Lâu Địch và Lâu Vũ ngơ ngác nhìn nhau, hết sức ngạc nhiên.
Ngay cả Vân Vũ Phi cũng nghi ngờ ra mặt.
Lâu Địch nói với giọng điệu đầy hoài nghi.
"Cậu Trần, ý cậu là... người đẹp số một Hoa Hạ, Ninh Yên Nhiên?"
Trần Thái Nhật vẫn bình tĩnh, gật đầu.
"Trước tiên, chúng ta hãy bắt đầu với lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, có lợi cho việc hình thành thế lực và quảng bá rộng rãi. Tôi có quan hệ đặc biệt với phía Ninh Yên Nhiên. Nếu ông có thể tìm được đội ngũ vận hành chuyên nghiệp nhất để tạo ra một kịch bản hay, cô ta sẽ nhận lời đóng vai".
Lâu Vũ giữ chiếc kính đã bị mình bẻ gãy gọng, gương mặt hiện rõ vẻ không thể tin được.
"Đại ca Trần, tất cả những bộ phim mà tiểu thư Ninh tham gia đến nay đều có doanh thu phòng vé hơn bốn mươi tỷ tệ. Chúng ta thật sự có thể mời cô ấy làm diễn viên chính sao?"
Trần Thái Nhật tuỳ ý nói ra một dãy số.
"Đây là thông tin liên lạc quản lý của cô ta, các người gọi điện là biết. Nhờ cô ta giúp đỡ không phải nói miệng là xong, vậy nên đừng lãng phí cơ hội này, nhất định phải tạo nên một tuyệt tác”.
Tâm trạng của Lâu Địch trở nên vui mừng trong nháy mắt.
Tiền, nhà họ Lâu có.
Con đường bước vào Yên Kinh, Trần Thái Nhật sẽ mở ra.
Ngành hàng đầu và hot nhất chính là lĩnh vực giải trí điện ảnh và phim truyền hình.
Nữ chính của bộ phim đầu tiên là nữ diễn viên hàng đầu Hoa Hạ!
Nếu quay được một bộ phim thực sự ăn khách, ít nhất cũng phải thu được hàng tỷ tệ tiền lợi nhuận!
Nếu chơi mạt chược, đây sẽ là một màn khởi đầu được nhà cái Thiên ù Đại Tứ Hỉ!
Nếu không thể tạo nên tên tuổi ở Yên Kinh, thì nhà họ Lâu đào luôn một cái hố tự chôn là vừa.
Nghĩ đến đây, Lâu Địch thực sự kính trọng Trần Thái Nhật từ tận đáy lòng.
Đôi khi khoảng cách giữa con người không nằm ở độ giàu có hay năng lực.
Mà nằm ở tầm nhìn, lòng dũng cảm, thủ đoạn và cảnh giới.
Ở độ tuổi trẻ như vậy, Trần Thái Nhật đã dám đơn thương độc mã hợp tác với nhà họ Lâu, vốn là đối thủ của anh, rồi cùng nhau liên hợp để tiến vào Yến Kinh, vô cùng quyết đoán.
Có thể mở ra con đường bước vào Yến Kinh, cho thấy cảnh giới của Trần Thái Nhật ở Hoa Hạ cao hơn nhiều so với nhà giàu địa phương là nhà họ Lâu và nhà họ Dương.
Lâu Địch bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nói trắng ra, Trần Thái Nhật có thể tìm tới nhà họ Lâu hợp tác, nói thẳng ra là để hỗ trợ!
Anh cho nhà họ Lâu một cơ hội để trở thành một “nhà giàu hoàng kim” thực thụ!
Gương mặt đã trải qua bão táp sóng gió của Lâu Địch hiện rõ vẻ biết ơn sâu sắc, ông ta lùi lại một bước nhỏ và cúi mình trước Trần Thái Nhật.
"Cậu Trần, tôi thực sự rất biết ơn cậu vì đã cho nhà họ Lâu một cơ hội như vậy! Từ nay cho tới sau này, nhà họ Lâu sẽ luôn là người bạn trung thành nhất của cậu!"
Trần Thái Nhật cười nhẹ, gật đầu.
Những chuyện về sau thì dễ nói rồi.
Chỉ cần để bên An Thành cho người liên lạc với nhà họ Lâu là được, lát nữa anh sẽ gọi cho đồ đệ Ninh Yên Nhiên đến để sắp xếp một chút.
Lâu Địch vô cùng cảm kích, lập tức cho một chiếc xe chuyên dụng đưa Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi trở về khách sạn.
Ngồi trong quầy bar của chiếc Rolls-Royce dáng dài sang trọng, Vân Vũ Phi khẽ cau mày, trong lòng không ngừng hoài nghi.
Trần Thái Nhật thấy thế thì tỏ vẻ thú vị, không kìm được mà trêu chọc.
"Cô sao vậy? Tối nay ăn không đủ no sao?"
Vân Vũ Phi đánh anh nhẹ một cái, gương mặt đầy vẻ tò mò.
"Tôi có hai câu hỏi muốn hỏi anh".
"Cô hỏi đi".
"Sao anh không say?"
Trần Thái Nhật mỉm cười, đưa tay ra, hơi vận công.
Đột nhiên, da trên mu bàn tay của Trần Thái Nhật từ từ đỏ lên, một lúc sau, thực sự có một giọt nước ngưng tụ trên đó!
Một giây sau, giọt nước liền biến thành hơi nước màu trắng rồi biến mất.
"Kiểm soát sự lưu động của chân khí, làm nóng nhiệt độ cơ thể, phân tán lượng cồn và lượng nước dư thừa vào không khí là được".
Vân Vũ Phi chợt hiểu ra.
"Ồ! Chẳng trách hôm đó mùi rượu trong không khí xung quanh anh lạ lắm! Đây quả thật là một cách giải rượu tốt!"
Trần Thái Nhật lắc đầu: "Chỉ là một thủ thuật nhỏ mà thôi, câu hỏi tiếp theo là gì?"
"Tôi cứ thấy những lời cuối cùng của gia chủ Lâu có chút kỳ lạ, người bạn trung thành? Sao câu này nghe có chút không xuôi tai nhỉ?"
Trần Thái Nhật nở một nụ cười thâm sâu.
"Đây là chỗ thông minh của ông ta, trung thành không phải là thái độ mà những người cùng địa vị nên có, cô hiểu không?"
Vân Vũ Phi có chút giật mình, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ.
"Anh... ý anh là?"
Vẻ mặt Trần Thái Nhật ngạo nghễ.
"Dù là kiến hay là thú lớn, thuận với trời thì sống, nghịch với trời thì diệt. Đây là đạo lý cơ bản nhất, mà gia chủ Lâu rất hiểu đạo lý này".
Ánh mắt của Vân Vũ Phi nhìn Trần Thái Nhật, dần hiện lên vẻ sùng bái từ tận đáy lòng.
Người đàn ông này, chỉ cần nhấc tay cũng có thể làm dậy sóng cả thành phố lớn nhất nhì cả nước.
Vừa khiến người ta biết ơn, vừa thể hiện cái uy của mình, nhà họ Lâu đã thực sự trở thành người của anh!
Vân Vũ Phi nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật, khuôn mặt dần ửng hồng tựa như cô gái mới lần đầu biết yêu.
Nhưng như thể nhớ ra điều gì đó quan trọng, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
"Có chuyện gì vậy?"
Đôi mắt to của Vân Vũ Phi loé lên ý nghi ngờ, nhìn Trần Thái Nhật.
"Anh và... cô người đẹp số một Hoa Hạ, Ninh Yên Nhiên, rốt cuộc là thế nào?"
Trần Thái Nhật sững sờ, trầm mặc vài giây.
"Nếu tôi nói là nửa đêm cô ta bị người của tôi truy sát, sau đó tự mình đưa đến cửa, bị vẻ đẹp của tôi khuất phục, bái tôi làm sư phụ, cô có tin không?"
...
Trong khách sạn, Trần Thái Nhật nhìn Vân Sở Sở đang chiếm chiếc giường lớn ngủ khò khò, vẻ mặt đầy bất lực.
Vân Vũ Phi cũng không nói nên lời, con bé này ăn rồi lại ngủ, nhưng lại khiến người lớn bớt lo lắng.
"Sáng mai đi công viên giải trí, phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ thuê thêm hai phòng, tôi cũng buồn ngủ rồi".
Trần Thái Nhật cùng với cô em vợ và Tề Vũ, đến quầy lễ tân của khách sạn.
Hỏi xong, Tề Vũ trợn to mắt.
"Cả một khách sạn lớn cỡ này mà chỉ còn lại một phòng á?"
Cô nhân viên ở quầy lễ tân tỏ vẻ xin lỗi.
"Xin lỗi, đang là cao điểm mùa du lịch, các phòng đều đã kín chỗ mất rồi. Đơn đặt phòng của khách đã đầy đến tận tuần sau".
Trần Thái Nhật, Tề Vũ, và Vân Vũ Phi ngơ ngác nhìn nhau.
Sắc mặt Tề Vũ đột nhiên đỏ bừng, cô lập tức phản ứng trước.
"Vậy thì, tôi ngủ một phòng với cô bé, tôi đi đây! Chúc ông chủ ngủ ngon!"
Nói xong, chân dài tiến lên một bước, hai bước, chạy như bay ra chỗ thang máy.
Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi chết lặng.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ lạ.
Chỉ còn một phòng duy nhất!
Vân Vũ Phi cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như sắp chảy ra máu.
"Vậy… anh Thái Nhật, nếu không được nữa thì anh cứ đặt đi, phòng tiêu chuẩn, hai giường là được".
Trần Thái Nhật nhất thời không biết nói gì.
Vân Vũ Phi vẫn mặc bộ váy dạ hội từ bữa tiệc tối nay, lớp trang điểm vẫn còn nguyên, vô cùng xinh đẹp, vòng eo con kiến, đường nét thanh tú khiến người ta say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trần Thái Nhật suy nghĩ một hồi, buổi đêm xem ra phải kiểm điểm lại đầu óc mới được, thanh tâm quả dục, kiềm chế lại đi.
"Ừ, không sao đâu. Cô ngủ trên giường, tôi trải chăn nằm là được".
Đôi mắt Vân Vũ Phi hiện rõ vẻ thông cảm, an ủi:
“Sao lại thảm thế nhỉ, không sao đâu, chúng ta cứ vào phòng mà ngủ, tôi tin con người anh".
Trần Thái Nhật không khỏi than thở trong lòng.
Mẹ nó, đến tôi còn không tin bản thân mình, cô tin tôi có tác dụng quái gì?
Vân Vũ Phi nhìn Trần Thái Nhật, cười tươi như hoa.
Trần Thái Nhật miễn cưỡng đưa thẻ và yêu cầu nhân viên ở quầy lễ tân đặt phòng.
Lúc này, nhân viên ở quầy lễ tân đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói với Trần Thái Nhật với giọng điệu xin lỗi.
"Ôi! Tôi xin lỗi, anh Trần! Tổng giám đốc đột nhiên đích thân gọi đến, nói rằng ông ấy muốn cung cấp cho anh phòng tổng thống mà chúng tôi thường dành riêng cho khách của chính phủ. Là sơ suất của tôi! Tôi thu xếp cho anh ngay đây, tôi xin lỗi!"
Trần Thái Nhật sửng sốt, suy nghĩ trong giây lát.
"Lâu Địch, lát nữa tôi phải đấm chết ông!"
- -------------------