*Hành tẩu hormone là một từ thông dụng trên Internet, ẩn dụ chỉ cho một kiểu nam tính rất có mị lực. Những người này thường có hình tượng đại thúc, thân hình rắn rỏi, tràn đầy hương vị nam tính. Nghĩa rộng hơn, cụm này chỉ cho những người đàn ông quyến rũ, khiến cho những cô gái mặt đỏ tim đập :)) (theo Baidu)


******


"Lê tiểu thư."


Giọng nói gợi cảm mê người, ý cười mờ mờ ảo ảo quấn quanh trong đó, dường như là cùng một lúc, hơi thở nam tính quanh quẩn ở quanh mình, ngay sau đó, lại lặng yên không một tiếng động xâm nhập chóp mũi của Lê Hoan.


Rũ mắt, Lê Hoan hoàn hồn.


Cô nhìn nước sôi để nguội trước mặt mình, duỗi tay lấy qua, muốn đứng lên.


Lại không ngờ, không biết khi nào đạo diễn bên người cô nhanh hơn một bước thay cô đổ rượu vang đỏ.


"Lê Hoan à, mời Phó nhị công tử một ly." Đạo diễn hướng cô cười ha hả, bảo.


Thoáng nhìn, đừng nói bàn chính, những bàn khác cũng có tầm mắt phóng tới.


Lê Hoan không muốn bị vây xem.


Không có cự tuyệt, cô tiếp nhận, ngước mắt nhìn về phía khóe miệng chứa ý cười nhạt của người đàn ông, lễ phép nhưng xa cách mà hướng anh mỉm cười giải thích: "Xin lỗi, vừa mới thất thần, Phó nhị công tử, mời ngài."


Cô vươn ly rượu.


Đem bài xích cô che dấu đến cực tốt xem ở trong mắt, Phó Tây Cố cười cười, cùng cô chạm ly, lại mở miệng, tiếng nói càng thêm mê người, tựa hồ còn mang theo mùi thơm tinh khiết của rượu ngon : "Lê tiểu thư không cần xin lỗi, thất thần...... có lẽ là mị lực của tôi không đủ."


Giọng nói mới dứt, có người nói giỡn hô: "Phó nhị công tử nếu là mị lực không đủ, ai còn dám tự xưng là có mị lực? Nhóm phụ nữa ở đây ai không cho rằng Phó nhị công tử có mị lực, nói không chừng Lê Hoan chính là bởi vì Phó nhị công tử ngài mà thất thần đó."


Lời này vừa nói ra, mọi người cười vang.


Tuy là vui đùa thiện ý, Lê Hoan vẫn không khỏi nhỏ đến không thể phát hiện mà nhíu mày, nhưng kỳ thật, cô cũng không phải cười không nổi khi người khác vui đùa, cô rất rõ ràng, cảm xúc chính mình khác thường, bất quá là bởi vì người đàn ông trước mắt, Phó Tây Cố này.


Cô thật không thích loại khác thường này.


"Phó nhị công tử nói đùa." Che dấu cảm xúc không nên có, Lê Hoan nhợt nhạt mỉm cười, cũng không chờ Phó Tây Cố nói cái gì nữa, hơi hơi ngửa đầu nhấp ngụm rượu.


Uống xong, cô hướng anh lễ phép gật đầu.


Phó Tây Cố ánh mắt hơi tối.


Anh không nói gì thêm, chỉ là ý cười trên khóe môi thêm sâu.


Ngửa đầu, uống rượu, hầu kết nhẹ lăn.


Gợi cảm lại mê người.


Rõ ràng...... là câu dẫn!


Vô ý thức, Lê Hoan dùng sức cắn môi dưới, thoáng dời đi tầm mắt, mà một giây sau, cô nghe được bàn bên không ít giọng nói hưng phấn kích động của mấy cô gái nhỏ, dù là cố tình đè thấp giọng nói, nhưng vẫn có thể nghe thấy --


"A a a! Phó nhị công tử quả nhiên là hành tẩu hormone! Nhìn thấy anh ấy uống rượu liền muốn nhào lên ngủ cùng anh ấy!"


"Tớ cũng vậy tớ cũng vậy!"


"Tớ chụp hình rồi! Cảm giác nhìn thấy đặc biệt mê người ! Thật sự rất hâm mộ người ngồi ở bàn chính nha, đều có thể cùng Phó nhị công tử uống rượu! Còn là Phó nhị công tử tự mình kính rượu! Quả thật, hâm mộ ghen tị quá đi......"


"Gửi tớ gửi tớ!"


"......"


"Lê tiểu thư."


Tiếng nói khàn khàn nam tính bỗng nhiên vang lên.


Tầm mắt có thể thấy được, người đàn ông trước sau một bộ dáng quý công tử làm điên đảo chúng sinh, phảng phất hoàn mỹ không chê vào đâu được, lại phảng phất đủ loại đồn đãi về quan hệ của anh ở Nam Thành đều là giả.


Không biết như thế nào, Lê Hoan bỗng nhiên sinh lòng phòng bị.


Nhưng mà, nam nhân lại từ từ thu hồi tầm mắt, không nhìn cô nữa, cũng không tiếp tục nói chuyện, một tiếng Lê tiểu thư có đầu không đuôi, làm người đoán không ra.


Anh đi về phía người bên tay phải cô, người nọ thụ sủng nhược kinh*, kích động mà thiếu chút nữa không cầm chắc ly rượu, lúc sau, người đàn ông về tới vị trí ban đầu của mình, câu có câu không mà đáp lại nhà làm phim đang nịnh nọt.


* Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ, vừa mừng vùa lo. Chắc ai cũng biết câu này nhỉ.


Áo ngoài của quý công tử nhẹ nhàng giống bị cởi, lúc này, Phó Tây Cố không chút để ý, khóe miệng chứa ý cười nhạt tà tứ, phảng phất lại biến thành tùy ý làm bậy trong miệng mọi người, phóng đãng không kiềm chế được, Phó nhị.


Bỗng nhiên, tầm mắt người đàn ông ý vị thâm trường phóng tới.


Bốn mắt nhìn nhau.


Lê Hoan lúc này mới kinh ngạc phát hiện cô thế nhưng vì người đàn ông này thất thần, còn nhìn chằm chằm anh lâu như vậy.


Cô thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt mà tiếp tục uống canh của cô, chỉ là, mặt ngoài có thể làm bộ trấn định, trong lòng rốt cuộc vẫn bị ảnh hưởng.


Mà thời gian kế tiếp, có Phó Tây Cố mở đầu mời rượu , những người khác sôi nổi lại đây mời rượu, dù là tất cả đều bị Phó Tây Cố cự tuyệt, nhưng vẫn là ngăn không được, lúc sau, mọi người cũng bắt đầu uống rượu mời rượu lẫn nhau.


Không khí náo nhiệt nói không nên lời.


Mà thẳng đến lúc này, Lê Hoan mới hậu tri hậu giác phát hiện, Lê Tư Tư không biết khi nào đã trở lại một lần nữa, thái độ khác thường, không có tìm cô khoe ra các loại khiêu khích, mà là phá lệ an tĩnh, như là cả người thay đổi.


Trong lòng hơi kinh ngạc, Lê Hoan không khỏi liếc mắt nhìn cô ta nhiều hơn một cái.


Nào nghĩ rằng......


"Nhìn cái gì mà nhìn?!"


Đè thấp thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy, chứa đầy không kiên nhẫn cùng tức giận, lại còn trừng mắt nhìn cô một cái.


Lê Hoan giương môi.


Ừ, xem ra là cô suy nghĩ nhiều.


******


Tụ họp náo nhiệt chung quy cũng phải có thời điểm tan cuộc, bởi vì sáng sớm ngày mai còn có công việc đóng phim, hoạt động giải trí tiếp theo không có, cả đám người ăn uống no đủ sau đó rời đi.


Lê Hoan cũng lên xe.


Vừa lên xe, nàng liền nhíu mày dựa vào trên lưng ghế, có chút khó chịu mà nói: "Tiểu Thang, cho chị nước khoáng."


Sớm đã ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Lê Hoan, Tiểu Thang liền kinh ngạc cực kỳ, làm trợ lý Lê Hoan , cô tự nhiên biết Lê Hoan không uống rượu, bởi vì tửu lượng của cô quá thấp, dường như có thể nói là uống rượu liền say.


Có lần như thế nào cũng từ chối không được, cô uống xong rượu, nhưng ánh mắt tỉnh táo, đi đường cũng cực ổn, cùng bình thường nhìn không có khác nhau, lúc ấy Tiểu Thang nhớ rất rõ ràng, Tấn ca lại lo lắng, ảo não, chính cô nhìn bộ dáng Lê Hoan liền an ủi Tấn ca nói Lê Hoan không có say.


Ai nghĩ rằng lúc sau......


Từ đó, Tiểu Thang tin tưởng không nghi ngờ, cũng tuyệt không để cô uống rượu.


"Chị Hoan Hoan, chị nhịn một chút nha, đợi chút đi ngang qua cửa hàng tiện lợi em liền đi mua cho chị trà tỉnh rượu." Tiểu Thang cẩn thận mà nói, lại lo lắng, "Chị Hoan Hoan, chị khó chịu không?"


Lê Hoan nhắm hai mắt, đè đè ấn đường, tiếng nói thấp thấp lại khàn khàn nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng."


Tiểu Thang rõ ràng ý tứ của cô, cô là muốn an tĩnh trong chốc lát, vì thế cô thật săn sóc mà không nói chuyện nữa.


Chỉ là......


Qua hai mươi phút sau, cô rốt cuộc không nhịn được đánh thức Lê Hoan.


"Chị Hoan Hoan, lại là xe chiếc Bentley kia, chính...... chính là chiếc xe ngày hôm qua từ bệnh viện đi ra vẫn luôn đi theo chúng ta kia, lại đi theo chúng ta!
Em cảm thấy nhất định không phải ngoài ý muốn, em phải gọi điện thoại cho Tấn ca! Hoặc là...... hoặc là chúng ta báo cảnh sát đi!"


Ấn đường Lê Hoan khẽ nhúc nhích.


"Không cần." Cô khó chịu mà ngăn lại.


Tiểu Thang khó hiểu: "Chị Hoan Hoan?"


Lê Hoan mở mắt ra: "Dừng xe."


"Hả?"


"Dừng xe."


Xe thật nhanh dừng lại ở ven đường .


Lê Hoan thở sâu, đẩy cửa xuống xe.


Tiểu Thang tự nhiên đuổi kịp.


"Chị Hoan Hoan!" Cô muốn che ở trước mặt Lê Hoan, cả người khi nhìn người đàn ông từ trên xe Bentley xuống mà khiếp sợ, sững sờ tại chỗ.


Phó...... Phó nhị công tử?


Người đi theo các cô thế nhưng là Phó nhị công tử?!


"Tiểu Thang, em lên xe trước đi." Lê Hoan phân phó, nhẹ giọng nhưng không được xen vào.


Tiểu Thang lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn là không phản đối.


"Chị Hoan Hoan, em ở ngay trên xe nha, có việc chị phải kêu em!" Cô phòng bị mà liếc mắt nhìn Phó Tây Cố một cái, nhanh chóng nói với Lê Hoan.


Trong lòng Lê Hoan hơi ấm.


"Ừ."


Mà Phó Tây Cố, lại là kinh ngạc mà nhướng mày, anh tự nhiên thấy được ánh mắt của Tiểu Thang.


Nghĩ Phó Tây Cố anh trước nay còn không bị người khác dùng ánh mắt phòng bị nhìn qua, ngoại trừ trước mặt Lê Hoan.


Phó Tây Cố nhịn không được không tiếng động cười nhẹ.


Rồi sau đó, anh nhìn về phía Lê Hoan, Lê Hoan cũng đang nhìn anh, nhưng anh không cho rằng đó là ánh mắt có thể làm chính mình vui mừng hưng phấn, dù là kỳ thật chỉ cần cô chịu liếc anh một cái, anh liền cao hứng nói không nên lời.


Đến gần, đứng yên ở trước mặt cô, anh gọi cô: "Lê Hoan."


Tiếng nói thấp thấp, như là hỗn hợp ôn nhu lưu luyến vô hạn, mặc cho ai nghe xong, sợ là đều sẽ nhịn không được mà rung động.


Nhưng Lê Hoan không dao động.


"Phó nhị công tử," cô lạnh lùng mà nhìn lại ánh mắt anh, nhẹ nhàng nhàn nhạt mở miệng nói, "Có thể mạo muội hỏi một câu, ngài đột nhiên trở thành này nhà đầu tư lớn nhất bộ phim, là bởi vì tôi?"


Cô không phải tự luyến, là xác định.


Phó Tây Cố sâu kín liếc cô, ra vẻ ủy khuất: "Ngài?"


Lê Hoan từ trước đến nay cảm xúc không lộ ra ngoài, nhưng giờ phút này, khóe môi cô cũng nhịn không được gợi lên ý cười lạnh trào phúng: "Đúng vậy, ngài."


Đôi mắt Phó Tây Cố lại hơi sáng.


"Lê Hoan, anh thật cao hứng, em phát giận với anh, em không biết, em kêu anh là cái gì, lòng anh đều sinh vui mừng." Anh cười, mặt lộ vẻ thỏa mãn.


"......"


Lê Hoan hít một hơi thật sâu: "Phó nhị công tử......"


"Đúng, không sai," Phó Tây Cố đứng đắn đánh gãy cô, "Một nửa nguyên nhân là em, một nửa kia nguyên nhân, tự nhiên là bởi vì anh là thương nhân, bộ phim này có thể kiếm tiền, anh không có lý do gì không đem tiền đầu tư."


Nếu chỉ có câu trước, Lê Hoan sẽ không khách khí mà trào phúng, có thể hết lần này đến lần khác, không ngớt.


Cô không hề chớp mắt nhìn Phó Tây Cố.


Đứng đắn không bao lâu, Phó Tây Cố lại lưu manh vô lại mà nhướng mày:


"Hoan Hoan, nhìn anh như vậy, thật dễ dàng làm anh hiểu lầm rằng em đã yêu anh."


Lê Hoan không muốn thừa nhận, rồi lại không thể không thừa nhận, ngần ấy năm, Phó Tây Cố là một người duy nhất có thể dễ như trở bàn tay khơi mào cảm xúc của cô, vô luận cảm xúc là tốt là xấu.


Cô cho rằng mấy năm nay chính mình đã có đầy đủ bình tĩnh, sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng, nhưng hôm nay xem ra, cũng chỉ là cô cho rằng mà thôi.


"Phó nhị công tử," tiếng nói hơi lạnh, cô mở miệng nói, ánh mắt cũng vậy, "Tôi không tin nhất kiến chung tình, càng không tin tưởng đàn ông có người mình thích nhiều năm sẽ dễ dàng thích người khác, tôi không có hứng thú làm thế thân, càng không có hứng thú ủy khuất chính mình, mời anh đừng lại quấy rầy tôi, bằng không......"


Cô dừng lại: "Tôi sẽ khinh thường Phó nhị công tử anh."


Nói xong, cô liền muốn xoay người.


"Lê Hoan, muốn như thế nào em mới bằng lòng tin tưởng? Tin tưởng anh là nghiêm túc."


Bước chân, hơi ngừng.


Nhưng cũng chỉ là một giây.


Môi đỏ cong lên nhàn nhạt, Lê Hoan thẳng tắp nhìn lại đôi mắt như thâm tình nghiêm túc của người đàn ông: "Nếu có người trong lòng, nếu yêu cô ấy, yêu đến không thể tự thoát ra được, tình nguyện bị đuổi ra nước ngoài cũng muốn cùng cô ấy ở bên nhau, vậy cưới cô ấy đi, nghĩ mọi cách không từ thủ đoạn mà cưới coi ấy. Làm tôi khó xử, chơi đùa tôi, một người ngoài cuộc có ý nghĩa gì đâu?"


Lặng yên nắm chặt bàn tay, sức lực cực mạnh, móng tay không tự giác đâm vào lòng bàn tay, mặt mày cô đều tràn đầy trào phúng: "Phó nhị công tử, anh không biết làm gì, rất nhàm chán, muốn làm người ta chán ghét, có thể làm ra loại việc này? Loại hành vi này không gọi là thâm tình, gọi là ghê tởm, cũng gọi là không có tự trọng."


Gằn từng chữ một, từ trong môi cô phát ra, không chút khách khí.


Mà giờ phút này, vô luận là ánh mắt của cô, hay là ngữ khí, đều phá lệ lạnh nhạt, lời trong lời ngoài ý vị chán ghét hết sức rõ ràng.


Rượu bắt đầu tác dụng, đầu không chỉ có mơ màng, còn ẩn ẩn đau, không muốn ở lại nhiều thêm một giây, Lê Hoan không chút do dự xoay người.


"Lê Hoan."


Không giống vài lần trước, giọng nói ngả ngớn tràn ngập ý cười từ phía sau vang lên.


~~~~~~hết chương 11~~~~~~