Khu vực mặt đất bùng nổ Nam Vệ.

      Vô số ánh sáng trắng chói mắt như sao băng giáng từ trên trời xuống.

      Mọi người không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ở vịnh Nam Vệ.

      Khoảng một trăm kilomet gần vịnh đã được chính phủ sơ tán từ lâu, được đặt là khu vực cấm.

      Cũng may người dân ở đây cũng không nhiều, họ lấy danh nghĩa sửa đường để di tản, công việc được tiến hành rất thuận lợi.

      Hội Trường Thành đã phát cảnh báo, tất cả những võ sĩ đỉnh cao trên toàn Hoa Hạ đều cùng lúc nhận được mục tiêu của mình.

      Vịnh Lam Thủy, bãi biển Hoàng Kim.

      Các võ sĩ trên cấp Minh đều có mặt đầy đủ, họ phát hiện đội hình hôm nay khác hẳn với trước kia.

      Là những người có võ lực cấp cao, bọn họ đều đã biết sẽ có thêm một khu vực mặt đất bùng nổ.

      Vốn họ cũng rất tò mò, không biết mình sẽ được phân đến đâu trấn thủ.

      Nhưng đến đây nhìn.

      Ủa?  
      Sao tất cả đều ở đây thế này?  
      Kết giao sinh tử, kề vai chiến đấu nhiều năm, mọi người đã sớm quen biết nhau.

      Chín người cấp Long, mười tám người cấp Minh, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều tỏ vẻ sửng sốt.

      “Anh Tôn, chẳng phải anh là người Vệ Tân sao? Đi bộ cũng có thể đến Bộc Hải, sao anh lại bị phân đến Nam Vệ thế này?”  
      “Tôi cũng không rõ! Tôi tưởng bên Bộc Hải đã đủ người chứ, sao mấy người các anh cũng đến đây thế này?”  
      “Anh Tần! Nhà anh gần, anh đến vịnh mấy ngày rồi?”  

      “Mấy ngày á? Tôi với Lương Nhất Diệu, Lâm Hi Đình đã đóng quân ở đây gần hai tuần rồi! Anh nhìn bên kia đi, tôi còn xây xong nhà rồi, chỉ còn tìm vợ để ở nữa thôi”.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao tất cả các thành viên đều ở đây? Lẽ nào phía Bộc Hải chỉ cần ba người cấp Thần trấn thủ là được rồi sao?”  
      Mọi người xôn xao bàn tán.

      Bỗng hai luồng sáng rực rỡ giáng từ trên trời xuống.

      Một người áo trắng quần đen, dung mạo nho nhã.

      Một người mặt vuông phúc hậu, toàn thân mạnh mẽ.

      Bắc Minh Phùng Mặc Hiên và Đông Tuyệt Hoắc Chân.

      Tất cả mọi người đều sững sờ.

      Ai nấy tiến lên chào hỏi.

      Trong đó, một võ sĩ cấp Long tỏ vẻ khó tin.

      “Đông Tuyệt đại nhân, sao hai người các ông lại đến đây… Không trấn thủ ở Bộc Hải sao?”  
      Đông Tuyệt Hoắc Chân có kinh nghiệm và uy danh rất lớn trong đám võ sĩ đẳng cấp này.

      Ông ấy đỡ trán, nở nụ cười bất đắc dĩ.

      “Các cậu đừng đoán mò nữa, ngoài Tây Cực và một người mới ra thì tất cả mọi người đều ở đây”.

      Tất cả mọi người?  
      Tất cả các võ sĩ có mặt đều lập tức bùng nổ.

      Võ sĩ cấp Minh họ Tần kia liền buột miệng.

      “Vãi chưởng! Trấn thủ Tây Cực định dùng tính mạng để ra vẻ à?”  
      Ai nấy gật đầu đồng ý.

      Đúng lúc này, một giọng nói phụ nữ bá đạo vang lên, lấn át tất cả.

      “Tất cả các anh đừng lãng phí cơ hội mà Tây Cực tranh thủ cho chúng ta nữa.

Kẻ địch lần này không chỉ có mặt đất bùng nổ, mà còn có sinh vật ngoại lai đủ để giết chết cấp Thần đấy!”  
      Nam Tôn Lương Nhất Diệu mặc bộ đồ luyện võ bó sát người, đôi mắt mang theo sự thù địch ngút trời, nhìn về phía Bắc xa xôi.

      “Một mình anh ấy có thể trấn thủ là bản lĩnh của anh ấy, nhưng tất cả chúng ta đều đã tập trung ở Nam Vệ rồi, nếu chúng ta còn không trấn thủ được thì đúng là mất sạch thể diện!”  
      Các võ sĩ đẳng cấp Hoa Hạ lập tức chấn động.

      Đúng vậy!  
      Nhỡ kẻ xâm lược xuất hiện ở Nam Vệ, sau đó tập trung đội hình ba cấp Thần, hai mươi mấy võ sĩ siêu cấp, bất kể thế nào cũng không thể thất thủ được.

      Nếu không họ không còn mặt mũi nào để gặp người kia cả.

      Bắc Minh Phùng Mặc Hiên cũng không nhiều lời, bình thản nói.

      “Sau hai tiếng nữa, có thể đợt mạch xung đầu tiên của mặt đất bùng nổ sẽ bắt đầu, tất cả mọi người vào vị trí của khu vực phễu tạm thời, không có máy rút năng lượng, mọi người phải cẩn thận một chút, đừng để bị nổ!”  
      “Rõ!”  
      Mọi người đồng thanh.

      Trận đại chiến sắp bắt đầu!  
      …  
      Trần Thái Nhật giữ tư thế tu luyện đã rất lâu rồi.

      Anh nhìn vào đan điền, kiểm tra lượng chân khí của mình.

      Thực lực khổng lồ với chín chữ số, lúc này đang tăng lên với tốc độ khá chậm rãi.

      Nhưng lượng chân khí của Trần Thái Nhật đã lên tới hàng trăm triệu, đối với võ sĩ bình thường thì sự chậm rãi này cũng là xa không với tới.


      Rồi anh lại kiểm tra Phùng Linh Nguyệt.

      Lúc này, Ngọc Cốt Kim Tủy Quyết đã lưu chuyển lên đến đỉnh cao.

      Da thịt lộ ra bên ngoài tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhưng lại có một lớp màng mỏng như bạch ngọc phủ ở bên ngoài, càng ngày càng dày lên.

      Trong hơn một tiếng ngắn ngủi, cô ấy đã tiến bộ vượt bậc.

      Bỗng trong lòng Trần Thái Nhật có cảm ứng.

      Anh vội vàng cầm đồng hồ đeo tay lên xem.

      “Dự báo, mặt đất bùng nổ Bộc Hải sẽ xảy ra cao trào mạch xung lần đầu trong năm mươi giây nữa!”  
      Trần Thái Nhật khẽ biến sắc.

      Hai tay anh thi triển pháp quyết.

      Vù.

      Bắp thịt toàn thân anh bắt đầu khẽ run rẩy, một luồng khí thế như có như không ngưng tụ thành hình dáng một con thần thú Chân Long Cửu Châu, chậm rãi quấn quanh người anh.

      Thời gian đếm ngược trôi qua nhanh như chớp.

      Ba, hai, một!  
      Ầm!  
      Hệ vách kim loại xung quanh bắt đầu rung lên kịch liệt.

      Trên trời bỗng hình thành một luồng lốc xoáy màu đỏ sẫm.

      Một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ lan truyền vào bãi đất theo đường ống ngầm dưới lòng đất.

      Trần Thái Nhật quát lớn.

      “Đến!”  
      Kỳ kinh bát mạch quanh người anh mở ra ầm ầm, giống như một lốc xoáy khổng lồ.

      Trong hệ vách tỏa ra sóng năng lượng, nhuộm không khí trong bãi đất biến thành màu đỏ.

      Sau khi cô đặc, hạt năng lượng màu xanh hiện ra màu đỏ, hơn nữa còn đang nhảy nhót khắp nơi không ổn định.

      Nhưng cùng với công lực mở ra hết cỡ của Trần Thái Nhật.

      Quá nửa năng lượng màu đỏ trong bãi đất giống như thủy triều rút, hội tụ trên người anh.

      Hình Chân Long chậm rãi quấn quanh người cũng phát ra tiếng rồng ngâm kinh động lòng người.

      Ngoao!  
      Chân Long vốn còn trong suốt mờ ảo, bắt đầu thay đổi màu sắc.

      Bắt đầu từ đuôi rồng, nổi lên từng đốm hơi đỏ.

      Trạng thái này rất chậm rãi, nhưng cứ từng đốm từng giọt, vô cùng kiên cố.

      Phùng Linh Nguyệt bỗng nhíu mày, cô ấy cũng cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của năng lượng xung quanh.

      Ngọc Cốt Kim Tủy Quyết vận chuyển đến cực hạn, bắt đầu hấp thu.

      Nhìn có vẻ nếu miễn cưỡng thì vẫn có thể kiên trì tiếp được.

      Cứ như vậy, một nam một nữ, lặng lẽ tiếp nhận luồng sức mạnh khổng lồ này.

      Tròn ba tiếng trôi qua.


      Trần Thái Nhật cảm nhận được làn sóng năng lượng rút đi.

      Đợt cao trào đầu tiên đã qua.

      Anh thở phào nhẹ nhõm.

      Đợt mạch xung đầu tiên này, “Thần Tiên Phong” đáng sợ kia không xuất hiện.

      Rồi anh lại nhìn Phùng Linh Nguyệt.

      Trong thời gian ngắn ngủi, lượng chân khí của cô nhóc này đã tăng vọt lên hơn tám triệu tia.

      Vãi chưởng!  
      Trần Thái Nhật cũng há hốc miệng.

      Đây là cấp Minh trung kỳ rồi sao?  
      Nhìn kĩ, gò má, sau tai, khóe mắt của Phùng Linh Nguyệt đều chảy máu.

      Anh không khỏi đau lòng.

      Con nhóc chết tiệt này đang liều mạng thì có.

      Trần Thái Nhật vội vàng đánh ra một luồng chân khí dồi dào, rót vào trong miệng Phùng Linh Nguyệt.

      “Ư”.

      Đôi mắt Tiểu Nguyệt bỗng mở bừng, cảm nhận được sự che chở của chủ nhân.

      Ánh mắt chan chứa tình cảm.

      “Cảm ơn… chủ nhân”.

      Trần Thái Nhật mỉm cười.

      Đồng hồ đeo tay đặc chế bỗng báo có tin nhắn.

      “Khu vực mặt đất bùng nổ Nam Vệ đã an toàn vượt qua đợt mạch xung cao trào đầu tiên, hiện giờ chưa thấy gì bất thường.

Theo kiểm tra địa mạch, sẽ không có đợt mạch xung thứ hai nữa”.

      Sau đó là một tin nhắn của Lương Nhất Diệu.

      “Cố gắng lên, chúng tôi đến ngay đây”.

      Trần Thái Nhật trầm ngâm một giây, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng.

      Mặt đất bùng nổ ở phía Nam Vệ đã được giải trừ nguy cơ rồi!  
      Không có kẻ xâm lược nào.

      Vậy thì đợt mạch xung tiếp theo của mặt đất bùng nổ Bộc Hải.

      Chắc chắn Thần Tiên Phong sẽ đến!