Chương 3

“Màn bảo hội Mau lấy màn bảo hộ Những người lính cứu hỏa hét lên.

50 mét.

20 mét.

10 mét.

Nhìn Mục Thiên Lam rơi, mọi người như ngừng thở. Nếu cô ấy rơi trúng màn bảo hộ; có thể sẽ không có nguy hiểm.

Nhưng cô ấy lại nhảy cắm đầu xuống…

Vậy thì… Không ai dám đảm bảo cô ấy có thể sống được.

Lúc này, Tiêu Thanh đã đến bên rìa màn bảo hộ.

“AI”

Anh hét một tiếng, toàn thân như mang sức mạnh, như có luồng khí bao quanh mà đỡ lấy Mục Thiên Lam, làm giảm lực tiếp xúc của cô khi nhảy từ trên cao xuống.

Giây tiếp theo…

Mặt Mục Thiên Lam dần ổn định, nhanh chóng được đưa xuống khỏi màn bảo hộ.

“Mau mau đặt cô ấy xuống Đội trưởng đội cứu hỏa nói to.

Rất nhanh, Mục Thiên Lam đã được đặt xuống dưới. Tiêu Thanh ôm cô vào lòng, khẽ chạm vào khuôn mặt tiều tụy của cô.

“Vợ, em có ổn không?”

Lúc này đây, những gì anh sợ nhất là người vợ ngốc nghếch này sẽ bỏ anh mà đi. Ôm cô vào lòng, nghe tiếng trái †im cô, anh mới có thể bình tâm lại.

“Tiêu Thanh, anh quay lại rồi sao?”

Mục Thiên Lam rất đẹp, đôi môi cô run rẩy.

“Ừ, anh quay về rồi, vợ, anh quay về rÖi.

Tiêu Thanh gật gật đầu, nước mắt anh khẽ rơi.

Mục Thiên Lam chạm lấy khuôn mặt anh.

“Em biết là anh đã chán nản cái gia đình này, em cũng đã làm nah tổn thương. Nhưng em cũng tổn thương.

Sao anh không nói gì? Sao em gọi mà anh không trả lời? Anh có biết ba tháng nay em đã sống như thế nào không?”

Cô hét lên, những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống.

Cô kết hôn với Tiêu Thanh năm cô 20 tuổi. Ông nội cô muốn cô lấy người này trước khi ông chết. Cô đã nghĩ đời này của cô sẽ bị hủy trong tay Tiêu Thanh. Nhưng sau khi kết hôn, cô mới biết anh ấy siêng năng và đối với cô tốt như thế nào.

Cô uống rượu say, chỉ cần gọi một cú điện thoại, anh sẽ đến.

Cô bận rộn không thể giặt quần áo, chỉ cần một cú điện thoại, anh sẽ giúp cô.

Cô không ăn cơm, nửa đêm đói bụng cũng chỉ cần nói một câu Tiêu Thanh sẽ làm đồ ăn cho cô.

Vốn dĩ cho rằng, không có anh, cô vẫn sẽ sống tốt. Nhưng đến lúc anh rời đi cô mới phát hiện những ngày không có anh nhàm chán biết bao. Ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần đi xuống.

Cho dù là một con chó thì sau ba năm cũng sẽ quý nó, nói gì đến anh đã giúp cô nhiều như vậy.

“Xin lỗi vợ, sau này anh sẽ không rời ra em nữa.”

Tiêu Thanh nói, anh ôm Mục Thiên Lam trong tay.

Cô đánh anh, tất cả những gì cô phải chịu đựng trong ba tháng như theo nước mắt mà xả ra hết.

“Con gái, con không sao chứ?”

Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh chạy tới.

“Ba, mẹ, Thiên Lam không sao.”

Tiêu Thanh nói.

Vợ chồng họ Mục thở hắt ra một hơi.

Nhưng chẳng mấy chốc, Ngô Tuệ Lan đã chỉ thẳng mặt Tiêu Thanh: “Cậu không chết ở ngoài luôn đi, còn về đay làm gì? Nếu không phải tại cậu, con gái tôi đã được gả vào nhà giàu, đâu tới mức bị tên Trương Tuấn Kiệt kia ép buộc.”

“Biến, cậu biến cho tôi, tôi không cho cậu đụng vào con gái tôi.”

Nói xong, bà ta liền kéo Mục Thiên Lam ra khỏi tay Tiêu Thanh.

“Trương Tuấn Kiệt là ai? Anh ta ở đâu? Mau nói cho con biết.”