Chương 393

 

Mục Hải Long nói: “Bà nội đừng tức giận! Cậu Hàn và cậu Trần sắp đầu tư vào bảy ngàn một trăm bốn mươi hai tỷ để mở một công ty ‘sao internet’ kinh doanh hàng hóa và dùng ba ngàn năm trăm bảy mươi mốt tỷ để mua toàn bộ các sao internet đang hot nhất trên mạng. Dự án đang trong quá trình đàm phán rồi.”

 

“Cậu Hàn hỏi cháu và Cao Dương có muốn đầu tư hay không. Cao Dương dự định đầu tư một trăm bảy tám phẩy năm tỷ đồng, còn cháu thì định lấy bảy mốt phẩy bốn tỷ đồng từ công ty đi đầu tư.”

 

“Đến khi mua được Đại Cơ Kha, Ngô Tuệ Lan tổ chức tân gia ở đâu, sẽ sai Đại Cơ Kha đến đó quảng bá, không chỉ làm Đại Cơ Kha càng nổi tiếng hơn mà còn có sức ảnh hưởng hơn. Cũng có thể khiến việc tổ chức tân gia của Ngô Tuệ Lan không thành, mất hết mặt mũi, bà thấy thế nào?”

 

Bà cụ Mục tò mò hỏi: “Công ty ‘sao internet này có kiếm tiền được không?”

 

“Đương nhiên là kiếm được tiền rồi!”

 

Mục Hải Long nói: “Hiện nay việc mua sắm trên mạng rất thịnh hành, miễn là chúng ta làm cho ‘sao internet’ kia nổi tiếng hơn nữa thì sẽ có rất nhiều doanh nghiệp tìm đến chúng ta để nhờ bán hộ hàng hóa. Một đơn vị là hàng trăm hàng ngàn tỷ đồng, còn có thêm phần thưởng cho ‘sao internet. Chúng ta có thể có hoa hồng, ký kết với hàng trăm mỏ neo, đóng gói ra mười mấy ‘sao internet, kiếm được lợi nhuận gấp đôi.”

 

“Những ‘sao internet hiện nay kiếm được cả trăm ngàn tỷ đồng trong nhiều năm. Công ty đứng sau họ còn kiếm được nhiều hơn.”

 

“Ngược lại chúng ta làm ăn buôn bán, mức bán hàng ra một năm cũng chỉ thu được hơn ba mươi lăm tỷ, mệt mỏi cả năm cũng chẳng bằng thu nhập của một sao internet”.”

 

“Nếu bà nội muốn sống trong một căn nhà sang trọng hơn của Ngô Tuệ Lan thì đầu tư vào đó bảy mươi mốt phẩy bốn tỷ đi. Cháu cam đoan trong vòng chưa đầy hai năm sẽ thu hồi được vốn. Chờ hai năm sau, công ty thành hình rồi thì một năm kiếm được bảy mươi mốt phẩy bốn tỷ cũng chẳng phải vấn đề, thậm chí còn nhiều hơn!”

 

Bà cụ Mục nghe vậy liền xao động.

 

Sau khi suy xét kĩ lưỡng, bà cụ gõ nhịp nói: “Làm ăn với người của thủ phủ chắc chắn sẽ không thiệt thòi. Vậy thì lấy tiền công ty đầu tư vào đó bảy mươi mốt phẩy bốn tỷ đi!”

 

“Vâng thưa bà nội!”

 

Mục Hải Long vô cùng phấn khích.

 

Trong lòng thầm nghĩ: “Khi có nhiều mỏ neo trong công ty rồi thì cổ đông như mình sẽ được chơi mỏ neo gái đẹp hằng ngày!

 

Nghĩ như vậy, suýt chút nữa anh ta bật cười thành tiếng.

 

Vài ngày tiếp theo.

 

Việc làm ăn của Thiên Lam dần đi vào quỹ đạo. Khách hàng của công ty càng ngày càng nhiều, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

 

Mỗi buổi sáng, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đều dậy từ sớm, đi từ khách sạn đến nhà mới dọn dẹp tận khuya mới quay về. Dù bận nhưng lại rất vui.

 

Cuối cùng, bảy ngày sau.

 

Nhà Mục Thiên Lam đã chuyển đến biệt thự phẳng.

 

“Ha ha!”

 

Ngô Tuệ Lan ngồi xuống sô pha kiểu Ý trong phòng khách, cười như tiếng ngỗng kêu.

 

“Trước đây mẹ luôn ao ước, có một ngày được sống trong căn biệt thự rộng lớn. Bây giờ mới phát hiện, mẹ nhầm rồi, biệt thự lớn cũng không tốt bằng biệt thự phẳng’ này!”

 

“Biệt thự phẳng này nằm ngay khu sầm uất, mua sắm gì cũng thuận tiện. Năm trăm mét là đến quảng trường Thanh Niên, ăn tối xong có thể đi bộ đến quảng trường khiêu vũ, về nhà ngâm mình trong bồn tắm còn thể ngắm cảnh biển “Cuộc sống là gì? Đây chính là cuộc sống chứ còn gì nữa!”

 

Mục An Minh nói: “Tốt đúng là tốt, ở cũng thoải mái. Có điều tôi muốn đi câu cá thì phải đi rất xa mới có chỗ câu.”

 

Tiêu Thanh cười nói: “Đến lúc đó mua chiếc du thuyền riêng thì bố có thể ngồi trên du thuyền câu cá trên biển rồi.”

 

Mục An Minh nghe vậy rất vui mừng.

 

Mục An Phong cũng phấn khích nói: “Con phải chụp ảnh căn nhà của chúng ta lại. Gửi cho nữ thần Thẩm Hải Băng xem, không chừng cô ấy sẽ thích con vì căn biệt thự phẳng này.

 

Cả nhà đều rất vui vẻ.

 

Mục Thiên Lam cười và hỏi: “Mẹ, gia đình chúng ta được ở trong căn nhà tốt như thế này, đều là công lao của Tiêu Thanh! Đừng qua vài ngày mẹ lại ghét bỏ Tiêu Thanh nhé.”

 

“Biết rồi biết rồi, mẹ không ghét nó nữa được chưa?”

 

Ngô Tuệ Lan nói xong liền bắt đầu gọi điện thoại mời bạn bè người thân tham dự lễ tân gia vào ba ngày sau.

 

“Đúng rồi Tiêu Thanh.”

 

Mục Thiên Lam đột nhiên nói: “Anh cũng gọi cho bố đi. Đến hôm đó chúng ta đi đón bố đến dự lễ tân gia nhà chúng ta, tiện thể để ông ấy ở đây một thời gian, cả nhà chúng ta cùng đầm ấm vui vẻ.

 

“Được.”