Ông chủ rộng rãi, đại gia hào phóng.
Nhà từ thiện Hàng Thành hy sinh mình vì người – vợ chồng Chu Vũ Dân, Hoàng Diễm.
Lúc đang ở trên toa hạng thương gia tàu siêu tốc cũng không quên hào phóng giúp đỡ người khác
Đưa tiền cho ba trăm người đi công tác ở An Thành mà hai người họ không hề quen biết, đồng thời thanh toán hết mọi chi phí về phương tiện giao thông.
Chân thành cảm ơn tấm lòng tốt
Ký tên: Đám đông nhiệt tình.
Trần Thái Nhật bảo đàn em lấy một mảnh vải trên tàu cao tốc, sau đó lấy kéo cắt thành hình vuông.
Mượn bút lông và mực.
Tề Vũ – chuyên gia ẩm thực và thư pháp nổi tiếng ở Cửu Châu viết một đoạn trên tấm vải đỏ.
Cứ vậy một lá cờ chất chứa lòng biết ơn mới tinh ra đời.
Hà Cuồng nở nụ cười khi giao “lá cờ cảm ơn” này cho Chu Vũ Dân.
Không biết sao mà sắc mặt đối phương lại tái nhợt, cả người run rẩy.
Hoàng Diễm đứng bên cạnh ôm ngực, thầm cắn răng, vẻ mặt đau đớn.
Ừ… vé tàu cao tốc năm trăm nghìn tệ này e là phương tiện giao thông có vé một chiều đắt nhất mà hai người Hoàng Diễm từng đi.
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của nhân viên Lâm Anh, Trần Thái Nhật dẫn theo đàn em đổi chỗ ngồi.
Hơn ba trăm thanh niên đến từ An Thành do Hà Cuồng dẫn đến đều nhận được một phong bì một nghìn năm trăm tệ, vừa nói vừa cười trở về toa tàu của mình.
Người nào cũng đang ca ngợi sự hào phóng của ông chủ.
Ra ngoài gặp được quý nhân, bla bla.
Bọn họ đổi chỗ ngồi cũng dễ thôi.
Anh A và anh B đổi vị trí cho nhau là được.
Dù sao chỉ cần không xuất hiện trước mặt hai vợ chồng Hoàng Diễm, không quấy rầy họ nghỉ ngơi là đúng với yêu cầu.
Ba người Trần Thái Nhật thật sự phải đổi toa, dù sao ba người cộng lại cũng đã nhận mười nghìn tệ của đối phương, nhất định phải bày tỏ tâm ý một chút.
Đi qua cánh cửa là đến một toa hạng thương gia khác.
Nhìn thì có vẻ chẳng khác gì toa thương gia lúc nãy cả, rất trống trải, chỉ có năm sáu người.
Còn là người quen nữa.
Nhóm người nhặt tiền đổi chỗ đầu tiên ở toa trước đều nhìn ba người Trần Thái Nhật với ánh mắt thân thiện.
“Người anh em, anh cũng đến rồi à?”
Trần Thái Nhật bĩu môi gật đầu.
Anh tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Hành khách giống dáng vẻ ông chủ nhỏ đi đến trò chuyện với Trần Thái Nhật.
Hắn là người đầu tiên nhặt tiền trong chớp nhoáng lúc nãy.
“Người anh em, các anh đến muộn rồi, tôi là người đầu tiên xuất phát, lúc nãy lấy bừa mà được hơn năm nghìn tệ! Ôi, hai đại gia kia cho các anh bao nhiêu vậy?”
Trần Thái Nhật lười nói nhiều với hắn nên chỉ lạnh nhạt đáp.
“Không nhiều, cũng chỉ năm trăm nghìn tệ thôi”.
Đối phương nghe xong khóe miệng khẽ giật, gượng cười không nói gì bèn rời đi.
Phù… Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Trần Thái Nhật ngồi trên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ chốc sau, đồng bằng bao la vô tận đã dần biến thành những dãy núi Đông Nam nhấp nhô.
Đi được khá lâu, cũng đã được nửa cuộc hành trình.
“Genko, sau khi xuống tàu hãy gửi tin nhắn cho nhà họ Hoàng ngay, nói họ không cần họ tiếp đón, chúng ta tự đến khách sạn là được”.
“Vâng, thưa chủ nhân”.
…
Tỉnh Lâm Giang - mảnh đất xinh đẹp ở Giang Nam.
Hàng Thành – thành phố du lịch nổi tiếng trong và ngoài nước.
Bốn trăm tám mươi ngôi chùa thời Nam Triều, có nhiều công trình còn nằm trong màn sương.
Hồ Tây Tử ở trung tâm Hàng Thành là một trong mười điểm du lịch lớn ở Cửu Châu, trong hồ có một cây cầu cổ tên là Đoạn Kiều, đây là điểm du lịch nổi tiếng với phong cảnh là một cây cầu gấp khúc theo từng đoạn.
Sau khi xuống tàu, mấy người Trần Thái Nhật nán lại ở khách sạn thêm một lúc.
Tề Vũ ồn ào đòi đi ngắm cảnh ở hồ Tây Tử.
Dù sao ngày kia mới đến tiệc sinh nhật, hôm nay đến trước vốn dĩ cũng có ý định đi thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Quy tắc cũ.
Hà Cuồng bị Trần Thái Nhật cưỡng ép ở lại khách sạn đóng cửa tu luyện, còn được cái lý do rất hợp lý là trước khi lâm trận phải mài gươm, tăng thêm sức mạnh.
Trần Thái Nhật thay một bộ đồ bình thường, sau đó dẫn Tề Vũ và Genko đến khu thắng cảnh hồ Tây Tử.
Khu thắng cảnh nằm ngay trung tâm thành phố, có rất nhiều du khách đến đây.
Cũng may hiện giờ không phải là mùa du lịch nên không có cảnh tượng đi đường mà thấy toàn là đầu người.
Tỉnh Lâm Giang cũng vừa có tuyết, hàng cây bên hồ đều đọng lại một ít màu trắng của tuyết kết hợp với mặt hồ trong như gương, trời và nước hòa cùng một màu, đẹp vô cùng.
Trên cầu Đoạn Kiều, Trần Thái Nhật chắp hai tay sau lưng đi phía sau, ở phía trước là Tề Vũ khoác tay Genko vừa ngắm phong cảnh vừa trò chuyện với nhau.
Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện một đám đông ồn ào.
Ở vị trí trung tâm của cây cầu, đám đông vây quanh thành một vòng tròn, ồn ào chỉ trỏ vào bên trong.
Ba người Trần Thái Nhật tò mò chậm rãi đi đến đó, quan sát theo hướng chỉ tay của mọi người.
Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đó.
Một người phụ nữ tóc dài mặc váy nhung màu vàng, cầm chiếc ô giấy đứng bên lan can trên cầu.
Hoàng Thanh Uyển!
Vẻ mặt cười như không cười, khí chất mê hoặc lòng người, dáng người xinh đẹp kết hợp với phong cảnh của hồ Tây Tử, quả thật là người đẹp trong tranh.
Trước mặt cô ta có một người đàn ông đang quỳ một gối, tay trái cầm một bó hoa hồng khá to, tay phải nâng một hộp đựng nhẫn nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo.
Trần Thái Nhật ước lượng trọng lượng của chiếc nhẫn ít nhất cũng là mười cara.
Chiếc nhẫn để dưới ánh mắt như phát ra ánh sáng chói lọi làm chói mắt mọi người.
Một chiếc nhẫn tự nhiên như vậy, thêm chạm khắc bình thường vào nữa ít nhất cũng có giá hơn bảy triệu tệ!
Xung quanh có năm sáu người có vẻ như là bạn bè của họ cực kỳ phấn khích đứng bên cạnh vung tay hô to, còn khuyến khích người xung quanh cùng hô.
“Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!”
Đám đông hóng hớt cũng thích góp vui, mọi người đều rất thích những màn cầu hôn lãng mạn như vậy, không ít người cũng hò hét theo, nhất thời xung quanh đó trở nên khá ồn ào.
“Gả cho anh ấy!”
“Cầu hôn trước bao người thật lãng mạn!”
“Chiếc nhẫn lớn vậy! Nếu là tôi, tôi sẽ đồng ý!”
“Cậu chủ Hứa Uy cầu hôn người khác! Giấc mộng đại gia của tôi tan vỡ rồi!”
“Cô gái đó còn do dự gì nữa vậy?”
“Các người thì biết cái gì, cô gái đó cũng không phải người tầm thường đâu, cô chủ nhà họ Hoàng đấy!”
“Ý cô là nhà họ Hoàng đứng đầu Hàng Thành à?”
“Vãi chưởng! Đây là sự kết hợp lớn mạnh gì thế!”
Hoàng Thanh Uyển không bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán của người xung quanh.
Cô ta vẫn nở nụ cười bình thản nhìn thì có vẻ thân thiết nhưng lại giữ khoảng cách.
“Hứa Uy, tôi chào đón anh đến tham gia tiệc sinh nhật nhưng tôi đã quyết định giao chuyện hôn nhân đại sự cho ông nội tôi rồi, anh làm vậy chẳng có tác dụng gì đâu”.
Khuôn mặt thư sinh búng ra sữa của Hứa Uy hiện lên vẻ không cam lòng.
“Tiểu Uyển, lẽ nào em còn không hiểu tấm lòng của anh sao? Trời đất chứng giám, em muốn anh làm gì thì em mới cảm động đây? Để có thể chiếm được trái tim em, dù có bảo anh nhảy xuống cầu, anh vẫn đồng ý!”
Hoàng Thanh Uyển hơi đau đầu.
“Sao anh lại cứng đầu vậy chứ? Tự dưng khi không lại muốn nhảy xuống hồ nước làm gì, tỏ ra là anh bơi giỏi à?”
“Anh chỉ muốn khiến em cảm động thôi”.
Hoàng Thanh Uyển đỡ trán, tỏ vẻ đàn gãy tai trâu với anh ta nói: “Tôi đi đây, anh cứ quỳ ở đó đi”.
Hứa Uy hoảng hốt, vội vã đứng dậy: “Em không thể đi được, trừ phi em đồng ý lời cầu hôn của anh, nếu không anh cứ quỳ mãi trước mặt em”.
Hoàng Thanh Uyển sửng sốt.
Không nói nổi với cái tên này nữa…
“Anh thích quỳ thì cứ quỳ sao lại còn không cho tôi đi? Anh cầu hôn hay cướp bóc đấy?”
Hứa Uy bày ra bộ dạng tự làm mình cảm động: “Anh mặc kệ, hôm nay em nhất định phải đồng ý với anh.
Cả Hàng Thành này ngoài anh ra không còn ai xứng với em nữa cả”.
Hoàng Thanh Uyển hơi nôn nóng, cô ta không ngờ lại bị chặn lại ở nơi công cộng như vậy, cũng không dẫn theo vệ sĩ, cô ta không thể ra khỏi đây khi không có người giúp.
Bỗng nhiên Hoàng Thanh Uyển nhìn thấy một bóng dáng vừa cao lớn vừa bình thản đứng trong đám đông.
Trần Thái Nhật nhận ra ánh mắt của Hoàng Thanh Uyển, thân thiện gật đầu.
Không hề tỏ ý gì đặc biệt cả.
Hóng hớt nên giữ khoảng cách và yên lặng là điều tất yếu.
Thấy người đến hóng chuyện càng lúc càng đông, Hoàng Thanh Uyển đâm lao phải theo lao lại nhìn Trần Thái Nhật tỏ ý muốn anh cứu giúp.
Trần Thái Nhật không có phản ứng gì.
Cầu hôn thôi mà, lại chẳng phải chuyện to tát gì.
Hoàng Thanh Uyển sửng sốt, bỗng tức giận nói.
“Hứa Uy, anh mà còn cản không cho tôi đi thì tôi sẽ nhảy cầu đấy”.
Hứa Uy ngây người nhìn mặt hồ lạnh băng dưới cầu.
“Anh không tin đâu”.
Hoàng Thanh Uyển vứt chiếc ô giấy trong tay đi, đưa mắt ra hiệu lần cuối cùng với Trần Thái Nhật đứng cách đó không xa, ẩn ý không quá rõ ràng.
Sau đó cô ta bước tới, nhảy thẳng xuống dưới hồ nước.
“Nhảy thật rồi!”
“Mau cứu người!”
Bõm!
Tiếng vật gì đó rơi xuống nước.
Hứa Uy sững sờ.
Trần Thái Nhật theo dòng người đi đến bên cầu nhìn xuống dưới.
Genko ở một bên hỏi: “Chủ nhân, có cần cứu không?”
Trần Thái Nhật lấy một miếng khoai tây chiên trong tay Tề Vũ.
“Cứu gì chứ, có phải là người phụ nữ của tôi đâu”.
.