Ở biệt thự nhà họ Tần.


Một chiếc xe Rolls Royce màu đen chậm rãi đỗ lại trước cổng.


“Xin hỏi cậu tìm ai?”

Châu Ngọc Thúy mở cửa thấy đối phương là một cậu thanh niên mặc vest chỉnh tề đi giày da, nên giọng điệu khách sáo hơn rất nhiều.


Cậu thanh niên kia mỉm cười nói: “Xin chào bà, chủ tịch Tô bảo tôi tới đón cô Tần tới khách sạn Vườn Sao tham gia tiệc”.


“Khách sạn Vườn Sao? Chủ tịch Tô? Là nhà họ Tô giàu nhất Giang Hải sao?”, Châu Ngọc Thúy kinh ngạc hỏi, thấy đối phương gật đầu thì vô cùng vui mừng.


Mấy ngày nay, chuyện khách sạn Vườn Sao sắp tổ chức tiệc đã truyền khắp toàn bộ Giang Hải.
Những người được mời đến đầu là những nhân vật có máu mặt ở Giang Hải.
Bà ta không ngờ nhà họ Tô lại tự mình tới đón con gái đi tham dự.


Châu Ngọc Thúy nhiệt tình mời cậu thanh niên kia vào nhà để Tần Đại Dũng tiếp đón, bản thân thì cuống quýt chạy tới phòng con gái.


“Nhà họ Tô phái người tới đón chúng ta tới tham dự tiệc ở khách sạn Vườn Sao.
Nhất định là để tổ chức tiệc đính hôn của con và cậu cả nhà họ Tô rồi”, Châu Ngọc Thúy kích động nói.


Tần Y đang làm ổ trong chăn nghe vậy liền kinh hãi kêu: “Nhanh vậy sao?”

“Người ta đang đợi ở dưới tầng rồi.
Con còn rề rà gì nữa?”, Châu Ngọc Thúy thúc giục.


“Hả…”

Tần Y hưng phấn hét lên một tiếng, lập tức chui ra khỏi chăn, vội vàng trang điểm.


“Mẹ ơi, bao giờ bố mới về? Con nhớ bố rồi”.


Ở trong một căn phòng khác, Tiêu Tiêu chăm chú vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ mình rồi chợt mếu máo hỏi.


Từ ba ngày trước, sau khi Dương Thanh đưa Tần Thanh Tâm trở về, anh không trở lại nữa.
Mấy ngày nay, tâm trạng của cô vô cùng hỗn loạn.
Mãi đến khi Tiêu Tiêu hỏi về bố, cô mới giật mình phát hiện mình phiền muộn vì người đàn ông kia.


Tần Thanh Tâm rất sợ kết cục sẽ lại như năm năm trước, anh lẳng lặng rời đi không lời từ biệt, biến mất suốt năm năm trời.


“Bố con đang bận, đợi bố hết bận sẽ về nhà”, Tần Thanh Tâm ôm Tiêu Tiêu thật chặt.


Trong đầu cô chợt hiện ra một bóng dáng người đàn ông bế cô rời khỏi nhà họ Tần dưới trời mưa.

Có lẽ cô sẽ mãi không thể quên được lồng ngực ấm áp ấy.


“Thanh Tâm, nhà họ Tô cho người tới đón chúng ta tham gia tiệc đính hôn của của Tần Y với cậu cả nhà họ Tô đấy.
Con mau chóng chuẩn bị chút đi, chúng ta là nhà gái không thể vắng mặt được”.


Lúc hai mẹ con cô đang nhớ nhung Dương Thanh, Châu Ngọc Thúy bỗng nhiên chạy vào.


Một tiếng sau, ba mẹ con bọn họ và một cô công chúa nhỏ đã chuẩn bị xong xuôi.


Trông thấy mấy người bọn họ trang điểm cầu kỳ ăn mặc sang trọng, người lái xe trẻ tuổi được phái tới sững sờ trong giây lát.
Nhưng chỉ một giây sau, cậu ta đã vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Đây là khách quý chủ tịch Tô cực kỳ coi trọng, cậu ta không dám nhìn lung tung.


Hôm nay, khách sạn Vườn Sao vô cùng náo nhiệt.
Toàn bộ những người có máu mặt trong giới thượng lưu của Giang Hải đều được mời tới.


Bãi đỗ xe đỗ đủ loại xe sang có giá trị lên tới mấy chục triệu.


Cụ Tần bước ra khỏi một chiếc xe Audi hơn một triệu.
Hai bên chiếc Audi có một chiếc Rolls Royce và một chiếc Bentley lần lượt đỗ lại.


“Chúng ta mau đi thôi!”

Cụ Tần gấp gáp thúc giục, sợ bị người khác nhìn thấy chiếc xe mà ông ta vừa ngồi.


“Ông nội, xe của Tô Thành Vũ tới rồi!”

Người nhà họ Tần vừa rời khỏi bãi đỗ xe đã nhìn thấy một chiếc xe Rolls Royce mang biển số Giang A88888 dừng lại trước cổng khách sạn.


Cụ Tần vội vàng nói: “Tần Phi, mau đi cùng ông tới chào hỏi chủ tịch Tô”.
.


||||| Truyện đề cử: Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh! |||||

Lúc đi tới trước xe, hai người bọn họ cứ như hai con chó xù, hơi khom lưng chờ Tô Thành Vũ bước xuống xe.


Một giây sau, nụ cười trên mặt cụ Tần và Tần Phi đều lập tức cứng đờ.


Cả nhà Tần Thanh Tâm bước ra khỏi xe cũng trông thấy hai người kia.
Bởi vì bị đuổi ra khỏi gia tộc, Châu Ngọc Thúy vốn đã ôm một bụng tức, nên khi nhìn thấy dạng vẻ này của hai ông cháu nhà kia, bà ta cảm thấy rất sảng khoái.


“Cụ Tần, cảm ơn ông đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Tần.
Nếu không sau này chúng tôi lại phải lo cho một đống họ hàng vô dụng.
Ông cũng biết đấy, điều đáng sợ nhất sau khi được gả vào nhà giàu chính là bị họ hàng nghèo khổ làm phiền”, Châu Ngọc Thúy cố ý nói lớn tiếng, giọng điệu tràn ngập khiêu khích.



“Cô có ý gì?”, cụ Tần lạnh giọng hỏi.


“Thì ra ông vẫn chưa biết gì à?”

Châu Ngọc Thúy đắc ý khoe khoang: “Nửa tháng trước, nhà họ Tô đã đích thân tới thăm nhà chúng tôi, còn tặng rất nhiều sính lễ quý giá.
À phải rồi, trong số đó còn có một tòa biệt thự Sao Trời, gần đây chúng tôi đang chuẩn bị chuyển vào trong đó sống đấy! Còn cái nhà chính cũ nát của nhà họ Tần kia sao có thể xứng với thân phận mợ chủ nhà họ Tô giàu nhất Giang Hải được?”

“Cô, khụ khụ…”

“Ông nội!”

Châu Ngọc Thúy nói chuyện rất độc miệng.
Mấy câu vừa rồi của bà ta đã chọc cụ Tần tức đến suýt ngất xỉu.
Đám người nhà họ Tần vội vàng xúm lại.


Châu Ngọc Thúy cảm thấy đã xả được cơn tức, toàn thân nhẹ nhõm hơn hẳn.


Cả nhà bà ta được nhân viên lễ tân của khách sạn dẫn tới ngồi ở vị trí trên cùng.


Cảnh tượng này khiến người của các gia tộc quyền quý ở Giang Hải đều cực kỳ kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm thân phận của bọn họ.


Ở bữa dạ tiệc đẳng cấp như thế này, người được ngồi ở trên cùng không giàu thì sang.


“Xin hỏi, chỗ ngồi của chúng tôi ở đâu?”

Thấy nhà mình không có ai tiếp đón, Tần Phi kéo một nhân viên lễ tân lại hỏi thăm.


Cô nhân viên lễ tân xinh đẹp kia cầm thư mời xem thử, lập tức lạnh lùng nói: “Trên thư mời đã viết số bàn rồi.
Các anh không biết đọc số à?”

Khách sạn Vườn Sao là sản nghiệp của nhà họ Tô, cho dù chỉ là một nhân viên lễ tân nho nhỏ, nhà họ Tần cũng không dám đắc tội, chỉ có thể nhẫn nhịn.


Chẳng mấy chốc, người nhà họ Tần đã tìm thấy chỗ ngồi của mình.
Bởi vì ở ngay gần cửa sảnh lớn có một chiếc bàn nhỏ hơn những bàn khác rất nhiều, ghế ngồi cũng là loại ghế gỗ rẻ tiền nhất.


Thế nhưng người nhà họ Tần lại không hề cảm thấy khó chịu, lại còn thấy tự hào vì được vào khách sạn Vườn Sao dự tiệc.
Rất nhiều người đều nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường như đang nhìn những kẻ ngu ngốc.


Tám giờ, dạ tiệc chính thức bắt đầu.


Trong tiếng nhạc du dương, MC đi lên sân khấu.


Sau khi đọc một đoạn lời hoan nghênh, MC vừa cười vừa nói: “Hôm nay mời mọi người tới đây là vì có ba chuyện lớn cần phải tuyên bố”.



Bởi vì thư mời được gửi theo hình thức nặc danh, nên cho tới tận lúc này vẫn không ai biết chủ nhân của bữa tiệc là ai.


Nghe thấy MC nói vậy, tất cả mọi người đều dựng thẳng lỗ tai chú ý lắng nghe.


“Chuyện đầu tiên chính là, chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải chính thức hoạt động từ hôm nay, đồng thời quyết định hợp tác với tập đoàn Tam Hòa.
Hy vọng mọi người quan tâm nhiều hơn!”

Sau khi nghe thấy tin tức này, cả hội trường xôn xao.


Không ai trong bữa tiệc không biết tới tập đoàn Tam Hòa, bởi vì người đẹp nổi tiếng nhất của Giang Hải đã từng là chủ tịch của tập đoàn này.


Thế nhưng hiện giờ tập đoàn này thuộc về nhà họ Tần.
Chỉ một nhà họ Tần nho nhỏ lại có tư cách hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh sao?

Nếu như là vì tập đoàn Nhạn Thanh và nhà họ Tần có quan hệ thân thiết thì tại sao bọn họ lại bị xếp ở vị trí cuối cùng trong bữa tiệc.


Trong khi mọi người đều đang nghi hoặc, sắc mặt đám người nhà họ Tần lập tức trở nên khó coi.


Tới tận lúc này, bọn họ mới hiểu được, hôm nay bọn họ được mời tới không phải là vì được thế lực to lớn nào đó coi trọng, mà là cố ý sỉ nhục bọn họ.


“Ông nội, bọn họ khinh người quá đáng!”, Tần Phi đỏ mắt căm phẫn nói.


“Câm miệng!”

Cụ Tần sa sầm mặt lại: “Cho dù là sỉ nhục nhà họ Tần chúng ta thì sao? Nếu đã tới thì chúng ta bắt buộc phải nhận.
Chỉ cần cháu làm loạn ở trước mặt mọi người, ngay sau đêm nay Giang Hải sẽ không còn nhà họ Tần nữa”.


“Nhà họ Tô chúng tôi cũng muốn được hợp tác với tập đoàn Tam Hòa”.


Trong khi mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Thành Vũ chợt lên tiếng.


“Nhà họ Vương chúng tôi mong được hợp tác với tập đoàn Tam Hòa!”

“Nhà họ Trương chúng tôi mong được hợp tác với tập đoàn Tam Hòa!”

“Nhà họ Lý chúng tôi mong được hợp tác với tập đoàn Tam Hòa!”



Ngay sau khi Tô Thành Vũ vừa dứt lời, có mấy người lập tức đứng dậy thể hiện thành ý, ai nấy đều là người đứng đầu của các gia tộc hàng đầu.


Vẻ mặt của đám người nhà họ Tần vô cùng khó coi.
Chỉ mới ba ngày trước, tập đoàn Tam Hòa bị bọn họ coi như vật bồi thường thì giờ đây lại được nhiều chủ gia tộc đưa ra lời mời hợp tác như vậy.
E rằng sau đêm nay, giá trị của tập đoàn Tam Hòa sẽ tăng lên gấp bội.


“Nào các vị, về chuyện hợp tác xin hãy đợi sau khi buổi tiệc kết thúc hẵng tìm tập đoàn Tam Hoàn bàn bạc tiếp.
Bây giờ tôi sẽ công bố chuyện thứ hai”, người đẹp MC bỗng lên tiếng khuyên nhủ, các chủ gia tộc đang thi nhau xin hợp tác mới chịu dừng lại.


“Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của một cặp vợ chồng đã kết hôn.
Năm đó bởi vì một vài nguyên nhân mà họ không thể không kết duyên vợ chồng.
Thế nhưng người chồng tự cảm thấy bản thân không xứng với vợ mình, quyết định bỏ đi không lời từ biệt, lần xa cách này dài tận năm năm”.



“Ba ngày trước, ở trong buổi đấu giá tổ chức tại club Dạ Thành, có một người đàn ông thần bí đã ra tay rất hào phóng, liên tiếp đấu giá hơn một nửa số trang sức quý hiếm ở đó.
Trong số đó có chiếc nhẫn kim cương Sao Hồng trị giá năm trăm triệu.
Người đàn ông đó chính là người chồng kia!”

“Roẹt!”

Giờ phút này, rèm che ở sau lưng MC tự động kéo sang hai bên.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hơn mười tủ trưng bày làm bằng thủy tinh lộ ra.


Bên trong mỗi chiếc tủ đều có một món đồ trang sức vô cùng tinh xảo.


“Là mấy món trang sức được bán đấu giá vào ba ngày trước!”, có người kinh hãi hét lên.


“Dây chuyền Giọt lệ trời sao, nhẫn kim cương Sao Hồng…”

Toàn bộ trang sức được mua từ buổi bán đấu giá trong club Dạ Thành vào tối hôm đó đều được bày ở đây.
Mỗi một món đồ đều có giá trị ngất ngưởng.


Giang Hải không thiếu những đại gia nắm giữ gia tài mấy trăm triệu, thế nhưng không có ai chịu bỏ ra cả tỷ để mua những thứ này.


Vô số các quý bà ở Giang Hải đều ghen tỵ nhìn ngắm những món đồ trang sức tinh xảo kia.
Đừng nói là nhiều như vậy, chỉ cần có được một thứ trong số đó đã đủ để bọn họ khoe khoang cả đời.


Tần Thanh Tâm ngồi ở hàng đầu tiên cũng cảm thấy hâm mộ, khẽ lẩm bẩm: “Người vợ ấy thật hạnh phúc!”

“Hình như hôm nay cũng là kỉ niệm ngày cưới của chị và anh ta phải không?”

Tần Y đột nhiên hỏi rồi bật cười: “Chị, liệu người chồng mà MC vừa nói có phải là Dương Thanh không nhỉ? Có khi nào tất cả những thứ này đều được chuẩn bị cho chị không?”

Tần Thanh Tâm cảm thấy cổ họng đắng chát, lắc đầu không đáp.


“Con bé chết tiệt này, nói vớ cẩn gì đấy? Nếu Dương Thanh có thể mua được những món đồ trang sức này thì mẹ sẽ tự bẻ đầu xuống cho cậu ta làm ghế ngồi”, Châu Ngọc Thúy tức giận trừng mắt nhìn Tần Y.


“Mẹ, đây là mẹ tự nói đó nhé! Đến lúc đó đừng có đổi ý đấy”, Tần Y nói.


“Con hăng hái quá nhỉ?”, Châu Ngọc Thúy cười mắng.


Chợt giọng nói dõng dạc của MC lại vang lên một lần nữa.


“Năm năm trước bởi vì nghèo khó nên người chồng này không tặng được một món sính lễ nào.
Để đền bù tiếc nuối khi ấy, toàn bộ những món đồ trang sức này đều được tặng cho vợ của người ấy.
Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến giây phút hạnh phúc này!”

Tách! Tách! Tách

Mấy chiếc đèn đột nhiên đồng loạt chiếu xuống.


Nơi ánh đèn hội tụ chính là trên người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc đang ngồi ở hàng trên cùng.


- ---------------------------


.