Chu Mị Nhi nhìn con dao trong tay Tề Vũ, ánh mắt dần lộ vẻ sợ hãi, ngây người đứng im, không dám nhúc nhích.

“Đi thôi, chúng ta vào trong”.

Trần Thái Nhật mặc kệ cô ta, dặn dò Tề Vũ, ra hiệu cho Vân Vũ Phi mau đi theo.

Vân Vũ Phi ngạc nhiên nhìn dáng vẻ oai phong hiển hách của Tề Vũ và sự bình tĩnh của Trần Thái Nhật, do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn lẳng lặng theo sau.

Phía sau, Chu Mị Nhi biến sắc, vẻ mặt dần trở nên điên cuồng, miệng phát ra một âm thanh trầm thấp khó nghe, dường như đang nói với chính mình.

“Họ Trần kia, chờ đó cho tôi, lần sau tôi nhất định sẽ khiến anh quỳ xuống trước mặt tôi, xin sống không được xin chết chẳng xong!”

...

Ba người Trần Thái Nhật đi thang máy lên nhà hàng xoay ở tầng cao nhất.

Nhân viên phục vụ đẩy cửa lớn của phòng tiệc ra, luồng không khí nóng bỏng phả vào mặt.

Trong sảnh tiệc, cùng với âm nhạc tao nhã, những người nổi tiếng đang chạm cốc cụng ly, trò chuyện không ngừng.

“Anh nghe gì chưa? Lần này nhà họ Lôi làm từ thiện là bị ép buộc đó”.

“Ai vậy? Khắp cả An Thành này còn có ai ép được nhà họ Lôi làm việc gì? Bốn gia tộc lớn kia sao?”

“Không phải đâu, nghe nói là một thanh niên không có danh tiếng gì, họ Trần, tên là Trần Thái Nhật”.

“Tôi cũng có nghe nói, hình như là con nuôi nhà nào đó, à, đúng rồi, bố mẹ nuôi cậu ta họ Thẩm”.

“Nhà họ Thẩm là gia tộc giàu có à? Chưa từng nghe đến?”

“Tất nhiên là không, chỉ là một gia đình bình thường, nhưng Trần Thái Nhật này, lại nói muốn biến nhà họ Thẩm trở thành gia đình giàu có nhất An Thành, lá gan cũng quá lớn”.


“Xì, tôi thấy là giả đó, ngu dốt, gia đình giàu có là chuyện ai cũng làm được chắc”.

Trần Thái Nhật mặc một chiếc áo gió, ánh mắt cuồn cuộn như biển cả, bước đi chậm rãi.

Tề Vũ có dáng người nóng bỏng, trên mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo, khí chất tự tin càng tô điểm sự xinh đẹp, từ tốn đi bên trái.

Vẻ mặt Vân Vũ Phi hơi hờn dỗi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Thái Nhật, tóc đen váy dài, tựa như tiên nữ giáng trần, chậm rãi bước bên phải.

Tổ hợp một nam hai nữ này dần thu hút sự chú ý của mọi người.

Ánh mắt của phụ nữ nhìn Tề Vũ và Vân Vũ Phi mang theo sự ngưỡng mộ, thực sự có cảm giác bị “sắc đẹp áp đảo’.

Tất cả khách nam nhìn Trần Thái Nhật với vẻ đố kị trần trụi.

Dựa vào đâu cơ chứ!

Có hai người đẹp tuyệt trần ở hai bên, mà anh ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh điềm nhiên.

Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, đeo cặp kính gọng vàng, nở nụ cười hòa nhã đi ra nghênh đón, bước thẳng đến trước mặt Vân Vũ Phi.

“Vũ Phi, em đến rồi à? Lần trước anh tặng em hơn một nghìn bông hồng, chắc em cũng biết tình cảm của anh dành cho em sâu đậm thế nào rồi nhỉ?”

Vân Vũ Phi nhìn người vừa bước đến, lộ vẻ khó chịu, hơi lùi lại một bước nhỏ.

“Anh Hà, hôm nay tôi đại diện cho tập đoàn Vân Thị đến dự tiệc, mong anh tự trọng”.

Một quý bà tao nhã cầm ly rượu đứng bên cạnh, bày ra vẻ khinh thường chế nhạo.

“Ôi, cô gái, Hà Hiên là cậu chủ nhà họ Hà thuộc bốn gia tộc lớn ở An Thành mà cô cũng không nể mặt à? Cô cũng có giá quá nhỉ”.

Hà Hiên phớt lờ sự giúp đỡ của quý bà kia, nheo mắt đánh giá Trần Thái Nhật đang đứng bên cạnh.

“Vũ Phi, người đàn ông này là ai? Anh muốn mời em cùng đến dự tiệc thì em từ chối, anh ta dựa vào đâu mà có thể đứng cạnh em?”

Trần Thái Nhật nhướng mày, bước lên trước một bước, từ tốn nói.

“Nếu thị lực có vấn đề thì đi gặp bác sĩ khoa mắt đi, tối nay Vân Vũ Phi là bạn nữ đồng hành của tôi, anh có ý kiến gì sao?”

Nói xong, anh hơi nâng cánh tay phải, hướng về phía Vân Vũ Phi.

Gương mặt Vân Vũ Phi đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp trừng Trần Thái Nhật một cái.

Có lẽ là cậu chủ nhà họ Hà này quá phiền phức, Vân Vũ Phi bĩu môi, do dự một lát rồi vẫn chậm rãi khoác tay Trần Thái Nhật.

Trần Thái Nhật hơi sửng sốt, xúc cảm từ cánh tay không ngừng truyền tới, Vân Vũ Phi lại có dáng người xinh đẹp không để lộ như vậy, đúng là có chút mong đợi!

Hai người đứng cạnh nhau, nam cao ráo đẹp trai, chín chắn điềm tĩnh, khí thế lấn át thiên hạ, nữ là tuyệt thế giai nhân, chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.

Một cặp đôi nam nữ như vậy, nghiễm nhiên trở thành cặp đôi sáng chói nhất trong mắt toàn bộ những người có mặt ở đây.

Nụ cười trên mặt Hà Hiên nhạt dần, thấy vẻ thân mật giữa Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi, sự thù địch trên mặt hắn càng ngày càng lộ rõ, giọng điệu cũng trở nên khó chịu.

“Anh là người từ đâu đến, cậu ấm gia đình giàu sang quyền quý ở An Thành tôi đều biết, nhưng chưa từng thấy anh”.

“Tôi là Trần Thái Nhật, giờ thì anh biết rồi đó, nếu không còn chuyện gì thì có thể tránh qua một bên rồi đấy”.

Trần Thái Nhật!

Những vị khách xung quanh thốt lên tiếng xì xào bàn tán.

Thì ra đây chính là người đã ép nhà họ Lôi phải quyên góp ba mươi triệu tệ!


Một gia đình giàu có như nhà họ Lôi, thực lực hùng hậu, tài sản hàng nghìn tỷ.

Bởi vì gia chủ Lôi Hằng giỏi xã giao nên rất được yêu thích trong giới thượng lưu An Thành, vì vậy dù thực sự nhà họ Lôi không hùng mạnh như bốn gia tộc lớn nhưng danh tiếng cũng rất cao.

Một gia đình lớn mạnh như vậy lại bị người đàn ông ăn mặc giản dị trước mặt chèn ép, thoạt nhìn ai nấy đều không thể lý giải nổi.

Khi Trần Thái Nhật xuất hiện, có hai người đẹp đi cùng, khí thế hơn người, hơn nữa trước mặt bao người còn dám không nể mặt cậu chủ nhà họ Hà.

Xem chừng, tất cả những người thuộc giới thượng lưu An Thành đều phải thay đổi phán đoán của họ về thực lực của Trần Thái Nhật.

Rốt cuộc là phô trương thanh thế, hay thực sự có bản lĩnh?

Hà Hiên cười khẩy.

“Hừ! Mặc kệ anh đến từ đâu, năng lực của nhà họ Hà tôi ở An Thành không phải điều anh có thể tưởng tượng nổi, cho anh ba phút, bỏ tay ra khỏi người Vân Vũ Phi, nếu không, hậu quả tự chịu!”

“Ồ? Tôi không bỏ ra thì sao?”

“Nếu anh không nghe lời, vậy thì hai cánh tay này của anh, hôm nay để lại đây đi!”, Hà Hiên âm trầm nói, rõ ràng là hắn đã vô cùng phẫn nộ.

Trần Thái Nhật mỉm cười, tay phải khẽ động, ôm Vân Vũ Phi gần sát vào mình hơn.

Tư thế lúc này, dưới góc nhìn của người khác, dường như Vân Vũ Phi được Trần Thái Nhật ôm trọn trong lòng.

“A!”

Vân Vũ Phi hơi sửng sốt, lần đầu tiên trong đời bị một người đàn ông ôm trọn trong lòng, vội vàng thốt ra âm thanh kinh ngạc.

Trong khoảnh khắc, bị hơi thở riêng biệt của một người đàn ông bao trùm, Vân Vũ Phi chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên mất hết sức lực, mặt dần nóng lên, trái tim đập nhanh hơn, ngay cả hơi thở cũng dần hỗn loạn.

“Anh…”, Vân Vũ Phi vốn định trách móc, nhưng tiềm thức lại muốn nhanh chóng thoát khỏi sự dây dưa của Hà Hiên, cuối cùng chỉ đành âm thầm chấp nhận hành động của Trần Thái Nhật.

Hà Hiên ngây người một lúc, sau đó lửa giận bùng cháy, gương mặt đẹp trai hơi méo mó.

“Họ Trần kia, mày chán sống rồi à, khắp An Thành này còn chưa có ai dám khiêu khích nhà họ Hà chúng tao đâu!”

“Bây giờ không chỉ là hai cánh tay, tao còn muốn bẻ từng cái răng của mày xuống, để tao xem lúc mày cả miệng toàn máu, hai tay bị tàn phế còn tỏ vẻ thế nào được nữa! A Bưu!”

Một gã đàn ông vạm vỡ mặc vest đen, đeo kính râm đứng dậy ngay lập tức, năm tên đàn em nhà họ Hà cũng đứng dậy theo, vây quanh hắn, bộ dạng như chuẩn bị đánh trận lớn.

“Đánh tàn phế tên nhãi ranh này rồi trói lại cho tôi, tôi muốn đích thân bẻ răng anh ta!”

Hà Hiên lạnh lùng ra lệnh, tất cả khách quý xung quanh đều sửng sốt, nhanh chóng tránh khỏi vòng vây giằng co.

Trần Thái Nhật trở thành điểm trung tâm, một khoảng trống tầm năm mét được hình thành.

Hà Hiên này dám ra tay tại bữa tiệc tối như hôm nay, xem ra địa vị của bốn gia tộc lớn ở An Thành đúng là danh bất hư truyền.

Nghe theo thì sống, chống đối thì chết.

Nhà họ Hà có sức mạnh như vậy đó!

Vài khách mời xung quanh hơi nhát gan, thậm chí còn che mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo.

Gã đàn ông vạm vỡ tên A Bưu lấy ra một cây gậy rút bằng thép nguyên chất từ trong túi.

Năm kẻ khác cũng lấy ra vũ khí của riêng mình, mấy người cùng vây thành vòng tròn.

Đám người đứng gần đó, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng, hai mắt trợn trừng.

Ngoại trừ… Tề Vũ đang nhai kẹo cao su.


Cô khoanh tay, di chuyển qua một bên, hiển nhiên vô cùng hứng thú với món tráng miệng được sắp xếp trong bữa tiệc.

Trần Thái Nhật nhìn Vân Vũ Phi bên tay mình.

“Cô sợ không?”

Vân Vũ Phi mím môi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông gần ngay trước mặt, đột nhiên có cảm giác yên tâm khó hiểu.

Cảm giác được bảo vệ này khiến Vân Vũ Phi hơi bối rối, lại vui vẻ khó lý giải.

Vân Vũ Phi suy nghĩ chốc lát rồi khẽ lắc đầu.

Trần Thái Nhật cho cô một nụ cười trấn an, vẻ mặt bình tĩnh.

“Tin ở tôi, chị cô không nhìn nhầm người đâu”.

A Bưu gầm lên, rút gậy ra xông đến.

“Lên cho tôi!”

Sáu người hung hăng lao đến, vũ khí trên tay từng người, từng cái một đánh về phía Trần Thái Nhật.

Phần đầu, phần bụng có thể sẽ bị hai vũ khí bằng thép tấn công.

Đôi mắt Trần Thái Nhật nhíu lại, bóng dáng đột nhiên trở nên mờ ảo.

Vũ khí của sáu người đánh vào khoảng không, do quán tính, cả người loạng choạng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Ngón trỏ tay trái của Trần Thái Nhật, với tốc độ cực nhanh, tựa như một cây súng liên thanh chĩa vào ngực sáu người.

Thời gian dường như chậm lại, trong mắt mọi người, động tác của Trần Thái Nhật như vẽ lên không khí một làn sóng nước uyển chuyển, tao nhã.

Mấy âm thanh nhẹ nhàng vang lên, tựa như tiếng đũa tre chọc vào miếng thịt.

Sáu gã đàn ông vạm vỡ, như bị một chiếc xe tải lớn đâm vào, bay ra ngoài trong phút chốc.

Rầm rầm bịch bịch!

Sáu người bay ra khỏi vòng tròn, khiến chén đĩa, bàn ghế vỡ nát, gây lên những âm thanh ầm ĩ.

Kết quả đã định.

Trần Thái Nhật ôm Vân Vũ Phi, bốn mắt nhìn nhau, tựa như chưa từng tách ra.

Sáu tên đàn em nhà họ Hà, ngã xuống đất với đủ loại tư thế, không rõ sống chết!

- -------------------