Mẫn Nghi mang tâm trạng lo lắng vào phòng ngồi, cả ba người phụ nữ tự an ủi nhau.

Thấy dáng vẻ lo lắng như thế của Mẫn Nghi, Ái Đan chỉ biết thở dài, cô ta thật sự rất quan tâm lão già đó.

Hai đứa nhỏ sớm đã ngủ mất rồi, nãy giờ Hải Ân lo lắng nên cô cứ an ủi mãi giờ tên Mẫn Nghi cô chỉ biết an ủi, nói cho cùng cô không vướng bận, cô chỉ là lo khi họ đi mà gọi ai cũng không bắt máy.

Cô cứ cảm giác có điều chẳng lành...!
Khoảng hơn một tiếng sau, nghe tiếng bước chân và tiếng cãi vã lớn của các đấng nam nhi Ái Đan mới vội chạy ra.

Thấy ba người đàn ông mất liên lạc từ chiều đến giờ người nào người nấy mặt mày đều rất khó coi.

Không những thế họ còn đang lớn tiếng cãi nhau, như sắp đánh nhau tới nơi rồi.

- Nếu không tại anh năm xưa Hồ Nhi có...!
Hoàng Hồng còn chưa nói xong Khương Duật đã bay tới đấm vào mặt anh ta.

Hắn vung tay định đấm thêm một cái nữa Ái Đan hoảng hốt chạy ôm lấy cánh tay Khương Duật, lúc này Thiên Hàn nắm lấy cổ áo Hoàng Hồng gắt gỏng:
- Còn nói hắn, năm xưa anh không thả bom thì có đến xảy ra chuyện như thế không?
Ái Đan lại đẩy Khương Duật ra xa chạy đến gỡ tay Thiên Hàn ra.

Đôi mắt Thiên Hàn đã một màu đen tối, hắn tức giận chỉ muốn đấm chết hai gã đàn ông này.

Vừa được Ái Đan kéo ra, Thiên Hàn lại bay vào Khương Duật:
- Cũng vì anh chị tôi mới chết...!tên khốn...!
Ái Đan hoảng hốt lại cố gắng kéo Thiên Hàn ra:
- Cậu...!chuyện gì vậy, mau buông ra đi...!
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao bọn họ về cùng nhau? Tại sao lại đem chuyện năm xưa ra để nói nữa.

Ba người đàn ông to lớn nhìn nhau với ánh mắt đằng đằng sát khí, ba người đứng đầu ba gia tộc lớn lại cứ như đang diễn trò con nít.

Bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, tiếng động lớn như vậy lập tức thu hút sự chú ý của các phòng khác.


Mẫn Nghi và Hải Ân lúc nãy được Ái Đan kêu nghỉ ngơi một chút giờ từ phòng cô chạy ra.

Rất nhanh chóng, xung quanh họ bị những khách mời khác vây quanh.

Lúc này bọn họ như được cổ vũ thêm tinh thần mà bay vào đánh nhau.

Khung cảnh hỗn loạn đến mức chỉ nghe tiếng la của những người xung quanh.

Ái Đan cản họ ra vô tình lại bị ai đó trong số ba người họ đẩy mạnh ra sau, lực đẩy của người đó có lẽ quá mạnh nên cơ thể cô bay đi đập mạnh vào tường.

Lúc này tiếng la của những người chứng kiến càng lớn hơn ba người họ mới ý thức mà dừng lại, Hải Ân với Mẫn Nghi cũng đã kéo được người của mình ra.

Cũng may là bức tường gần, chứ không chắc cô không ổn rồi.

Lưng tiếp xúc mạnh với bức tường nhất thời không cảm giác gì, vài giây sau đó liền cảm thấy tê rần.

Khương Duật, Thiên Hàn và Hoàng Hồng đều đưa tay muốn đỡ Ái Đan, cô liền lên tiếng:
- Không cần.

Bọn họ nhìn cô với ánh mắt có chút biết lỗi nhưng vì cơn điên trong người cũng chỉ đành thôi.

Họ tặng nhau cái lườm bén lẹng tựa như có thể xẹt ra lửa.

Ái Đan thật sự bất lực không hiểu tại sao ba người họ lại như thế này.

Lục gia đúng là không có não, thừa biết họ không ưa nhau còn cố tình sắp xếp họ ở cạnh nhau.

Hải Ân vốn là người mềm yếu, thấy Thiên Hàn muốn tiếp tục đánh người liền bay vào ôm chặt lấy anh kéo, có lẽ vì gương mặt anh quá hung dữ nên Hải Ân đã bật khóc.

Mẫn Nghi lo lắng kéo Khương Duật ra xem có thương tích không.


Ái Đan thở dài nhìn Hoàng Hồng đang ngạo mạn ở kia.

Sắc mặt họ ai nấy cũng đều hiện rõ sự chán ghét, chẳng ai nhường ai.

Liếc mắt nhìn những người xung quanh hóng hớt, thể diện của bọn họ coi như bỏ hết rồi.

Động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên đã báo động đến an ninh khách sạn, bảo vệ nhanh chóng chạy đến giải tán.

Trước khi bảo vệ kịp đến ba người họ đã tuyên bố không đội trời chung.

Sau một phen ầm ĩ cuối cùng ai cũng về phòng nấy, Thiên Hàn và Hải Ân về phòng nói chuyện riêng, Mẫn Nghi cũng nhanh chóng kéo Khương Duật về phòng.

Ái Đan tự vỗ vào trán mình, ba người họ đang diễn tuồng gì vậy chứ.

Khương Duật thì không nói đi, sao đột nhiên Hoàng Hồng và Thiên Hàn lại như vậy? Cô cứ tưởng chuyện năm đó đã tỏ, sẽ không ai nhắc đến nữa chứ?
Cửu Ái Đan xuống lễ tân lấy hộp y tế rồi sát trùng cho vết thương bầm tím rớm máu trên mặt Hoàng Hồng.

Cô từ đầu đến cuối đều nhíu mày, Hoàng Hồng cũng không nói bất cứ thứ gì.

Cô vốn chẳng quan tâm, vì họ có bản lĩnh đánh nhau thì cũng nên tự chịu.

Nhưng hai người kia đã có người lo rồi, cô cũng không thể bắt chuyện ngay chỉ còn Hoàng Hồng đầy đủ yếu tố không có ai và tiện để cô bắt chuyện.

Suy cho cùng thì cả ba người ai cũng là người cô để tâm.

Sát trùng xong thì cô cất giọng hỏi hắn:
- Các chú đang làm gì thế hả?
Hoàng Hồng vẻ mặt bực dọc, khó coi, hắn với giọng điệu tức giận:

- Đừng hỏi nữa.

Cô thở dài, nói vậy rồi cô không thèm để ý đến họ nữa.

Đều có tuổi cả rồi mà người nào người nấy đều bốc đồng như vậy.

Ái Đan tức giận bỏ về phòng, hắn dù muốn níu cô lại cũng đành thôi.

Ánh mắt Hoàng Hồng lóe lên một tia khác lạ, cảm xúc đầy khó nói.

Bàn tay hắn bất giác siết lại, hắn sẽ khiến Cửu gia và Khương gia hối hận.

"Nếu ngài hợp tác với chúng tôi, ngài có thể tiêu diệc hai gia tộc kia một cách nhanh chóng" - Lời nói của Lục Kì vang lên trong đầu Hoàng Hồng.

Hắn nhếch khóe môi để lộ nụ cười hả dạ, sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó.

Bên kia vừa nghe máy hắn đã nói trước:
- Lục tổng, tôi chấp nhận ký hợp đồng.

Nhưng phải triệt tiêu Khương gia trước.

Bên kia liền truyền đến tiếng cười lớn của một người đàn ông trung niên:
- Dạ được dạ được, ngài cứ nói cụ thể đi ạ.

Hoàng Hồng hít một hơi sâu để lộ đôi mắt dữ tợn:
- Tôi muốn làm cổ đông lớn, muốn có tất cả tư liệu của cuộc làm ăn này từ trước đến giờ.

Đầu dây bên kia nghe vậy có chút e ngại.

Hắn ta e dè một lúc rồi lại lên tiếng:
- Chuyện này e là phải ký hợp đồng trước.

Hoàng Hồng thở một hơi nhẫn nhịn, hắn trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
- Ngày diễn ra hôn lễ, tôi sẽ ký hợp đồng, đồng thời các người phải đưa tài liệu cho tôi liền.

Người bên kia liền cười khà khà đồng ý, chưa dừng lại ở đó Hoàng Hồng lại tiếp tục lên tiếng:

- Chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng tài sản luôn.

Giọng nói bên kia liền hoảng hốt:
- Làm gì ạ?
- Gia sản bên Khương gia rất lớn, phải cho hắn sử dụng thuốc, chuyển nhượng tài sản rồi triệt tiêu hắn cũng chưa muộn.

Nghe những lời tàn độc ấy Lục Kì đương nhiên không từ chối.

Sau khi tắt máy hắn nở nụ cười hả dạ, quả nhiên khơi lại chuyện cũ khiến ba người họ ẩu đả ông ta sẽ có lợi.

Chuyến này chỉ có hờ không có lỗ!
Lục Kì nhanh chóng gọi người để chuẩn bị những thứ Hoàng Hồng yêu cầu.

Bên cạnh đó cũng gọi cho Hạ Nhược và Mễ Tiêu Chi thông báo sự việc đã thành rồi.

Cùng lúc này Lục Kì lại nhận được cuộc gọi của Khương Duật, nội dung cũng tương tự như Hoàng Hồng, ông ta bị dồn vào thế khó.

Khương gia và Hoàng gia đều muốn triệt tiêu nhau, ông ta chỉ có thể chọn một trong hai.

Đúng như lời đồn, xưa nay ba gia tộc không hề ưa nhau, vốn tưởng qua nhiều năm mối thù đó đã được chôn cất từ lâu.

Do bí bách ông ta mới đi đánh lẻ với từng gia tộc.

Không ngờ cả ba đồng loạt từ chối ông ta.

Ông ta chỉ khích một câu, bọn họ đã cãi nhau ùm trời.

Trong chuyện ông ta chỉ có lợi mà thôi!
Ngẫm nghĩ suy tính một lúc lâu ông ta quyết định sẽ triệt tiêu cả hai gia tộc, dựa vào mánh khóe lừa đảo nhiều năm, đoán chắc hai vị hổ lớn đây sẽ bị hận thù che mờ mắt, chắc chắn sẽ trúng bẫy.

Chỉ cần tóm được Khương gia và Hoàng gia, Cửu gia chắc chắn không phải lại trở ngại của Lục Kì ông ta.

Ông ta bật cười ha hả.

- Khương gia, Hoàng gia, Cửu gia, thời của chúng mày sắp kết thúc rồi! Haha!