Trần Thái Nhật hỏi một lúc lâu nhưng vẫn không có được câu trả lời.

Một tên đàn em nhà họ Phó đang đi phía trước ngẩng đầu lên nhìn chiếc bàn tròn khổng lồ nặng nửa tấn trong tay Trần Thái Nhật, vẻ mặt đờ đẫn, như thể tất cả tế bào não đột nhiên trở nên trống rỗng.

Ngay cả con dao găm trong tay rơi xuống đất mà cũng không phát hiện ra.

Mấy chục tên đàn em nhà họ Phó cũng ngơ ngác nhìn chiếc bàn khổng lồ sắp chạm trần nhà.

Không có bất kỳ phản ứng gì.

Không tiến cũng không lùi.

Giống như lũ ngốc vậy.

Không nói đến bọn họ, những người khác vốn dĩ đứng ngoài hóng hớt, lúc này cũng có trạng thái chẳng khác họ là mấy.

Gia chủ đứng đầu năm tỉnh, ai cũng đều há hốc mồm, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn khổng lồ như thể nhìn thứ đồ đẹp đẽ nhất trên thế giới.

Lúc này, Phó Vân Đào - gia chủ tỉnh Nam Hồ, người đáng lẽ nên ra lệnh trực tiếp xông lên, lại đưa một tay đang quấn băng lên làm động tác dừng lại.

Vẻ mặt ông ta vô cùng hoài nghi, thậm chí ông ta còn không phát hiện ra máu trên tay vẫn đang chảy ròng ròng.

Trần Thái Nhật bình tĩnh quét mắt lướt nhìn đám người.

“Rốt cuộc là ai lên trước đây?”

Anh đứng dậy, nâng chiếc bàn khổng lồ tiến lên một bước.


Động tác này của Trần Thái Nhật không vội vàng, nhưng lại phá vỡ trạng thái sững sờ của đám người kia.

Hơn chục tên đàn em nhà họ Phó vốn chỉ còn cách vài bước nữa là lao tới trước mặt Trần Thái Nhật.

Nhìn thấy Trần Thái Nhật đứng lên, mười mấy tên liền kia lùi lại một bước.

Chỉ có một người ngoại lệ, chính là gã đàn ông lúc nãy xông lên trước.

Gã đàn ông này ít nhất cũng cao mét chín, nhưng lúc này hai chân run rẩy, vẻ mặt đáng thương như bị dí súng vào trán.

“Đại ca! Đại ca! Anh đừng qua đây... Bọn mày mau lôi tao đi, chân tao không cử động được nữa rồi!”

Hai người anh em gần nhất của hắn cũng khá nghĩa khí, tỏ vẻ anh dũng lao nhanh về phía hắn với tốc độ nhanh nhất có thể!

Hai người nhanh như tia chớp, kéo lê hắn về phía sau!

Trần Thái Nhật không thèm quan tâm đến lũ tôm tép nhỏ bé này, anh đút tay vào túi, vẻ mặt thản nhiên, đi từng bước về phía trước, trong tay cầm chiếc bàn khổng lồ đủ để đập nát một chiếc xe hơi.

Khi Trần Thái Nhật tiến từng bước về phía trước, dưới ánh đèn chiếu rọi, toàn bộ căn phòng dần bao phủ bởi bóng của chiếc bàn khổng lồ.

Đám người hóng hớt cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Trần Thái Nhật chầm chậm bước lên, bọn họ liền lùi về phía sau.

Không ai dám nói chuyện, cổ họng như bị khóa chặt, đến cả tiếng kêu sợ hãi cũng không dám thốt lên.

Ai cũng sợ một khi phát ra âm thanh thì vũ khí khổng lồ kia sẽ nhắm vào họ, sau đó đập mạnh xuống.

Khoảng trống xung quanh Trần Thái Nhật ngày càng lớn, bởi vì không ai dám đến gần anh ba mét.

Mọi người cũng không dám bỏ chạy, bởi vì bây giờ ai cũng tin rằng Trần Thái Nhật không chỉ có thể nâng chiếc bàn khổng lồ này này, mà còn có thể ném nó như tên bắn!

Ai cũng chậm rãi di chuyển, bọn họ đang ở trên đường đi của Trần Thái Nhật, chỉ có thể nhắm mắt lại, cả người dựa sát vào tường, vô cùng sợ hãi.

May là mục tiêu của Trần Thái Nhật rất rõ ràng.

Phó Vân Đào - gia chủ nhà họ Phó tỉnh Nam Hồ đang ngồi trên ghế không ngừng ngẩng đầu lên nhìn bóng đen trước mặt càng lúc càng lớn.

Bất thình lình, Trần Thái Nhật bước đến trước mặt gia chủ nhà họ Phó.

Một thứ có trọng lượng nửa tấn treo ngay trên đầu Phó Vân Đào.

Trần Thái Nhật vẫn không có ý định nói gì.

Phó Vân Đào cũng không hề quan tâm đến vết thương trên tay, máu đang chảy cũng không khiến ông ta phân tâm.

Cổ họng chuyển động, Phó Vân Đào khẽ mở miệng, giọng nói hơi khàn.

“Đại ca...”

Trần Thái Nhật nheo mắt, tay phải cần chiếc bàn khổng lồ đập xuống!

Rầm!

Ầm!

Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, âm thanh như tiếng bom nổ chói tai!


“A a a! Tôi cầu xin cậu! Đại ca, anh Trần! Đại ca Trần! Bố! Tôi sai rồi! Tôi sai thật rồi! Đừng giết tôi!”

Mùn cưa bay tứ tung, khắp nơi đều là bụi.

Chiếc bàn khổng lồ nặng nửa tấn không đập thẳng vào đầu ông ta mà đập vào góc tường, khiến Phó Vân Đào bị mắc kẹt chặt ở mặt đất.

Cứ như thể ở đây vừa trải qua một trận động đất kinh hoàng.

Tiếng van xin của Phó Vân Đào thật đau lòng, khiến da đầu người ta tê dại.

“Bố! Đại ca Trần, tôi nguyện làm con trai cậu! Không, tôi nguyện là cháu trai của cậu! Chỉ cần cậu không giết tôi thì vợ tôi, tài sản, tất cả mọi thứ nhà họ Phó, tôi đều cho cậu hết!”

Một cơn gió thoáng qua, bụi bay mù mịt.

Gia chủ nhà họ Phó bị kẹt dưới đất, giống như một con rùa bị bắt vào nồi sắt.

Nước mắt lưng tròng, đầu ông không ngừng dập xuống đất cho đến khi chảy máu, thậm chí còn không dám mở mắt, ngay cả dũng khí nhìn Trần Thái Nhật cũng không có, vô cùng sợ hãi.

Bây giờ, ngay cả những người vốn dĩ đang ở ngoài sảnh tiệc cũng bị tiếng ồn ào ở đây thu hút, họ nghiêng người qua cửa xem đã xảy ra chuyện gì.

Trần Thái Nhật đứng đó, hai tay đút túi, nhìn Phó Vân Đào van xin như một con chó chết.

Mọi người đều sững sờ, đám đông những người không biết sự thật bắt đầu bàn tán về những gì vừa xảy ra.

“Đại ca Trần ở An Thành phát điên rồi!”

“Gia chủ Phó ở tỉnh Nam Hồ bị anh ta dùng một chiếc đũa đâm xuyên qua lòng bàn tay!”

“Nhìn thấy mười mấy người đang co rúm vào một góc kia không? Đều là người Nam Hồ đấy, họ vô cùng sợ hãi, sắp khóc đến nơi rồi!”

“Nhìn thấy đống gỗ đó chưa? Là chiếc bàn tiệc lớn trong phòng! Ngay cả bàn và ván đều bị đại ca Trần nâng lên rồi!”

“Lúc đầu gia chủ nhà họ Phó nói rằng muốn giết đại ca Trần, vậy mà bây giờ lại gọi người ta là bố luôn rồi!”

“Lần này tỉnh Nam Hồ mất hết mặt mũi rồi”.

Mọi người đang bàn tán xôn xao thì bỗng nhiên có một mùi lạ bốc lên.

Hoàng Thanh Uyển và Phùng Linh Nguyệt đều vô thức đưa tay lên che mũi.

Mọi người nhìn ngang nhìn dọc, thấy Phó Vân Đào đang nằm dưới đất, cả người run lẩy bẩy.

Ông ta sợ đến mức tè cả ra quần!

Trần Thái Nhật cau mày, lạnh lùng nói: “Giết hạng người như ông thì bẩn tay tôi”.

Nói xong, anh quay người đi tới trước mặt Dương Vệ Đông.

Trong bốn người đứng đầu, Lâu Địch nhanh chóng lùi lại hai bước với vẻ mặt trợ hãi, còn Hoàng Thừa hai mắt sáng rực, chống gậy, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến người đứng đầu tỉnh Vân Trung, mặt ông ta tối sầm lại, vuốt râu, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt kinh ngạc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Còn Hoàng Thanh Uyển xinh đẹp nắm chặt chiếc váy ôm eo của cô ta, giống như đang cố gắng khống chế hơi thở, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt tán thưởng.

“Gia chủ Dương, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi, hoàn cảnh ở đây tệ quá”.


Dương Vệ Đông sững sờ, mãi một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần.

“A? À, được... Đại ca Trần, mời cậu lên tầng hai”.

Tất cả mọi người lần lượt rời đi, chỉ có tiếng rên rỉ của Phó Vân Đào vẫn chưa dừng lại.

...

Trên tầng hai, một sảnh tiệc hoành tráng hơn nữa.

Chiếc bàn lần này đã được đổi thành bàn nhỏ dành cho mười người ngồi.

Các ông trùm lần lượt ngồi xuống, trên mặt vẫn còn biểu cảm kinh sợ, vô thức liếc nhìn Trần Thái Nhật đang ngồi ở vị trí chính.

Các món ăn trong bữa tiệc được bày lên ngay lập tức, Trần Thái Nhật cầm tách trà Mao Đài Trung Châu trên bàn lên, vẻ mặt bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Im lặng một lúc, Hoàng Thừa - gia chủ nhà họ Hoàng ở tỉnh Lâm Giang, liếc nhìn Trần Thái Nhật rồi ngập ngừng hỏi.

“Cậu Trần, tôi thấy thái độ đến thành phố Minh Dương vì tỉnh Trung Châu lần này của cậu rất kiên quyết, có vẻ như không còn cách nào khác vẹn toàn hơn à?”

“Đúng thế, vậy thì sao?”

Hoàng Thừa mỉm cười, trên mặt đầy vẻ mưu mô nham hiểm.

“Chúng tôi đều là người đứng đầu các tỉnh, thật không thích hợp để chém giết, tôi nghĩ tốt nhất là nên đổi cách nào văn minh hơn đi, chúng ta đặt cược được không?”

Trần Thái Nhật nhướng mày: “Ý của ông là gì?”

Hoàng Thừa lộ ra vẻ tự tin.

“Cháu gái Hoàng Thanh Uyển của tôi đánh bida rất giỏi, hay là để nó đấu một trận với cậu Trần, nếu chúng tôi thua thì nhà họ Hoàng sẽ rút khỏi phạm vi tỉnh Trung Châu, không làm khó nhà họ Dương nữa”.

“Nếu Thanh Uyển thắng thì điều kiện cũng rất đơn giản...”

“Điều kiện gì?”

Trên khuôn mặt từng trải của Hoàng Thừa nở một nụ cười, nhìn đứa cháu gái bên cạnh mình.

Hoàng Thanh Uyển là một cô gái xinh đẹp xuất chúng, có nụ cười quyến rũ, bỗng chốc đỏ mặt.

“Cậu Trần, đột nhiên tôi cảm thấy cậu và Thanh Uyển nhà tôi trông rất xứng đôi”.

- -------------------