Năm mươi viên trung phẩm linh thạch một cân, giá này đã là gấp trăm lần giá gạo bình thường!    “Liễu Tư Nguyên, ngươi có ý tứ gì?” Bạch Tiểu Long sắc mặt tái nhợt hỏi, gạo hôm qua không ai để ý, hôm nay lại bị săn đón như vậy, trong lòng thầm bực bội, thứ tốt như vậy làm sao bị phát hiện nhanh đến thế.    "Vừa rồi ngươi nói, quy luật thị trường, ai ra giá cao nhất thì được.

Nếu số gạo này có thể lọt vào mắt xanh của Bạch tiểu thư và Quận chúa, thì đó tất nhiên không phải thứ tầm thường, tự nhiên là người có đức chiếm được." Liễu Tư Nguyên không vội vàng nói.    "Tô huynh còn có nồi cháo vừa mới nấu, sao không đem ra đấu giá, ăn thử hương vị gạo trước xem sao, để mọi người biết giá trị của gạo chẳng phải sẽ công bằng hơn sao?” Liễu Tư Nguyên tiếp tục đề nghị.    "Liễu huynh nói đúng, ta đồng ý!"    "Ta cũng đồng ý!"    "Đồ tốt đương nhiên nên chia sẻ, nói tốt!"    ...    Nếu là chuyện tốt thì không ai muốn bỏ lỡ, nhưng hiện tại rõ ràng chỉ có Bạch gia và Dương Chỉ Vân biết giá trị của số gạo này, đề nghị của Liễu Tư Nguyên có thể trì hoãn một thời gian, đề nghị này mang lấy danh đại nghĩa, hơn nữa Tất cả mọi người có mặt đều tràn đầy tò mò với loại gạo này, tự nhiên nhận được đồng ý của hầu hết mọi người.    Bạch Tiểu Long trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nhưng cũng đành bất lực, khi bọn họ đều ý thức được giá trị của gạo, đấu giá sẽ chỉ càng ngày càng cao, dù sao cũng là do linh cảm, đại bộ phận người ở đay đều là con em thế gia tử đệ.

còn gạo tổng cộng cũng chỉ có hai mươi cân, đồ hiếm đều đắt, giá cả làm sao sẽ thấp?    Hắn có rất nhiều tiền, bất kể giá cao thế nào hắn cũng không sợ, hắn chỉ lo từ nay về sau gạo sẽ bị người nhắm tới, sau đó tự nhiên Bạch gia sẽ cầm tới được ít hơn .    Thời gian từng chút một trôi qua, theo làn khói trắng chậm rãi bốc lên từ trong nồi, một mùi thơm nồng nặc lập tức xông vào mũi mọi người trong chợ, hầu hết đều lộ ra vẻ mê mẩn, không ngừng có thanh âm nuốt nước bọt phát ra.


Bạch Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn nồi cháo, cháo này thơm gấp mấy lần cháo bọn họ nấu.    Tô Vũ khẽ mỉm cười, lộ ra thần sắc quả là thế.    Nước hắn dùng để nấu cháo lần này là linh thủy, không ngờ hiệu quả còn tốt hơn hắn mong đợi, xem ra dùng chung với đồ trong hệ thống sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn.    "Bạch huynh, ngươi cũng quá không chính trực, có thứ tốt như vậy, lại không biết chia sẻ với mọi người." Có công tử ca cười nói, một bên điên cuồng hút lấy hương khi, đôi mắt sáng ngời, muốn ngay lập tức Đi lên đoạt cháo.    "Đúng rồi, một bát cháo này bao nhiêu tiền, trước cho ta mười bát!"    "Mười bát? Bây giờ chỉ có một nồi cháo.

Với số Linh Thạch của ngươi, chắc ăn không nổi một bát."    "Ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm như vậy.

Thật khó để tưởng tượng hai mươi năm qua ta đã sống như thế nào.


"    "Cháo này tuyệt đối là độc nhất vô nhị, dù sao cũng phải mua gạo, đi qua thôn này sẽ không có tiệm này..."    ...    “Tô huynh, cháo đã chuẩn bị xong, cho ta trước một bát, ta ra hai viên linh thạch trung phẩm.” Một công tử ca đã không thể để ý nhiều nhue vậy, đi tới trước mặt Tô Vũ.    Lấy Linh Thạch xong, Tô Vũ trực tiếp bưng bát cho công tử ca cơ trí này.    Mãi cho đến khi công tử ca vui vẻ bưng cháo uống cạn, những người khác mới tỉnh như mộng, lần lượt chạy đến trước mặt Tô Vũ.    "Ta ra ba viên Linh Thạch trung phẩm, đưa trước.

.

."    "Ba cái không là gì, ta cho ngươi năm viên!"    "Tô Huynh, chúng ta giao dịch đi, ta không muốn ăn cháo, trước bán cho ta một cân gạo, giá cả tùy ngươi.".