"Còn cô nữa, Mục Thiên Lam, đừng vui mừng quá sớm trong sạch của cô không không rửa sạch được, bởi vì tôi không có tội, vậy nên trong sạch của cô không không rửa sạch được đầu, tiếp tục chịu đựng sự chỉ chỏ của hàng ngàn người đi. Ha ha ha..."

Lưu cục trưởng quát: "Mang thằng điên này đi cho tôi!" "Vân!"

Quách Kính Bằng lập tức bị một đám cảnh sát áp đi.


Lưu cục trưởng nhìn về phía Mục Thiên Lam, mỉm cười nói: "Cô Mục, cô không cần lo lắng, cũng đừng sợ hãi, cô cứ thoải mái đi, chờ động thái từ cảnh báo chí và giới truyền thông, tôi vỗ ngực cam đoan với cô, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ trả lại trong sạch cho cô. " "Về phần Quách Kính Bằng, cô cũng không cần sợ bị anh ta trả thù, cô cứ mời luật sư giỏi làm tốt công tác chuẩn bị để khởi tố anh ta đi, phí yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần, phí tổn thương nhân thân, phí trị liệu, về phần phản bao nhiêu năm tù thì tòa án sẽ dựa theo tình tiết nặng nhẹ mà phán xét, nhưng tôi dám cam đoan với cô, ai cũng không thể mang anh ta ra khỏi nhà tù được, nếu có thể ra ngoài, tôi cũng sẽ không mang chiếc mũ này nữa!"

Lưu cục trưởng vừa nói xong, Mục Thiên Lam cảm động vội vàng cúi đầu cảm ơn.

Ngô Tuệ Lan thì vui mừng quỳ trên mặt đất, hô to: "Cảm ơn ông trời đã làm chủ cho chúng ta, có ông trời ở đây, chúng ta an tâm rồi."

Mục An Minh đang chuẩn bị quỳ xuống thì Lưu cục trưởng lập tức đưa tay nâng hai người đứng dậy. "Được rồi, mọi người cứ chú ý tin tức đi, tôi về trước ứng phó người nhà Quách Kính Bằng và đoàn luật sư của họ."

Lưu cục trưởng nói xong lập tức xoay người rời đi. Mục Thiên Lam lau nước mắt vui vẻ nhìn Tiêu Thanh, hỏi: "anh báo cảnh sát lúc nào vậy?"

Tiêu Thanh trả lời: "Anh hiểu lầm em, sau khi tức giận ròi đi thì chợt nghe người ta nói người phụ nữ hộ quốc Chiến soái thích tuyệt đối không phải là loại người như vậy, sau đó anh tỉnh táo lại, anh cảm thấy có thể em bị người khác hãm hại, nên anh lập tức báo cảnh sát để cảnh sát điều tra. Sau đó về nhà tìm em, vừa vào cửa không bao lâu thì bố nhận được điện thoại báo em tự sát."


Nói đến đây, Tiêu Thanh hổ thẹn nói: "Anh xin lỗi vợ. Nếu lúc ấy anh bình tĩnh một chút, ở bên cạnh em, cùng em gánh vác tất cả những lời đồn đại nhảm nhí đó thì em cũng sẽ không... "Được rồi Tiêu Thanh."

Mục Thiên Lam che miệng Tiêu Thanh, dịu dàng cười: "Em không trách anh, là em lo lắng bất an. Đã khiến mọi người lo lắng cho em rồi, về sau nếu gặp lại chuyện như vậy, em nhất định sẽ không làm việc ngốc nghếch như vậy nữa, mà sẽ lựa chọn báo cảnh sát đầu tiên. Bởi vì cảnh sát bảo vệ chúng ta, giúp chúng ta đẩy lui hết tất cả thế lực tà ác." "Ừ" Tiêu Thanh gật gật đầu "Dù bọn họ có tiền có thể nhưng nếu làm chúng ta tổn thương thì chúng ta sẽ báo cảnh sát, không cần sự trả thù, cảnh sát sẽ bảo vệ chúng ta an toàn" "Ha ha!"

Ngô Tuệ Lan cười đập bả vai Tiêu Thanh: "Con re, chuyện này con làm rất đúng, nên báo cảnh sát, nếu không Thiên Lam sao có thể rửa sạch oan khuất? Kẻ có tội sao có thể bị bắt? Chúng ta sao có thể thở phào rồi còn được bồi thường?"

Mục An Minh cũng cười nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, con rể nhà chúng ta rất không tệ."

Trước kia anh đều bị bố mẹ vợ mắng, hôm nay lại nghe lại, chuyện này khiến Tiêu Thanh cảm thấy rất không quen, nhưng lại rất vui. "Hừ. Đừng vui mừng quá sớm, tôi cũng không tin, dựa vào thế lực của Quách gia mà không thể đưa người ra ngoài được, cho nên đừng hy vọng xa vời vào chuyện tin tức đưa tin rửa sạch trong sạch của Mục Thiên Lam, miễn cho sau này lại thất vọng" Mục Hải Long hừ lạnh nói.

Thế nhưng khi anh ta vừa dứt lời thì một vị giám đốc kêu lên. "Đưa rồi đưa rồi, tin tức Mục Thiên Lam trong sạch đã được đưa lên rồi!" "Thật sự?"


Tinh thần cả nhà Mục Thiên Lam bỗng trở nên rung động.

Mục Hải Long không dám tin nói: "Giám đốc Dương, ông không nói sai chứ?" "Không tin thì tự cậu lấy điện thoại ra coi đi!" Vị giảm đốc kia tức giận nói.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều mở điện thoại ra lên trang web tin tức xem, quả nhiên vị trí đầu tiên trên trang web chính là: Scandal của Mục Thiên Lam là có người ác ý bội đen, kẻ hiềm nghi đã sa lưới.