******


Tờ đầu tiên đạp vào mắt, là bốn năm trước cô tùy tay viết......


"Ong ong ong --"


Đúng lúc này, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ yên tĩnh bên trong xe, cũng đột nhiên xẹt mạnh qua lòng của Lê Hoan.


"Hoan nhi!" Điện thoại được thông, Tấn ca gấp đến độ hận không thể đem đồ vật bên người đập xuống đất, "Vừa mới có được tin, bộ phim hôm nay khởi động máy, nhân vật của em bị thay đổi! Mẹ nó!"


Lung tung lau tóc, tay chống nạnh, anh tức giận đến mức đi lòng vòng xung quanh: "Con mẹ nó là có bệnh đi! Người đổi cho em ngoại trừ trừng mắt dọa người còn có kỹ thuật diễn gì tốt?! Cũng không sợ cay đôi mắt!"


Anh tức giận đến mức uống một hơi cạn sạch rượu trên bàn.


Nhưng chờ mãi đến khi anh uống xong, Lê Hoan vẫn không có phản ứng.


"Hoan nhi?" Thân thể Tấn ca hơi cứng lại, cho rằng cô đang đau lòng, liếm liếm môi, vội vàng kìm chế nóng nảy, nhỏ giọng hỏi, "Hoan nhi? Em còn đang nghe không? Hoan nhi? Em......"


"Đang nghe," Lê Hoan xoa xoa thái dương, vẻ mặt nhàn nhạt, "Em không có việc gì, không cần lo lắng."


Tấn ca không tin.


"Hoan nhi?"


Nghe ra lời nói anh thật cẩn thận, Lê Hoan bật cười, cong môi cười nhạt: "Tấn ca, anh còn không quen sao? Khi nào không phải như vậy? Cho nên, em thương tâm khổ sở cái gì?"


Lúc này đến phiên Tấn ca ngơ ngẩn, chờ sau khi hoàn hồn, đau lòng cùng phẫn nộ cuồn cuộn toát ra không ngừng.


Anh không rõ.


"Hoan nhi," lại bực bội mà xoa nhẹ cái gáy, anh ngồi xuống, xếp bằng, thở sâu thật lòng hỏi, "Nói thật với Tấn ca, em có phải...... đắc tội Lê Tư Tư hay không?"


Nếu không anh thật sự không hiểu, cho dù không phải cùng một cha, nhưng tốt xấu gì cũng là cùng một mẹ, cũng là chị em cùng dòng máu, theo lý mà nói thế nào cũng đều không nên như thế .


Nhưng sự thật thì sao?


Vốn là với kỹ thuật diễn cùng với vẻ ngoài của Lê Hoan, xuất đạo mấy năm rồi, chỉ cần đơn giản lẫn vào được trong này, không cần biết là tuyến mấy, không nói về độ nổi bình thường*, mỗi khi có được nhân vật tốt nào, anh đều hy vọng sẽ nổi tiếng, nhưng khi quay đầu đều sẽ bị người khác thay thế.


*bất ôn bất hỏa


Nhưng người thay thế cô, muốn kỹ thuật diễn không có kỹ thuật diễn, muốn nhan sắc không có nhan sắc.


Nhưng mà...


Aiz!


Ngay từ đầu anh còn nghĩ rằng là do vấn đề thời vận, dù sao sớm biết trong cái vòng hỗn loạn này có khi có kỹ thuật diễn thật sự cũng vô dụng, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, nhưng sau này có một người bạn tốt thật sự nhìn không được nữa, mới nói cho anh vấn đề ở đâu, đều là do Lê Tư Tư ở sau lưng sai khiến.


Lê Tư Tư không chỉ tìm người thế thân cho nhân vật vốn nên thuộc về Lê Hoan, còn khiến cho Lê Hoan có những nhân vật không xứng với cô, những nhân vật không xứng đó có khi là xấu xa, hoặc là xấu xí, hoặc là ngốc nghếch, như vậy sẽ bị mắng, hoặc là......


Cũng chính là khi đó, anh mới biết được, Lê Tư Tư thế nhưng lại là em gái ruột của Lê Hoan.


Lê Tư Tư trở thành tiểu hoa đán nổi tiếng hiện nay nhưng Hoan nhi nhà anh......


"Hoan nhi, em nói, cô ta rốt cuộc có thù oán gì với em?" Tấn ca thật sự nghĩ cả trăm lần cũng không ra.


Mấy năm nay anh cũng không phải là không hỏi qua, nhưng mỗi lần Lê Hoan luôn không nói, có nói cũng không biết được gì.


Nhưng anh rất gấp.


Anh là thật tình hy vọng Lê Hoan nổi tiếng, cô có thực lực đó.


Nhưng......


"Đại khái là bởi vì ghen ghét đi."


Ngay lúc anh cho rằng Lê Hoan cũng sẽ trầm mặc, một câu tựa như gió thoảng lại chui vào trong tai anh, dường như còn mang theo ý cười nhẹ.


Tấn ca sửng sốt.


"Cái gì?"


"Ghen ghét", khóe môi khẽ nhếch, Lê Hoan cười, rất là nghiêm túc mà gật đầu, "Ghen ghét vẻ đẹp của em, ghen ghét kỹ thuật diễn của em, không có biện pháp, ai bảo em có khuôn mặt làm người ta ghen ghét, có khi quá xinh đẹp cũng phiền toái."


Tấn ca: "......"


Anh như thế nào không biết Hoan nhi nhà anh khi nào thì trở nên nghịch ngợm như vậy ?


"...... Hoan nhi, đứng đắn chút đi." Anh không biết nói gì.


Lê Hoan cười, khóe môi nhếch lên, một tí nghịch ngợm tràn ra: "Em vẫn luôn là người đứng đắn."


Tấn ca: "......"


Xong rồi.


Hoan Nhi nhà anh bị kích thích đến độ tính cách bị thay đổi cực lớn.


Quả nhiên, ngoài miệng cứ nói không thèm để ý mà chung quy trong lòng vẫn để ý.


"Hoan nhi," anh hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng mà nghĩ tới cái gì, "Em cứ từ từ, lần này anh thế nào cũng muốn giữ được nhân vật này của em! Anh đây liền nghĩ cách, chờ tin tức tốt của anh!"


Lê Hoan muốn nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng, cô rốt cuộc vẫn là không thể nói ra miệng.


Cô biết Tấn ca là thật tình vì cô, thay cô sốt ruột.


"Được......" Rũ mắt, tầm mắt một lần nữa dừng trên những chữ tiếng Anh kia, cô nhẹ giọng nói, "Tấn ca, cảm ơn."


Âm thanh này cùng ngày thường không giống nhau.


Tấn ca nghe ra, nghĩ tới Tiểu Thang nói với anh rằng đã đưa cô đến Lê gia, trong lòng ít nhiều liền hiểu rõ, rốt cuộc không muốn làm cô suy nghĩ miên man, ngữ khí của anh cố tình nhẹ nhàng vài phần: "Anh có biện pháp, yên tâm."


"Dạ."


Trò chuyện thật nhanh kết thúc.


Khẽ nhếch khóe môi, Lê Hoan thở nhẹ ra, mà ánh mắt, cũng chính là vào lúc này thoáng nhìn đôi giày đế bằng trên chân cô, cơ hồ là cùng lúc, gương mặt yêu nghiệt kia của Phó Tây Cố lại hiện lên rõ ràng trong đầu.


Nghĩ đến lời nói của Lê Tư Tư, không có do dự, cô lên mạng tra cứu tin tức của đôi giày này.


Rồi sau đó......


Lê Hoan: "......"


Ấn đường tựa hồ càng đau, cô duỗi tay đè đè.


Lại quý giá như vậy.


Lê Hoan tức khắc cảm thấy dưới chân nóng lên một cách kì diệu, cô muốn cởi ra.


"Tích --"


Tiếng vang của WeChat, màn hình sáng lên.


Cô thuận tay click mở, rồi sau đó, tay dừng lại.


Thế nhưng Phó Khanh Khanh xin thêm bạn tốt.


Cô nghi hoặc, Phó Khanh Khanh như thế nào biết......


Nhưng ngay sau đó, cô phản ứng lại ngay, Phó gia tra tư liệu cá nhân mà thôi, vài phút là xong.


Lê Hoan do dự, cô kỳ thật không muốn đồng ý, cô cũng nói không nên lời vì cái gì, có lẽ...... là không muốn cùng bất luận kẻ nào của Phó gia có quá nhiều liên quan đi.


Nhưng không nghĩ rằng, trong vòng một phút đồng hồ cô do dự, Phó Khanh Khanh nanh nhiều tin liên tiếp, mỗi tin đều có câu nói--


"Lê Hoan Lê Hoan, mau đồng ý với tôi, tôi muốn cô chơi trò chơi với tôi!"


"Vì sao không đồng ý?"


"Là tôi không đủ đáng yêu? Hay là cô không cô muốn bạn cô bình an vô sự?"


"Thêm tôi đi."


"Mau mau mau, bằng không tôi giận đó!"


"Lê Hoan......"


Thái dương Lê Hoan nhảy thình thịch, quả thực không có biện pháp từ chối Phó Khanh Khanh .


Cô nhấn đồng ý.


Một đoạn lời nói thật dài nháy mắt phát lại, quả thực là rất nhanh --


"Này, Lê Hoan, cô đang bận cái gì đấy? Có rảnh chơi trò chơi không? Tôi đem việc cô chơi thay tôi nói với bạn tôi, bọn họ đều nói cô thật là lợi hại, lần đầu tiên liền lợi hại như vậy, mau nói cho tôi biết, cô có bí quyết gì?"


Không biết vì cái gì, rõ ràng cách màn hình, nhưng Lê Hoan lại cảm thấy chính mình có thể tưởng tượng ra bộ dáng Phó Khanh Khanh khi đánh ra những lời này, khả năng là kiêu ngạo coi thường kẻ khác, khả năng là đang cười, khả năng......


Như là bị cuốn hút, cảm xúc không xong lúc nãy tiêu tán, Lê Hoan khóe môi dần dần giơ lên ý cười nhẹ nhàng.


"Không có bí quyết gì, dù sao tôi vừa đẹp lại vừa thông minh." Cô trả lời.


*******


"Trời trời trời, mau đến xem, Phó nhị công tử của chúng ta ôm di động cười đến xuân tình nhộn nhạo kìa." Giang Hàng lớn giọng lôi kéo, một bên kêu, một bên phân phó, "Thẩm Mộ! Đoạt lấy di động của cậu ấy. Mấy cậu nhìn xem, rốt cuộc là dạng con gái nào có thể làm cho Phó nhị công tử như vậy?"


Thẩm Mộ đang cùng mấy cô gái nhỏ hôm nay nói chuyện phiếm, thình lình nghe một câu như thế, lập tức buông di động nhào qua đoạt.


"Cút! Cút qua một bên!" Phó Tây Cố làm bộ muốn đá.


Không nghĩ rằng phòng Thẩm Mộ, không phòng được Ninh Xuyên từ sau lưng rình coi......


"Biệt danh...... Kẻ lừa đảo?...... Nói chuyện phiếm về trò chơi? Ách, ai? Phó nhị, mau mau thành thật khai báo, cậu mới trở về mấy ngày? Liền lên WeChat trêu chọc cô gái nhỏ? Trêu chọc như thế nào? Đừng nói với tớ là chơi trò chơi? Ách, lúc này tính toán trêu chọc bao lâu?"


"Fuck!" Phó Tây Cố cười mắng, thu hồi di động, "Ai nói là ông đây đùa giỡn?"


Ninh Xuyên cả kinh.


Giây tiếp theo, anh ta cười cong eo: "Fuck, đây là chuyện cười hay nhất tớ nghe trong năm nay, kẻ đào hoa không kiềm chế, phong lưu thành tính, Phó nhị công tử Phó Tây Cố...... Đây là muốn hồi tâm hoàn lương? Không phải chứ?"


Phó Tây Cố liếc mắt nhìn anh ta một cái, giơ tay cởi bỏ cúc áo trên cổ, lại đốt điếu thuốc, hít một hơi, hướng đến mặt anh ta phun vòng khói, mới không nhanh không chậm cười nói: "Như thế nào, có ý kiến?"


Bộ dáng kia, thấy như thế nào cũng là nhộn nhạo.


Ninh Xuyên cười mắng, đoạt lấy điếu thuốc trên đầu ngón tay Giang Hàng, mãnh liệt hút một ngụm muốn phun trở lại.


Không ngờ không phun ra được.


"Phó Tây Cố, cậu nha, có bản lĩnh đừng trốn," anh ta giả vờ tức giận, đầu óc chuyển động, ngay sau đó cười cao giọng hô, "Tới tới tới, đều đừng đùa nữa, tới đánh cuộc một phen, như thế nào?"


"Đánh cuộc gì?" Có người hỏi.


Giang Hàng biết Ninh Xuyên nhất định một bụng ý nghĩ xấu, hai người là mặc chung một cái quần lớn lên, chỉ một ánh mắt, anh ta liền rõ ràng.


"Đánh cuộc Phó nhị lần này ' hoàn lương ' có thể được bao lâu?"


Ninh Xuyên đắc ý mà nhướng mày.


Giang Hàng xem náo nhiệt không chê việc lớn, làm bộ khó xử vài giây, mới vươn một ngón tay: "Một tháng, không thể nhiều hơn, một tháng sau, bảo đảm Phó nhị có niềm vui mới!"


"Cái gì một tháng?" Ninh Xuyên mở miệng , cười, "Phó nhị này là tay ăn chơi, tớ nói một tuần! Cậu ấy chỗ nào là lương thiện chứ? Các cậu nói đi, tiểu tử này đổi rất nhiều bạn gái? Dài nhất lại là bao lâu?"


"Đúng đúng đúng! Tớ cũng đánh cược, là một tuần lễ!"


"Ta đoán hai tuần đi, tớ phải chừa chút mặt mũi cho Phó nhị, ha ha......"


"......"


Mọi người ngươi một lời ta một câu, nói vui vẻ vô cùng.


Phó Tây Cố lại trước sau không chút để ý mà hít mây nhả khói, thẳng đến khi một đám đều đặt cược xong rồi, anh mới cười như không cười mà cong cong môi, tiếng nói mát lạnh: "Được rồi, chuẩn bị tốt tiền biếu, thuận tiện tớ bảo các cậu làm gì, các cậu phải làm cái đó. Thế nào, có dám đánh cuộc hay không?"


Ninh Xuyên: "......"


Giang Hàng: "......"


Những người khác: "......"


"Fuck! Cậu làm thật sự?" Thẩm Mộ nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng, "Cậu kết hôn cùng ai? Đừng nói với tớ cậu gặp được chân ái? Mới trở về bao lâu, gặp qua......"


Giọng nói đột nhiên im bặt.


Thẩm Mộ trừng lớn mắt, hô hấp ngừng lại.


Giang Hàng vừa thấy, vội hỏi: "Như thế nào, Thẩm Mộ, cậu biết là ai?"


Thẩm Mộ: "......"


Anh ta biết cái rắm!


Không, anh ta biết, nhưng anh ta không cảm thấy là thật!


Nghẹn lại, anh ta không hé răng.


Giang Hàng còn muốn hỏi.


Phó Tây Cố ấn dập tàn thuốc, cười: "Được rồi, đánh cược kết thúc, các cậu chơi đi, tớ về đây."


Lời này vừa ra, lại là kích thích ngàn tầng sóng.


Ai không biết Phó nhị Phó Tây Cố thích nhất là chơi bời, không qua rạng sáng tuyệt đối không trở về?


Cái này......


"Về sớm như vậy? Cậu làm gì vậy?" Ninh Xuyên khiếp sợ hỏi.


Phó Tây Cố cười đến dụ hoặc: "Đương nhiên là theo đuổi vợ, các cậu có thể so với cô ấy?"


Mọi người: "......"


*****


Mới đi ra ghế lô không bao lâu, Thẩm Mộ liền đuổi kịp.


"Người cậu muốn theo đuổi, đừng nói với tớ, là Lê Hoan? Cậu khi nào thì vừa ý cô ấy?" Hít hà một hơi, anh ta hỏi.


Cà lơ phất phơ mà nhướng mày, Phó Tây Cố hỏi lại: "Không được?"


Thẩm Mộ: "......"


"Không phải, cậu mới......"


Phó Tây Cố vỗ vỗ bờ vai của anh ta, đánh gãy anh ta: "Nghe anh em khuyên một câu, nếu không phải nghiêm túc với Phó Khanh Khanh, cũng đừng trêu chọc cô ấy, được không?"


Thẩm Mộ: "......"


Anh nơi nào trêu chọc Phó Khanh Khanh?


Thẩm Mộ buồn bực, phiền muộn mà muốn giải thích, Phó Tây Cố lại đột nhiên bảo anh im lặng, ngay sau đó, lại thấy anh hướng một bên ghế lô đi tới.


"Lão Vệ, anh nghĩ lại đi, Lê Hoan nhà tôi, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, muốn nhan sắc có nhan sắc, nhân vật này cô ấy không thể......"


~~~~~~hết chương 8~~~~~~