Chương 572: Chúng ta sẽ cho bọn họ một bất ngờ lớn

 

Ngay sau khi những lời này được nói ra, mấy ngưỡi bọn họ toàn bộ im lặng.

 

Họ quả thực chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

 

Nếu đúng là như vậy, toàn bộ Bắc Sơn như rắn mất đầu, há chẳng đồng nghĩa với việc dâng không Bắc Sơn cho địch hay sao?

 

“Do vậy, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, đây liệu có phải là âm mưu của bọn hợ? Hay nói cách khác, âm mưu này càng có phần thỏa đáng hơn”

 

Những lời của Vũ Cuồng, ngược lại đã nhắc nhờ họ.

 

Đây là một âm mưu bày ð mặt sáng, chỉ chờ bọn họ tự mình lọt lưới Liệu có giống như những gì Vũ Cuồng đã nói, còn chưa biết chừng.

 

“Thủ đoạn của bọn họ khá lới hại đấy!”

 

Sắc mặt Dương Cửu dần trờ nên lạnh lùng, còn tường rằng đây là một cơ hội tiết kiệm binh lực.

 

Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như bọn họ đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

 

“Đừng lo lắng, đối phương muốn chơi, vậy chúng ta sẽ chơi với bọn họ một trận thật đã.”

 

“Họ muốn chơi âm mưu, chúng ta cũng chơi một âm mưu với họ là được chứ gì”

 

Vũ Hoàng Minh nỡ một nụ cười, chỉ là nụ cười này lạnh lùng khác thường.

 

Những lời này ngược lại khiến Liễu Quân và những người khác không tài nào hiểu nổi. Câu nói này là có ý gì?

 

“Hoàng Minh, cậu có dự tính gì?”

 

Liễu Quân có chút nghỉ ngờ hỏi anh.

 

“Dự tính sao, điều này còn không phải quá đơn giản rồi à?”

 

“Bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta, vậy tại sao chúng ta lại không muốn tiêu diệt bọn họ cơ chứ?”

 

“Âm mưu, ai mà không biết chứ?”

 

“Chúng ta sẽ như thế này Khi Vũ Hoàng Minh nói vẻ kế hoạch của mình, Liễu Quân bọn họ đã vô cùng sửng sốt.

 

‘Vũ Cuồng há hốc mồm, mắt trợn tròn.

 

Điều này khó tránh khỏi quá tàn nhẫn rồi.

 

Đây không phải là chọn cách mất cả chì lẫn chài đầy chứ.

 

“Hoàng Minh, điều này liệu có chút…”

 

Liếu Quân có chút lo lắng, nếu thật sự như lời Vũ Hoàng Minh nói, vậy một khi đã nổ ra, chuyện sẽ trờ thành cục diện thực sự không thề nào xoay chuyền được nữa.

 

“Ông Liễu, nếu chúng ta chết rồi, ông nghĩ còn ai có thể ngăn cản bọn họ?”

 

“Các dòng tộc ần thế sao?”

 

“Một khi quả pháo hạng nặng được nồ ra, nào còn gì gọi là dòng tộc ần thế nữa chứ.”

 

“Cho nên, chúng ta không cần thiết phải do dự nữa”

 

Ánh mắt Vũ Hoàng Minh lạnh lùng khác thường.

 

Anh đã suy nghĩ rất thấu đáo, nếu tất cả mấy người bọn họ đều chết.

 

Đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bắc Sơn, thay vì dâng Bắc Sơn lên cho bọn họ, ‘thà rằng quyết một trận mất cả chì lẫn chài.

 

Huống hồ gì, người chết chưa chắc đã là bọn họ, “Cũng tốt!”

 

“Tôi không tin, bọn họ lại đem tính mạng của cả đất nước ra đề làm trò đùa!”

 

Liễu Quân đứng lên từ vị trí của mình, vẻ mặt nghiêm nghị “Đi, chúng ta đi chọn người!”

 

“Chín mưới lăm người, phải lựa chọn cho thật kỹ mới được”

 

“Nhân tiện, dạy bọn họ một chút mánh khóe.”

 

Vũ Hoàng Minh mìm cười, cũng đứng dậy khỏi vị trí của mình.

 

Trong bộ chỉ huy của Tuyết Châu và Thương Châu.

 

Phía bên Kiroek phải gọi là vô cùng vui sướng, nụ cười nỡ rộ trên mặt.

 

“Trường lão Anh Nguyên, kế hoạch này có.

 

phải tuyệt đối không có sơ hð hay không?”

 

Mộ Dung Anh Nguyên khẽ cười: “Đây là lẽ đương nhiên. Tôi nghĩ mấy kẻ bên kia nằm mơ cũng không nghĩ tới, chúng ta sẽ dùng cách này đề đoạt lấy chiến thắng.”

 

Cũng như vậy, mấy người ngồi trên vị trí của mình cũng bật cười thành tiếng, Đối với kế hoạch này của Kirock, hoàn toàn đã vượt quá dự liệu của bọn họ.

 

Thậm chí có thể nói, trận đánh này bọn họ đã thắng chắc rồi.

 

“Các vị, lui xuống chuẩn bị đi, để chúng ta cho bọn họ một bất ngỡ lớn.”

 

“Bây giờ, tôi thật nóng lòng muốn xem xem biểu cảm của họ như thế nào khi nhìn thấy điều bất ngờ mà chúng ta đã chuần bị cho bọn họ, ha ha ha hai”