Cũng không ai dự đoán được, cuộc chiến tranh sẽ lấy hình thức như vậy dừng lại.Khi mười lăm vạn Triệu, Ngụy liên quân bôn tập đến dưới Hoa Dương thành, người trong thiên hạ đều cho rằng Hàn quốc có họa vong quốc.

Cho dù cầu hòa thành công, cũng sẽ đánh mất mảng lớn quốc thổ.Hàn quốc cả nước trên dưới lâm vào hoảng sợ, người giảng hòa cũng có, người trốn đi cũng có.

Chỉ có một người, đó chính là Thái tử Nhiên, chủ trương xuất chiến.

Một trận đánh lén ban đêm lại có thể đánh bại Triệu, Ngụy đại quân không ai bì nổi, ngăn cơn sóng dữ.Khi mặt trời một ngày mới chiếu sáng đến Hoa Dương thành, cửa thành đóng chặt từ từ mở ra.Đêm qua chém giết khiến cho cả tòa thành Hoa Dương thành kinh hồn khiếp vía, căn cứ vào ý kiến của Huyện thừa, Tư Khấu, khả năng này là quỷ kế của đối phương.Bên ngoài sương mù mịt mờ, bạn hay địch chẳng phân biệt được, nếu chẳng may trúng kế, Hoa Dương thành lại lâm nguy.Thủ tướng Phùng Đình lại không để ý đám người phản đối, cố ý mang đi một vạn năm ngàn binh mã ra khỏi thành tập kích doanh.Bây giờ bầu trời đã sáng, chân tướng cũng thấy rõ.

Ngoài thành đúng là viện quân Tân Trịnh phái tới, tuy nhóm quân Hàn ăn mặc áo đen không giống với bên phía hắn, nhưng Phùng Đình vẫn là thông qua khẩu âm quen thuộc của các binh sĩ, biết đây là quân đội Hàn quốc không thể nghi ngờ.Sau đó Phùng Đình nhìn thấy Bạo Diên.

Nhìn một vị công tử văn nhã đứng bên người Bạo Diên, chẳng lẽ là Thái tử Nhiên?Phùng Đình nói thầm trong lòng.

Hàng năm đi tới Tân Trịnh báo cáo công tác, Phùng Đình chung quy gặp được Hàn Vương và Thái tử Nhiên, năm nay còn chưa kịp báo cáo công tác, Triệu, Ngụy đại quân lại xâm chiếm.Nhưng Thái tử Nhiên sao có thể xuất hiện ở trên chiến trường? Dù sao, ở trong mắt Phùng Đình, vương công quý tộc không thích tiếp cận chiến trường.

Hơn nữa, vì sao viện quân lại ăn mặc quân phục màu đen của quân Tần?Dẫn theo rất nhiều nghi ngờ, Phùng Đình nhảy xuống ngựa đi tới, bái dài:- Cảm ơn Thái tử và tướng quân không quản ngại vất vả cực nhọc, cứu Hoa Dương quân dân trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.- Phùng Huyện lệnh không cần khách khí.

Hoa Dương là lá chắn phương bắc của Hàn quốc, cùng là người Hàn, sao có thể không cứu.

Ngược lại triều đình làm cho Hoa Dương trên dưới bị sợ hãi.

Thời điểm sắp chia tay, phụ vương hết lần này đến lần khác dặn dò, lần này Triệu, Ngụy đại quân đều xuất hiện, Hoa Dương nhất định tổn thất không ít, miễn đi một năm thuế má cho Hoa Dương, cũng nên chia sẻ nỗi lo với dân chúng.Thái tử Nhiên ôn hòa cười nói.Hiếu kỳ quan sát Hệnh lệnh khoảng ba mươi bốn mươi tuổi trước mặt, Thái tử Nhiên trong lòng than thở.Hóa ra hắn chính là Phùng Đình, trong sử sách hậu thể, mười một năm sau hắn sẽ trở thành quận trưởng Thượng Đảng, khi đó Thượng Đảng đã nằm ngoài Hàn quốc.Vì bảo vệ được khối đất đai này, Phùng Đình vi phạm mệnh lệnh của “hắn” dâng Thượng Đảng cho Triệu quốc, gây ra cuộc chiến Trường Bình, cuối cùng chết trận ở Trường Bình.

Cuối đời, hắn vẫn không quên Hàn, thật sự là trung thần!Mặc dù có chút kỳ lạ, Thái tử Nhiên đột nhiên giả truyền vương chỉ miễn thuế má cho Hoa Dương, nhưng Bạo Diên vẫn ung dung thản nhiên nói chuyện với Phùng Đình một lúc.Lần này Triệu, Ngụy đại quân thế tới rào rạt, Phùng Đình thân là người đứng đầu một huyện, gặp nguy không loạn, gặp việc không sợ hãi.Đêm qua lại tâm mở cửa thành ra ngoài trợ giúp hắn.


Người này ngược lại có phong độ của một đại tướng.Nhìn Phùng Đình muốn nói lại thôi, Thái tử Nhiên cười nói:- Phùng Huyện lệnh, nhìn thần sắc ngươi có phải muốn nói ra suy nghĩ của mình hay không?Đối với Phùng Đình trung trinh như một, Thái tử Nhiên vui mừng phát ra từ nội tâm.

Lúc này các nước hỗn chiến, bên cạnh hắn thật sự thiếu người có thể đảm đương một phía, Phùng Đình có thể văn có thể võ, lại rất trung tâm, thật sự hiếm có.- Thái tử, thần hạ có một chuyện muốn hỏi.Phùng Đình ngẩng đầu nhìn binh sĩ quân Hàn cao hứng bừng bừng quét dọn chiến trường, nhìn thẳng vào ánh mắt Thái tử Nhiên.- Tối hôm qua thần nghe thấy quân Tần đều là Thái tử và Bạo tướng quân cho người giả trang!Thật ra sau khi trời sáng, tất cả chân tướng đã rõ ràng.

Căn bản không có cái gọi là quân Tần, Tân Trịnh phái tới viện quân tuyệt đối không vượt quá bốn vạn.- Điểm ấy ngươi nói sai rồi, phùng Huyện lệnh.

Tất cả đều là Thái tử bảo chúng ta chuẩn bị, bao gồm giả trang quân Tần, yêu cầu quân ta giả mạo quân Tần để tính kế dụ giết Triệu, Ngụy đại quân.

Ta chỉ nghe theo Thái tử sắp xếp.Bạo Diên xua tay ra hiệu đây đều là công lao của Thái tử Nhiên.Phùng Đình vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Thái tử Nhiên, Thái tử Nhiên vui vẻ gật đầu, nói:- Bạo tướng quân, lời cũng không thể nói như vậy.

Ta chỉ chịu trách nhiệm đưa ra ý nghĩ, còn lại là những tướng sĩ các ngươi đẫm máu chiến đấu hăng hái mới là quan trọng nhất.

Chờ thống kê xong kết quả cuộc chiến, ta sẽ khoe thành tích của các ngươi!Đối thoại của hai người làm cho Phùng Đình cảm thấy kinh hãi.

Lẽ nào chỉ huy cuộc chiến tranh này không phải danh tướng Bạo Diên, mà là Thái tử điện hạ chưa đủ hai mươi tuổi?Phùng Đình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây chính là chiến tranh tàn khốc vô tình.

Chưa từng nghe nói Thái tử Nhiên thích múa thương lộng kiếm, càng không đọc thuộc binh thư.

Một người mới lại chỉ huy một trận chiến có thể đi vào sử sách?- Phùng Huyện lệnh, tại sao ngươi biết là chúng ta giả trang quân Tần?Thái tử Nhiên tò mò nhìn ái tướng trong mắt hắn.Thu hồi nghi ngờ trong lòng, Phùng Đình cung kính trả lời:- Thái tử, bây giờ trời đã sáng choang.

Viện quân trên dưới bốn vạn, nếu quả thật có quân Tần khẳng định sẽ ở bên cạnh Thái tử ngài.

Bây giờ không có quân Tần xuất hiện, lại nhìn kỹ viện quân, rất nhiều người trang phục đều phai màu.Thái tử Nhiên nhìn sang, cũng đúng, một đêm chiến đấu kịch liệt, mực nước trên quân phục màu đen của rất nhiều người đều tan ra.


Rất nhiều gương mặt lắm lem mực nước, lại không che giấu được đắc ý trên mặt vẻ.- Phùng Huyện lệnh thật là tinh mắt, đúng là như vậy.

Đêm qua căn bản không có quân Tần gì cả, giả trang quân Tần thuần túy là để hù dọa Triệu, Ngụy đại quân.Thái tử Nhiên thản nhiên thừa nhận.- Thái tử thật sự chỉ dựa vào bốn vạn binh lực, đánh bại mười lăm vạn liên quân?Phùng Đình vẻ mặt chấn động.Nhìn thấy Phùng Đình khó có thể tin nổi, Thái tử Nhiên lại nói rõ tình huống sau khi nhận được tin báo nguy tại Hoa Dương, Bạo Diên lại thỉnh thoảng thêm mắm thêm muối bổ sung.- Thì ra là thế.

Thái tử sáng suốt như vậy, thật là chuyện may mắn của quốc gia! Đình vừa rồi còn đang oán thầm Thái tử, xin Thái tử trách phạt!Phùng Đình cuối cùng tin tưởng Thái tử là người định ra diệu kế như vậy, lập tức xin lỗi hắn vì suy nghĩ vừa rồi.- Phùng Huyện lệnh mau mau đứng lên.Thái tử Nhiên nhanh chóng nâng dậy Phùng Đình.- Trận chiến này cũng là may mắn, nếu không phải có sương mù, nếu không phải Triệu, Ngụy phòng ngự thả lỏng, còn có Ngụy quốc phó tướng Lý Đức đột nhiên bỏ mạng, Huyện lệnh đúng lúc tiếp ứng, xác suất chúng ta thua sẽ lớn hơn nữa!Thái tử Nhiên nhớ lại trận chiến ác liệt mấy canh giờ trước mà lòng còn sợ hãi!- Thái tử, Thái tử.

Xem thử Hổ Kỵ chúng ta bắt được cá lớn.Điền Hổ vẻ mặt hưng phấn chạy tới, phía sau là mấy binh lính áp tải bại quân.Lúc này Mang Mão không còn bộ dạng hăng hái của mấy canh giờ trước.Trong một đêm, hơn mười lăm vạn đại quân của hắn sụp đổ, cái gì nổi danh thiên hạ, cái gì phong hầu bái tướng, toàn bộ thành trăng trong gương hoa trong nước.Cho dù Hàn quốc rộng lượng cho hắn rời đi, hắn cũng không được trọng dụng.

Đối với kẻ xem danh lợi như sinh mạng như hắn, kết quả như vậy còn khó chịu hơn cả việc giết hắn.- Thái tử, đây chính là Ngụy quốc Thừa tướng, chủ soái Triệu, Ngụy liên quân lần này.

Kẻ còn lại chính là Triệu quốc chủ tướng Giả Yển.

Bọn họ còn muốn giả thành tiểu binh, nếu không phải có người tố cáo, có lẽ đã bị bọn họ tránh thoát.Nói xong Điền Hổ phun ra một bãi nước bọt trên mặt đất, Mang Mão bị hù dọa nhảy dựng lên, Giả Yển tức giận nhưng không dám nói gì.- Được rồi, Điền Hổ.

Chớ dọa Mang Thừa tướng.Thái tử Nhiên đầu tiên là quát mắng Điền Hổ.Ngược lại nhìn về phía Mang Mão ủ rũ cúi đầu, nói:- Hai vị khách quý, ta quản giáo thủ hạ không nghiêm, để cho hai vị chê cười.Mang Mão, Giả Yển vô cùng ngạc nhiên, có dạng đối xử với tù binh như vậy sao? Thời khắc bị áp giải đi, hai người đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị sỉ nhục, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu như bên phía hắn là phe thắng lợi, lúc này nhất định sẽ bộ dạng cao ngạo.

Hai người cũng nghĩ tới cái chết, nhưng thật sự muốn tìm cái chết lại không thể hạ thủ.Phùng Đình cũng hiếu kỳ quan sát Mang Mão một ngày trước vẫn vênh váo hống hách phái người chiêu hàng hắn, Mang Mão và Phùng Đình liếc nhìn nhau, lập tức cúi đầu, che giấu cảm giác vừa thẹn vừa giận.

Tạo hóa trêu người, không ngờ hắn ngày hôm qua hăng hái tới mức nào, đảo mắt hôm nay lại thành tù nhân.- Ở xa tới tức là khách.

Bây giờ chính là năm mới, hai vị một là Ngụy quốc Thừa tướng, một thân là Triệu vương đặc sứ, không quản ngại vất vả cực nhọc chúc tết với phụ vương của ta, Hàn quốc trên dưới đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.


Phụ vương đang ở Tân Trịnh chờ hai vị lâu ngày, vẫn mong hai vị dời bước đến Tân Trịnh, để cho Hàn Quốc chúng ta tận tình địa chủ!Thái tử Nhiên nói xong đã cắt ngang suy nghĩ trong lòng của Mang Mão.Đây là rõ ràng đánh vào mặt.Hắn rõ ràng tới đánh Hàn quốc, Thái tử Nhiên lại nói hắn chúc tết Hàn Vương.

Ngươi nhìn thấy ai đi chúc tết còn mang nhiều binh mã như vậy không?Nói nhã nhặn như vậy, hết lần này tới lần khác làm cho hắn không cách nào từ chối.

Đúng là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bây giờ hắn là tướng bên thua, có thể giữ được tính mạng cũng không tệ.

Làm gì có được quyền lợi từ chối!Mang Mão hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người tích lũy thanh danh xem như hủy.

Chờ đến khi trận chiến này truyền khắp thiên hạ, thanh danh của hai người càng được vô số người “ca tụng”.Phân phó binh sĩ trông coi hai vị “khách quý”, Thái tử Nhiên lại nói chuyện với Điền Hổ:- Thống kê kết quả cuộc chiến xong chưa?- Hồi bẩm Thái tử, công tác thống kê sơ bộ cuộc chiến đã có.

Tù binh đại khái tám vạn, chém đầu bảy vạn có thừa.- Cái gì? Nhiều như vậy?Thái tử Nhiên kinh ngạc nhìn về phía Điền Hổ.

Bạo Diên cũng nghi ngờ quan sát Điền Hổ.Điền Hổ vẻ mặt căng thẳng, rất sợ người khác không tin.

Kéo Công Tôn Trọng bên cạnh sang làm chứng.

Công Tôn Trọng vẻ mặt nghiêm nghị, trịnh trọng nói:- Mạt tướng lấy đầu ra bảo đảm, sự thật đúng như Điền giáo úy nói.

Triệu Ngụy đại quân đêm qua bị quân ta đuổi quá gấp, rất nhiều người cùng đường bị buộc nhảy vào Hoàng Hà chết cóng.

Những người còn lại đều đầu hàng!Bạo Diên và Thái tử Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vui mừng như điên trong mắt đối phương.- Ha ha!Bạo Diên vỗ tay cười to.- Được!- Tướng quân!Điền Hổ, Công Tôn Trọng cùng la lên.- Không có việc gì.

Ta chỉ cảm thấy cao hứng.

Đây là đại thắng trăm năm hiếm có từ khi Hàn quốc lập quốc đến bây giờ! Thái tử, chúng ta nhanh chóng phác thảo chiến báo! Đại vương nhất định rất lo lắng.Bạo Diên vẻ mặt đầy kích động.- Được! Bạo tướng quân, bây giờ tù binh rất nhiều, cẩn thận đề phòng bạo loạn!Thái tử Nhiên vẻ mặt nghiêm túc.- Ngược lại là ta thất thố, Thái tử nói có lý! Điền Hổ, đêm qua đánh lén ban đêm, tình huống thương vong của chúng ta như thế nào?Bạo Diên lại khôi phục dáng dấp tràn đầy tự tin.- Tướng quân! Đêm qua chúng ta chết trận tám nghìn, người bị thương vượt quá sáu nghìn, trong đó một nghìn người bị thương nặng, sợ rằng trị hết cũng lưu lại mầm bệnh, tá giáp quy điền.Nói đến thương vong, giọng của Điền Hổ cũng trở nên trầm thấp.- Như vậy nói cách khác chúng ta tử thương hơn phân nửa.

Nói cho những y tượng kia biết, hết sức lực cứu chữa cho ta! Lại chết một người ta sẽ hỏi tội bọn họ.


Mệnh lệnh tách riêng tù binh từ chúc trưởng trở lên, dám cả gan ồn ào náo động cứ chém! Châu đầu ghé tai, chém!Bạo Diên rất nhanh hạ lệnh.- Ta bổ sung thêm!Thái tử Nhiên rất hài lòng với sắp xếp của Bạo Diên, thời kỳ đặc biệt nhất định sử dụng trọng phạt, nói:- Các doanh lấy bá (trăm người) làm đơn vị, công tác thống kê chiến tích cần phải có danh sách người tử thương.

Chờ quay về Tân Trịnh, ta sẽ tấu lên phụ vương lập bia cho tử sĩ, đứng anh liệt từ! Những người này là người Hàn đầu đội trời, đạp đất, nên thu được vinh dự như vậy! Ta đã đáp ứng phong thưởng cho bọn họ sẽ không giảm đi, tuy bọn họ đi rồi.

Nhưng quốc gia sẽ chiếu cố mẹ góa con côi và phụ mẫu của bọn họ!- Thái tử!Bạo Diên đột nhiên không nói tiếng nào nửa quỳ, ngay sau đó Điền Hổ, Công Tôn Trọng, thân vệ bên cạnh đều mắt đẫm lệ quỳ xuống.Phùng Đình giả vờ không thấy được trốn ở một bên, hắn thân là quan văn, có một số việc cần phải kiêng kỵ.- Thái tử đối đãi với chúng ta như vậy, chúng ta nhất định thề sống chết thần phục Thái tử.- Các vị nhanh nhanh đứng lên.

Các ngươi là cột trụ của Hàn quốc! Trước là quốc gia nợ các ngươi, chảy máu hy sinh là các ngươi, vinh quang cũng có thể thuộc về các ngươi! Các vị yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng tranh thủ đãi ngộ cho các tướng sĩ đã chết đi!- Tướng quân, đã tìm được người đêm qua ám sát Lý Đức chưa?Thái tử vội vàng nói sang chuyện khác.- Tìm được.

Tên là Vệ Vân, là một chúc trưởng của Hổ Kỵ chúng ta.Điền Hổ vẻ mặt kiêu ngạo nói.- Vệ Vân?Thái tử Nhiên tò mò nhớ kỹ tên này.

Đại Hán có đại tướng quân Vệ Thanh, chẳng lẽ hắn cùng một họ với Vệ tướng quân? Thái tử Nhiên đột nhiên cảm thấy thú vị.Nghĩ đến công lớn tối hôm qua ám sát Lý Đức, trong lòng Thái tử Nhiên cũng sinh lòng yêu tài, lập tức nói:- Điền giáo úy, ngươi bỏ qua lòng yêu thích nhường Vệ Vân cho ta! Ta sẽ để hắn gia nhập thân vệ doanh của ta.

Ta sẽ đề bạt hắn làm lữ soái!- Lữ soái?Đám người hít sâu một hơi, từ chúc trưởng quản lý 50 người thành lữ soái quản lý 500 người, có thể nói là một bước lên trời.Bao nhiêu người cả đời đều không vượt qua nổi cửa ải này.

Không ngờ được thằng nhóc Vệ Vân lại gặp được may mắn, một mũi tên thắng được tất cả những thứ này! Thật khiến cho người ta hâm mộ!Tư liệu lịch sử ghi chép:- Vệ Vân, người Tân Trịnh, xuất thân từ áo vải.

Được đọc sách, nhà nghèo, không thể tiếp tục được nữa nên đi tòng quân.

Hai năm, vì công lên chúc trưởng.

Ly Vương năm mười ba, Triệu, Ngụy binh phát mười lăm vạn, phạm Hoa Dương, tùy tùng Cao Tổ ra trận.

Ban đêm tập kích doanh, ám sát phó soái Lý Đức, địch đại loạn, do đó trợ Cao Tổ đại phá Triệu, Ngụy liên quân ở Hoa Dương.

Thăng lữ soái, trở thành Cao Tổ thân vệ..