngu ngốc! Chẳng lẽ vẫn chưa hiểu ra sao? Nhà họ Tần sắp sụp đổ rồi, e là sau đêm nay Giang Hải sẽ không còn nhà họ Tần nữa.
Nếu không phải bị dồn đến đường cùng, bà nghĩ ông ta sẽ chịu nê cái thân vàng tới nhà chúng ta sao?”, Tần Đại Dũng bực bội gầm lên.


“Không được, chúng ta phải nghĩ cách, không thể để nhà họ Tần sụp đổ như vậy được.
Đại Dũng, Y Y không chịu tìm nhà họ Tô cầu xin thì chúng ta đi”.


Châu Ngọc Thúy đang quá kích động, kéo tay Tần Đại Dũng nói: “Chỉ cần chúng ta có thể giải quyết được mối nguy của nhà họ Tần, chắc chắn ông cụ sẽ cho chúng ta sống trong trang viên nhà họ Tần, còn cho ông làm phó tổng giám đốc.
Nói không chừng tương lai còn để ông làm gia chủ đời tiếp theo”.


Mặc dù nhà họ Tần không chào đón bọn họ nhưng dù sao cũng nhờ có nhà họ Tần, mấy năm nay bọn họ không làm gì những vẫn nhận được tiền chia hoa hồng mỗi tháng.


Nếu gia tộc sụp đổ thì bọn họ sẽ không còn gì nữa.


“Cút đi!”

Tần Đại Dũng giận dữ đẩy Châu Ngọc Thúy ra: “Trong mắt bà chỉ biết đến tiền.
Bà thực sự cho rằng nhà họ Tô giàu nhất Giang Hải sẽ chịu nghe lời bà sao?”

Châu Ngọc Thúy ngơ ngác hỏi: “Nhà họ Tần thật sự sắp sụp đổ rồi sao?”

Tại quán bar Bóng Đêm.


Tần Y cầm một ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.



“Y Y, cậu sao vậy?”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, có người cướp đi ly rượu trong tay cô ta.


“Điềm Điềm, cậu tới rồi! Uống với mình đi”, trông thấy đối phương là Tôn Điềm, Tần Y liền kéo cô ta ngồi cạnh mình.


Tôn Điềm vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc nghe điện thoại chỉ cảm thấy giọng nói của Tần Y không bình thường nên vội vàng chạy tới.


Thấy trên bàn xếp đầy vỏ chai rỗng, Tôn Điềm biết Tần Y đã uống say: “Y Y, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói mình nghe, mình xử lý giúp cậu”.


Tần Y không hề làm loạn, nghe Tôn Điềm nói vậy thì ôm chặt cô ta khóc rống lên: “Tại sao, tại sao lại đối xử với mình như vậy? Tại sao hả?”

Khóc lóc một hồi, Tần Y lại đẩy Tôn Điềm ra cầm ly định uống tiếp.


Tôn Điềm vội ngăn lại: “Y Y, nếu cậu còn muốn uống thì hãy tới nhà mình, mình sẽ uống với cậu”.


Xung quanh có rất nhiều ánh mắt nóng rực từ đám đàn ông nhìn chằm chằm bọn họ.
Tôn Điềm thấy rất sợ.
Tần Y đã uống quá chén, lỡ như gặp phải người có ý đồ xấu, cô ta sẽ không chống đỡ được.


Vật vã một hồi, cô ta mới vác được Tần Y ra khỏi quán bar.


Lúc này, một chiếc xe Audi A6 màu đen đỗ lại trước cửa quán bar.
Người ngồi ở ghế lái là Tần Phi mặt mũi sưng vù.


Trông thấy Tần Y đi ra, anh ta vội vàng xuống xe chạy tới.


“Y Y, nếu em không đi thuyết phục nhà họ Tô, nhà họ Tần sẽ xong đời.
Anh xin em, giúp anh lần này được không? Chỉ cần có thể vượt qua chuyện lần này, về sau em muốn gì anh cũng đồng ý với em”, Tần Phi tiến lên nắm chặt cánh tay của Tần Y, kích động nói.


Anh ta không hề hay biết cụ Tần đã tự mình tìm tới Tần Y.

Hiện giờ anh ta vẫn đang vô cùng sốt ruột.
Cụ Tần vốn độc ác tàn nhẫn, nếu anh ta không thể thuyết phục Tần Y, chỉ e cụ Tần sẽ đuổi anh ta ra khỏi gia tộc.


“Cút! Cút đi cho tôi!”

Mặc dù Tần Y đã uống say nhưng vẫn nhận ra Tần Phi, càng thêm kích động vừa mắng chửi vừa đạp vào anh ta.


Tôn Điềm vội vàng giữ chặt Tần Y lại, nói với Tần Phi: “Xin lỗi anh, cậu ấy uống say rồi!”

Tần Phi vô cùng tức giận.
Đêm nay là hạn chót của nhà họ Tần, thế mà Tần Y còn có thể uống say.
Đợi đến lúc cô ta tỉnh lại, chẳng phải tất cả đều xong đời rồi sao?.
đam mỹ hài

Anh ta chợt có một ý đồ tà ác, lập tức nói với Tôn Điềm: “Tôi là anh họ của Tần Y, tên là Tần Phi.
Để tôi đưa con bé về, làm phiền cô rồi”.


Tôn Điềm cảnh giác nhìn anh ta.
Vừa rồi cô ta đã nghe thấy rõ ràng những lời anh ta nói, có thể thấy đã từng bị Tần Y từ chối.


“Không cần đâu, tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà tôi”, Tôn Điềm đáp.


Tần Phi còn chưa kịp lên tiếng, Tôn Điềm đã vẫy taxi tới, lên xe rời đi.


Nhìn theo chiếc xe taxi đang dần mất hút, trong mắt Tần Phi lóe lên một tia dữ tợn: “Tần Y, đây là do mày ép tao!”

Anh ta lấy điện thoại gọi tới một dãy số: “Anh Hùng, giúp tôi bắt cóc một người…”

Sau khi đưa được Tần Y lên xe, Tôn Điềm mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Tần Y đã ngủ say nhưng khóe mắt vẫn còn ươn ướt.


Thấy vậy, Tôn Điềm cũng rất đau lòng.


“Kít!”

Lúc hai người vừa mới ra khỏi xe taxi, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng xe phanh gấp chói tai.
Tôn Điềm quay lại nhìn, thấy có một chiếc xe tải đỗ lại ngay bên cạnh mình.
Có hai người đàn ông vạm vỡ xăm trổ đầy tay bước ra khỏi xe.


“Các anh định làm gì?”, thấy bọn họ đang đi về phía mình, Tôn Điềm hoảng sợ hỏi.



Một người tiến lên một bước đánh vào cổ Tôn Điềm khiến cô ta ngất xỉu.


Người còn lại lôi Tần Y lên xe.


Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, trong lúc chưa có ai chú ý tới, Tần Y đã bị đưa đi.


Ở ven đường cách đó không xa có một chiếc Audi A6 đỗ lại.
Tần Phi nhe răng cười: “Tao thật sự muốn xem thử, đến khi tao có được ảnh chụp mày ngủ với người khác, mày còn dám từ chối tao không?”

Lúc Tôn Điềm tỉnh lại, hốt hoảng phát hiện mình đang nằm trong bụi cỏ.
Cô ta xoa cái cổ đau nhức, chợt nhớ tới gì đó hét lên thất thanh: “Y Y!”

Thế nhưng làm gì còn bóng dáng Tần Y ở đó nữa?

Ở nhà Tần Thanh Tâm.


Tần Thanh Tâm liếc mắt nhìn đồng hồ: “Đã hơn mười giờ rồi”.


Sau đó, cô gọi một cuộc điện thoại, nhưng đối phương vẫn trong tình trạng tắt máy.
Điều này khiến cô cảm thấy bất an.


Cô đi ra khỏi phòng hỏi Châu Ngọc Thúy đang xem tivi ở dưới tầng: “Mẹ có biết bé Y nó đi đâu rồi không? Muộn vậy rồi sao vẫn chưa chịu về?”

Châu Ngọc Thúy không thèm ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Con bé đâu phải trẻ con, làm sao mẹ biết nó đi đâu được?”

“Ha ha, cái này thật thú vị”, Châu Ngọc Thúy chỉ chăm chú xem phim truyền hình, vô tâm cười phá lên.


Tần Thanh Tâm thở dài, quay người trở về phòng.


Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô chợt reo lên.
Thấy tên người gọi là Tôn Điềm, cô bỗng có dự cảm không lành, vội vàng bắt máy.


“Chị Tâm, Y Y bị bắt cóc rồi!”

Tần Thanh Tâm vừa ấn nút nhận đã nghe thấy Tôn Điềm khóc nức nở.


- ---------------------------


.