*****



Nhưng người trước mắt vẫn không dao động.




Phó Tây Cố nhìn cô thật sâu, thở dài một tiếng đáng thương: "Hoan Hoan, rốt cuộc phải làm như thế nào thì em mới có thể tin tưởng anh? Hả?"




Anh lặng lẽ tới gần.




"Hoan Hoan," chóp mũi ngửi được hương nước hoa thoang thoảng trên người cô, anh thỏa mãn nhưng vẫn ra vẻ ấm ức, "Nếu anh chỉ muốn gây khó dễ cho em hay muốn chơi đùa em thì cần gì phải làm những việc như vậy chứ?"




Anh nhịn không được tới gần chút nữa.




Phát hiện ý đồ của anh, Lê Hoan lạnh lùng liếc qua.




Bị cảnh cáo, Phó Tây Cố sờ sờ mũi: "Hoan Hoan, người của em thơm thật, cho nên anh nhịn không được muốn tới gần. Cái cảm giác thỏa mãn khi được tới gần em này, em không thể hiểu được đâu."




Sắc mặt Lê Hoan khẽ đổi.




"Hoan Hoan!" Biết cô muốn nói cái gì, Phó Tây Cố lập tức giành mở miệng trước, "Nói như em thì chỉ cần anh muốn, người muốn làm Phó phu nhân có rất nhiều. Trong giới này cũng coa cả khối người muốn liên hôn với Phó gia anh. Nếu anh thật sự chỉ là chơi đùa, tại sao anh có nhiều lựa chọn như vậy nhưng vẫn chọn em?"




Làm bộ khụ khụ, anh nghiêm túc nói: "Hoan Hoan, anh là nghiêm túc, Phó Tây Cố anh còn khinh thường đùa giỡn tình cảm của người khác, anh..."




"Khinh thường?"




Bị ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn, Phó Tây Cố lại cảm thấy chột dạ.




"Đúng vậy, anh..."




Khóe môi giương lên tạo ra ý cười nhạt nhẽo, Lê Hoan dịu dàng mở miệng: "Phó nhị công tử xưa nay phóng túng , thanh danh hỗn độn toàn bộ Nam Thành ai mà không biết. Sinh hoạt cá nhân của anh hỗn loạn, anh thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo... Những điều đó chẳng lẽ đều là lời đồn sao? Không phải sự thật sao?"




Phó Tây Cố nghẹn lời.




Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ, anh hận thấu bản thân mình trước kia.




"Hoan Hoan, em nghe anh nói..."




Lê Hoan cười yếu ớt: "Trong giới này cũng đều biết Phó nhị công tử là do Phó lão phu nhân một tay nuôi lớn, Phó lão phu nhân là người anh kính trọng nhất, liên hôn...chẳng lẽ không phải ý của Phó lão phu nhân sao?"




Cất di động vào trong túi xách, cô khẽ mở miệng: "Phó nhị công tử, mở cửa đi."




"Hoan Hoan..."




"Mở cửa."




Lê Hoan thẳng lưng, cho dù tươi cười dịu dàng, nhưng bất luận là ánh mắt hay là giọng nói đều vô cùng cương quyết, thậm chí đáy mắt cô còn mơ hồ hiện ra bài xích cùng tức giận.




Phó Tây Cố nhìn cô thật sâu.




Vài giây sau, anh cong môi: "Không thể, Hoan Hoan, thật vất vả mới có cơ hội ở một chỗ với em, anh không muốn tạm biệt em nhanh như vậy, một ngày không gặp như cách ba thu mà."




Trong lòng Lê Hoan bực bội, chỉ là trên mặt vẫn không có biểu hiện gì:




"Cần gì......"




Lời còn chưa dứt, xe đã khởi động.




Ánh mắt Lê Hoan chợt lạnh xuống, tiếng nói cũng vậy: "Phó Tây Cố!"




Phó Tây Cố làm bộ không biết cô tức giận, tiếng nói vẫn trầm thấp, ôn nhu mà dỗ dành: "Hoan Hoan, đừng nóng giận, anh dẫn em đi đến nơi này, lát nữa em muốn làm gì anh đều chiều theo em được không?"




Lê Hoan chỉ cảm thấy có một luồng khí đang canh ở cổ họng!




Biết rõ hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện nên cho dù trong lòng rất muốn gần gũi với cô nhưng Phó Tây Cố vẫn nhịn lại, làm bộ chuyên tâm mà nhìn về phía trước. Tuy vậy, đôi lúc anh cũng sẽ liếc về phía cô một chút.




Lê Hoan tất nhiên có thể cảm giác được.




Cô định mắng anh, nhưng nghĩ đến tính tình của anh, sợ là mình càng nói thì anh càng đắc ý, sẽ thuận thế đó mà leo lên, cô dứt khoát quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.




Phó Tây Cố nhìn thấy, nhịn không được cong cong môi.




Hoan Hoan của anh thể hiện cảm xúc ở trước mặt anh càng ngày càng nhiều.




Xe vững vàng đi về phía trước, phong cảnh ngoài xe không ngừng lùi lại, con đường càng ngày càng xa lạ, nhưng không bao lâu, trong đầu Lê Hoan lại hiện lên một nơi phù hợp --




Lê Hoa Diên.




Khu nhà xa hoa bậc nhất ở Nam Thành, hoàn cảnh phong thuỷ tốt nhất, có tiền cũng khó mua được biệt thự ở đây.




Nếu cô nhớ không lầm thì nơi này chính là...




"Hoan Hoan, tới rồi."




Giọng nói nam tính khàn khàn mê người chui vào trong tai, hơi thở ấm áp dường như ở sát bên tai cô, mà nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, người đàn ông quả thật đang tới gần, mắt thấy anh...




Thân thể vô thức cứng lại, Lê Hoan thình lình xoay người, ánh mắt lạnh lẽo.




Phó Tây Cố trầm thấp bật cười, giơ tay lên: "Hoan Hoan, anh chỉ là muốn giúp em cởi dây an toàn mà thôi, em hiểu lầm anh rồi, trước khi em đồng ý thì anh hứa sẽ không làm gì với em, cho dù anh......"




"Không cần!" Lê Hoan lạnh giọng đáp lại.




Cảm xúc nóng nảy khó có thể hình dung cùng lúc dâng lên, sau đó mãnh liệt bao phủ cả người cô.




Loại cảm giác mất khống chế này chưa bao giờ có.




Lê Hoan không khỏi bực mình.




Vào lúc này, cô nghe được giọng nói cởi dây an toàn của người đàn ông bên cạnh, tiếp theo là cửa mở, sau đó...




Của xe bên này của cô bị mở ra, một bàn tay duỗi tới trước mặt cô.




"Hoan Hoan."




Tầm mắt thấy được khóe môi người đàn ông luôn chứa ý cười, vô cùng mê người, vô cùng quyến rũ.




Lê Hoan càng thêm bực mình, khuôn mặt nhỏ càng lạnh lẽo hơn. Cởi dây an toàn, cô cũng không thèm nhìn tay anh, lập tức xuống xe.




Phó Tây Cố cũng không xấu hổ.




"Hoan Hoan, anh sợ em té ngã mà." Anh tốt bụng giải thích.




Nóng nảy kiềm chế suốt chặng đường dường như đang muốn bộc phát ra, Lê Hoan đột nhiên nhìn về phía anh, nhìn vào ánh mắt vô lại của anh, cô lại thản nhiên cong môi, cười nhẹ: "Phó nhị công tử quả nhiên thích chiều chuộng phụ nữ như lời đồn nhỉ."




Phó Tây Cố: "..."




Anh oan ức: "Hoan Hoan, em hiểu lầm anh."




Lê Hoan cười nhạt không nói.




"Hoan Hoan......"




"Tiểu tử thối, hôm nay uống lộn thuốc sao? Trễ như vậy sao không cùng đám bạn bè xấu chơi bời mà lại đến nơi này của bà?" Vào lúc này, giọng nói nghe như là trách cứ ghét bỏ nhưng thật ra vô cùng vui vẻ vang lên.




Cả người Lê Hoan hơi cứng lại.




Phó Tây Cố làm bộ không thấy được luống cuống chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt cô, không tiếng động cười cười, anh xoay người, bất đắc dĩ nhướng mày: "Bà nội, bà nói tốt một chút đi, đừng làm hỏng thanh danh của cháu."




Phó lão phu nhân trừng anh, hận rèn sắt không thành thép: "Cháu còn có thanh danh gì? Nếu nghe bà đừng có mê chơi, thanh danh đã sớm......"




Phó Tây Cố bỗng nhiên dịch người sang một bên.




Lê Hoan chưa kịp chuẩn bị gì thì cả người đã xuất hiện ở trước mặt Phó lão phu nhân.




Lời nói cứng rắn nghẹn lại.




Giây tiếp theo, Phó lão phu nhân vui vẻ giống như đứa trẻ:




"Đây là tiểu Hoan Hoan sao?!" Bà vội vàng đi tới trước giữ chặt tay cô, "A, thật đúng là tiểu Hoan Hoan bà thích này!"




Lê Hoan hiện lên xấu hổ, trong lúc nhất thời lại không biết nên đáp lại như thế nào.




Cố tình vào lúc này, người đàn ông bên cạnh còn hàm ý sâu xa mà nói thêm --




"Bà nội, không phải cháu bảo bà đừng làm hư thanh danh của cháu sao, cháu đang theo đuổi Hoan Hoan đó. Bà nhìn xem, cô ấy nghe thấy bà nói liền không vui rồi đấy. Cô ấy tin thật là cháu lại phải dỗ cô ấy đó."




Lê Hoan: "......"




Cô tức giận mà nhìn lại anh.




Phó Tây Cố thuận thế cười nhẹ, dỗ dành nói: "Hoan Hoan, đừng tức giận nhé?"




Phó lão phu nhân vừa nghe, trong lòng lẫn trên mặt đều lập tức nở hoa, bà vỗ nhẹ tay Lê Hoan, giả vờ tức giận với Phó Tây Cố: "Đừng để ý đến nó! Tiểu tử này nhất định phải dỗ cháu! Tiểu Hoan Hoan, đi vào nhà với bà nội nha."




Nói xong, bà cũng mặc kệ Lê Hoan có đồng ý hay không, nắm tay dắt cô đi vào trong phòng.




"Bà nội, bà giành bạn gái tương lai của cháu làm cái gì?" Ý cười trên khóe môi vẫn không giảm, Phó Tây Cố ở phía sau tỏ ra vẻ tủi thân mà kêu.




Lê Hoan: "......"




Trong lòng thật sự xấu hổ, hoặc nói là kháng cự, nhưng không thể giãy giụa để tránh làm ngã bà cụ, Lê Hoan chỉ có thể đi theo Phó lão phu nhân vào nhà.




Vừa bị dẫn ngồi xuống sô pha, đầu sỏ gây tội Phó Tây Cố cũng không nhanh không chậm mà đi đến.




Chung quy là không khắc chế được cảm xúc, Lê Hoan lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái.




Phó Tây Cố nhìn thấy toàn bộ, ý cười dần dần nhiều.




"Hoan hoan, đừng giận anh nhé?" Anh ôn nhu dỗ dành, chưa cho cô cơ hội nói chuyện thì anh lại nhìn về phía bà nội đang ở một bên xem trò hay của anh, bất đắc dĩ cười, "Bà nội, bà cũng không nói giúp cháu hai câu sao? Nếu không, cô ấy sẽ thật sự không để ý tới cháu đấy."




"Đáng đời!" Phó lão phu nhân mở miệng liền mắng, "Là bà bà cũng không để ý tới cháu."




"Bà nội..."




"Đừng gọi bà! Làm phiền bà cùng tiểu Hoan Hoan bồi dưỡng tình cảm."




"..."




Phó lão phu nhân trừng anh xong lại vô cùng vui vẻ mà vỗ nhẹ tay Lê Hoan, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Hoan Hoan, bà nội không làm cháu sợ chứ? Thật ra ngày thường bà nội không hung như vậy đâu, đều là do tên tiểu tử thối này làm bà tức giận, chúng ta đừng để ý đến nó được không?"




Lê Hoan rũ mắt, lễ phép mở miệng nói: "Phó lão phu nhân..."




Phó lão phu nhân trực tiếp cắt ngang cô: "Ai nha, gọi là lão phu nhân gì chứ, gọi bà là bà nội! Bà muốn nghe tiểu Hoan Hoan gọi bà là bà nội."




Dừng một chút, bà lại ra vẻ tủi thân, "Hay là tiểu Hoan Hoan cảm thấy bà không xứng để cháu kêu bà một tiếng bà nội? Ngày thường bà thích phim truyền hình cháu diễn lắm, luôn là fans của cháu!"




Lê Hoan giải thích: "Không phải, là......"




"Vậy gọi là bà nội!"




Đối với ánh mắt vừa chờ mong vừa uy hiếp của Phó lão phu nhân, Lê Hoan cắn môi dưới, thỏa hiệp.




"......Bà nội Phó."




Cho dù là bà nội thì vẫn nhiều hơn 1 từ, nhưng Phó lão phu nhân cũng coi như thỏa mãn, bà luôn luôn biết làm việc không thể gấp, cứ từ từ, không thể ép buộc người ta.




Bà vô cùng vui vẻ: "Ai!"




"Bà nội, sao cháu kêu bà lại không thấy bà vui vẻ như vậy chứ?" Phó Tây Cố lười biếng dựa vào sô pha, nhướng mày, dáng vẻ ghen tị, "Đừng, cháu chính là cháu trai ruột của bà mà."




"Con ruột cũng vô dụng!" Phó lão phu nhân chế giễu, "Nói chứ ai mà thèm cháu ở đây, nhanh chân biến đi, đừng ở chỗ này làm ngứa mắt bà. Bà thấy cháu liền tức giận, ngoại trừ chọc bà giận thì cháu còn làm được cái gì chứ?"




"Cháu còn cố gắng mà theo đuổi Hoan Hoan nhé," tiếp lời cực nhanh, Phó Tây Cố không nhìn Lê Hoan của anh, thở dài, "Cho dù Hoan Hoan hiểu lầm cháu, không để ý tới cháu, cháu cũng sẽ không từ bỏ."




Tức giận trong lòng Lê Hoan đối với anh dần dần tăng lên.




Cô muốn nói cái gì.




"Tiểu Hoan Hoan, Tây Cố thật sự theo đuổi cháu à?" Ánh mắt Phó lão phu nhân nóng bỏng nhìn cô, thấy thế nào cũng vô cùng vui vẻ .




Bỗng nhiên Lê Hoan tiến thoái lưỡng nan.




Cô biết rõ, bất luận cô không thừa nhận hay là thừa nhận, Phó Tây Cố đều sẽ có cách tiếp lời cô, anh giỏi nhất là việc có một tấc lại muốn tiến một thước, mà Phó lão phu nhân......




Nhưng cô không muốn, càng không nghĩ bị Phó Tây Cố nắm đi như thế.




Hít thở sâu, cô mở miệng nói: "Bà nội Phó, thật ra..."




Phó lão phu nhân lại cười: "Vậy xem ra là sự thật rồi. Tiểu Hoan Hoan, cháu không biết đâu, thật ra ngay từ đầu bà nhắc với nó việc liên hôn của hai nhà, nói gì tiểu tử này cũng không chịu. Vì việc này mà bà tức giận không biết bao nhiêu, nó đó, nói không muốn cái gì mà liên hôn thương nghiệp, nói ai cũng ép không được nó làm việc nó không muốn. Còn nói trừ phi thật sự là cô gái nó thích, nếu không tuyệt đối không để mình chịu thiệt."




~~~~~~hết chương 16~~~~~~