Dương Thanh nhìn Dương Hướng Minh bằng gương mặt vô cảm, sau đó nhìn Tiền Bưu, lúc này ông ta đang bị mười mấy khẩu súng chĩa vào.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Tiền Bưu càng không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt né tránh, nét mặt hổ thẹn.
Dương Thanh cũng chỉ muốn nhìn thử Tiền Bưu ra sao, xong lại nhìn Dương Hướng Minh.
"Ông muốn giết tôi à?"
Dương Thanh đột ngột lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Dương Hướng Minh cũng là một người cực kỳ độc ác nham hiểm, không thì đã chẳng sai người đi giết Dương Thanh vì Dương Uy bị đánh tàn phế.
Bây giờ nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, ông ta không bình tĩnh nổi.
Mười mấy khẩu súng đang chĩa vào Tiền Bưu, chỉ cần ông ta ra lệnh là những khẩu súng này sẽ đồng loạt chĩa vào Dương Thanh, thế nhưng anh vẫn làm như không thấy.
Hạng người này hoặc là đủ mạnh, hoặc là kẻ ngu.
Dương Hướng Minh tin rằng anh đủ mạnh.
"Mày đánh cháu trai tao tàn phế, khiến nó phải nằm liệt giường cả đời.
Tao muốn giết mày, có vấn đề gì sao?"
Dương Thanh cười thờ ơ: "Ông khác hoàn toàn so với tưởng tượng của tôi".
"Khác chỗ nào?"
Dương Hướng Minh buột miệng hỏi.
"Tôi cứ tưởng ông có thể đưa một gia tộc nhỏ vươn mình thành gia tộc hàng đầu thì ắt phải có tầm nhìn và bản lĩnh, nhưng bây giờ xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi".
Dương Thanh nói mỉa: "Nếu bảo tôi đánh giá thì chỉ tám chữ là đủ! Tầm nhìn thiển cận, ếch ngồi đáy giếng!"
"Hỗn láo!"
Dương Hướng Minh lập tức nổi giận: "Cậu tưởng tôi không dám giết cậu à?"
Ông ta vừa dứt lời, mười mấy khẩu súng đang chĩa vào Tiền Bưu lập tức chuyển họng súng đen ngòm về phía Dương Thanh trong nháy mắt.
Tiền Bưu biến sắc.
Ông ta đã đoán được thân phận của Dương Thanh, sao có thể trơ mắt nhìn anh bị người ta chĩa súng vào người chứ? Ông ta lập tức di chuyển, thoắt cái đã chắn trước mặt Dương Thanh, giận dữ quát: "Ai dám động vào cậu ấy!"
Dương Hướng Minh rất ngạc nhiên trước hành động của Tiền Bưu.
Ngay cả cái chết ông ta cũng chẳng sợ, vậy mà lúc này lại che chở phía trước Dương Thanh?
Tuy Dương Hướng Minh thấy kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, bật cười: "Tiền Bưu, lúc trước tôi chưa nắm được thóp của cậu, nhưng bây giờ tôi tìm được rồi".
"Ông có ý gì?", Tiền Bưu lạnh lùng hỏi.
"Cậu liều chết bảo vệ cậu ta, vậy thì cậu ta chính là điểm yếu của cậu".
Dương Hướng Minh cười đắc ý: "Chỉ cần cậu tiếp tục ở lại làm việc cho nhà họ Dương chúng tôi thì tôi sẽ tha cho cậu một con đường sống".
Mặt Tiền Bưu biến sắc, dù có chết ông ta cũng chẳng muốn ở lại làm việc cho nhà họ Dương, nhưng ai dè Dương Thanh lại xuất hiện.
Nếu Dương Thanh bị làm sao thì ông ta sẽ trở thành tội nhân lớn nhất của biên giới phía Bắc.
Dương Thanh không lên tiếng, nhìn Tiền Bưu với ánh mắt khen ngợi.
Lúc trước Mã Siêu đã điều tra rõ mọi chuyện về Tiền Bưu rồi.
Mặc dù tám năm trước Tiền Bưu đã rời khỏi biên giới phía Bắc, nhưng có một số việc không thể trách ông ta được.
"Nhà họ Dương mất hết tính người, tôi sẽ không ở lại nhà các người đâu!"
Sau một lúc lâu, Tiền Bưu bỗng cất lời, hai mắt đỏ ngầu.
"Cậu đã từ chối thì chết chung với cậu ta đi!"
Dương Hướng Minh híp mắt, trong mắt lấp đầy ý muốn giết người mãnh liệt.
Tiền Bưu chẳng nói chẳng rằng, cắn chặt hàm răng, che chở kín kẽ cho Dương Thanh ở đằng sau.
Đột nhiên ông ta nói: "Khi bọn họ nổ súng, tôi sẽ đỡ đạn, các cậu hãy nhân lúc đó trốn đi."
Ông ta biết rõ thực lực của cao thủ hàng đầu vùng biên giới phía Bắc nên rất có lòng tin với Dương Thanh và Mã Siêu.
Hơn nữa, ông ta đã định bụng liều chết rồi.
Dương Thanh chợt nở nụ cười, đi tới sau lưng Tiền Bưu và vỗ nhẹ vào vai ông ta: "Tôi không cho ông chết, kẻ nào dám giết ông?"
Câu nói này vô cùng ngang ngược và ngông cuồng, song Tiền Bưu không hề cho rằng Dương Thanh khoác lác mà chỉ thấy chấn động, vị Tướng quân vùng biên giới phía Bắc trẻ tuổi này đã mạnh đến mức ấy sao?
"Ha ha".
Nhưng lời nói của Dương Thanh lại khiến cho đám người nhà họ Dương cười như điên.
Sau khi cười đủ rồi, Dương Hướng Minh trợn cặp mắt dữ tợn trừng Dương Thanh: "Tao rất muốn nhìn xem trong tình cảnh bị mười mấy khẩu súng nhắm vào, mày ngăn cản tao giết Tiền Bưu bằng cách nào".
"Hay là thử xem?"
Dương Thanh nhếch miệng, vẻ mặt thản nhiên.
"Dương Thanh, đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì.
Mày cho rằng tao sẽ e ngại thân phận gia tộc Vũ Văn của mày, không dám làm gì mày chứ gì?"
Dương Hướng Minh ra vẻ hiểu rõ như lòng bàn tay: "Tao đã điều tra rõ từ lâu rồi.
Mười mấy năm trước, mày đã bị gia tộc Vũ Văn đuổi đi.
Mặc dù gia tộc giao tập đoàn Nhạn Thanh cho mày, nhưng mày chỉ có thể nắm giữ một chi nhánh bé tí ở Giang Hải, còn người quản lý tập đoàn Nhạn Thanh thật sự vẫn là gia tộc Vũ Văn!"
"Mày tưởng tao không dám giết mày chắc?”
Dương Thanh lắc đầu: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ông hoàn toàn không biết nhà họ Dương các ông đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhường nào và đã đắc tội với ai".
"Ngông cuồng!"
Dương Hướng Minh nổi giận: "Mày đã phách lối như thế thì tao sẽ lấy mạng lũ chó của mày trước, xem mày có còn phách lối được như bây giờ không".
Ánh mắt Dương Thanh trở nên sắc bén.
Dám sỉ nhục anh em của anh, thật đáng chết!
"Bắn!"
Dương Hướng Minh đột ngột ra lệnh.
Tiền Bưu giật thót.
Ngay lúc Dương Hướng Minh cất lời, ông ta lập tức chắn trước mặt Dương Thanh.
"Nằm xuống!"
Dương Thanh quát to, đồng thời đè vai Tiền Bưu xuống làm cơ thể ông ta mất khống chế, nằm rạp xuống đất.
Mã Siêu phản ứng nhanh hơn, Dương Hướng Minh vừa dứt lời thì anh ta đã nằm ra đất.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Cùng lúc đó, hơn mười khẩu súng đồng loạt bắn, trong nhà họ Dương chỉ toàn là tiếng súng đinh tai nhức óc.
Dương Thanh biến mất trong nháy mắt hệt như hồn ma, không thể bắt được bóng dáng anh.
Bọn họ chỉ mới bắn một phát súng thì phát hiện mục tiêu đã nằm trên đất, còn Dương Thanh đã biến mất tiêu.
Ai nấy đều cảm thấy quái lạ.
Mà lúc này Dương Thanh đã tiện tay ngắt hơn chục chiếc lá cây, sau đó phóng ra.
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Từng âm thanh thật khẽ lần lượt vang lên, mười mấy tay súng lúc nãy vẫn còn đứng nguyên tại chỗ giờ đã ngã lăn ra đất không sót một ai, trên trán mỗi người đều có một chấm đỏ tươi do lá cây xuyên thủng đầu.
Mọi chuyện xảy ra với tốc độ ánh sáng, không ai nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Dương Thanh tiện tay ngắt hơn chục chiếc lá, sau đó toàn bộ mười mấy tay súng ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
Ngắt lá hái mạng người!
Không gian yên lặng chết chóc!
Dương Hướng Minh run lên bần bật, cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
Chỗ dựa lớn nhất của ông ta không phải Tiền Bưu mà là mười mấy tay súng kia.
Vậy mà lúc này bọn họ đều ngã lăn xuống đất, cho đến lúc chết nét mặt vẫn không thay đổi, hoàn toàn không ngờ tới kết cục này.
Tiền Bưu bị Dương Thanh thình lình đè xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng súng liên tiếp, sau đó tiếng súng đột nhiên ngưng bặt.
Khi ông ta đứng dậy, trước mắt ông ta là hơn chục tay súng lúc nãy vẫn còn cầm súng chĩa vào bọn họ nhưng giờ đây đã chết sạch, trên trán mỗi người đều có một vệt máu.
Lúc này, vệt máu ấy mới từ từ nở rộ trên trán như cánh hoa hồng.
- ---------------------------
.