Ngẩng đầu nhìn người vừa đến, Khương Duật không tin vào mắt mình, cô gái đứng trước mặt hắn có dung nhan hệt Cửu Hồ.

Hắn đứng bật dậy, quá kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, hắn trừng mắt ngắm nhìn cô gái ấy rất lâu nhưng dù nhìn thế nào vẫn rất giống...!
Như không thể kìm chế được cảm xúc, Khương Duật bất ngờ nắm lấy bả vai của cô gái trước mặt.

- Cửu Hồ...!em quay về rồi sao?
Khương Duật liền ôm cô gái ấy vào lòng.

Cô gái ấy phản ứng mạnh đẩy hắn ra, đôi mày nhíu chặt tặng cho hắn cái tát rõ đau.

Vừa rồi cô không nhìn rõ, bây giờ mới thấy người đàn ông trước mặt mình có ngũ quan tương đối ổn, đẹp mã, rất nam tính! Trong có vẻ đã ngoài ba mươi, với cách ăn vận này cô đoán chắc không phải kẻ tầm thường gì.

Tuy vậy nhưng người đàn ông đẹp mã này...!lại...!lại là bi3n thái ư?
Cô gái lùi về sau vài bước quát:
- Chú điên à?
Khương Duật ngẩn người.

Rất nhanh hắn lấy lại vẻ điềm tỉnh:
- Tôi nhận nhầm...!
Cô nghe vậy thì không còn vẻ mặt giận dữ nữa, nhưng cô không hiểu, đến một câu xin lỗi cũng không nói được sao? Đúng là...!thôi kệ vậy, dù sao người này cũng lớn hơn cô rất nhiều, không nên để tâm.

Cô một tay cầm ô che cho mình, một tay đưa chiếc ô khác về phía hắn.

- Tôi nghĩ là chú cần.

Cô có đôi chút kiên dè với hắn, mỉm cười lấy lệ một cái cho đỡ ngượng ngùng.

Cô làm sao mà biết được, nụ cười lấy lệ này lại khiến Khương Duật kinh ngạc, trên đời này lại có người giống người đến thế sao? Lại còn giống đến cả giọng nói lẫn...!nụ cười?
Nhìn chiếc ô chưa sử dụng, Khương Duật phát hiện mu bàn tay cô ấy có một vết sẹo nhỏ giống hệt của Cửu Hồ.


Quá kinh ngạc không tin vào mắt mình, hắn nắm lấy tay cô soi cho kĩ.

Vết sẹo là thật không thể là giả, buông bàn tay cô ra, Khương Duật thất thần ngắm nhìn cô gái trước mắt.

Vô tri vô giác cưỡng hôn cô gái ấy.

*Chát*
Cô đột ngột bị ôm liền kích động mạnh bạo đẩy Khương Duật ra, dán cho hắn cái tát đau thấu xương, chiếc ô trên tay rơi xuống đất.

Đôi mắt cô ấy hiện rõ sự sợ sệt, đôi mắt ấy từ bao giờ đã phủ lớp sương dày đặc.

Bất chợt Khương Duật cảm thấy bản thân thật có lỗi, hắn muốn nói lời xin lỗi ấy vậy mà cô đó đã nhanh chóng chạy đi.

Để lại chiếc ô dưới nền đất.

Khương Duật khẽ thở dài xoa gò má, trước giờ chưa một ai dám tát hắn hai cái liên tiếp như cô gái này.

Nhìn có vẻ là nhút nhát nhưng bên trong có vẻ không phải nhỉ? Là hắn quá bất cẩn, sao có thể nghĩ cô gái đó là Cửu Hồ cơ chứ?
Nhặt chiếc ô lên, Khương Duật thầm thở dài.

- Khắc Hạo...!
Một tiếng gọi lớn, Khắc Hạo đã vội chạy vào.

- Điều tra cô gái vừa chạy đi...!
Khắc Hạo vâng một tiếng rồi đưa cho Khương Duật thứ gì đó...!
Khương Duật cầm lấy, là chứng minh thư sao? Hắn liếc mắt nhìn Khắc Hạo, anh ta hiểu ý cúi đầu cung kính nói:
- Là của cô gái lúc nãy làm rơi...!
Khương Duật hừ một tiếng sau đó mở ra xem.

"Chúc Nhã Đan.

23 tuổi."
Đọc sơ qua chứng minh thư Khương Duật không nói không rằng bỏ ra xe trước.

- Điều tra cô ta cho tôi.

Khắc Hạo vâng dạ một tiếng rồi nhanh chóng theo sau.

[...]
Thấy Chúc Nhã Đan về, Chúc Cẩn liền cười gian xảo.

- Con gái à, có tiền không cho cha một ít...!cha hết tiền rồi...!
Chúc Nhã Đan vốn tâm trạng đang không tốt, về nhà còn gặp người cha tồi tệ suốt ngày cờ bạc, gặp cô chỉ biết tiền với tiền.

Cô mệt mỏi gập ô để một bên góc nhà, bình thản lướt qua ông ta.

- Con hết tiền rồi...!
Chúc Cẩn khó chịu với thái độ khinh thường của con gái.

Ông ta hạ mình mặt dày chặn đường cô, cười cười:
- Con gái à, hôm nay cha thật sự hết tiền rồi.

Con xem đến tiền mua cơm cha cũng không có để mua cho con...!

Chúc Nhã Đan mệt mỏi.

- Con ăn rồi...!
Chúc Cẩn nhanh chóng đáp:
- Nhưng cha chưa ăn...!con xem bây giờ cha chỉ còn da bọc xương...!
Vừa nói ông ta vừa đưa cánh tay để miêu tả phụ họa lời nói.

Nhã Đan nhàn nhạt không để tâm đến cha mình nữa, cô bỏ lên lầu vừa bước lên bậc thang đã nghe tiếng đập cửa tủ.

Cô vốn không để tâm nhưng sau đó chợt nhớ tiền dành dụm cô đều để trong đó.

Chúc Nhã Đan chạy ngược xuống đẩy Chúc Cẩn ra.

Cô lớn tiếng:
- Cha đang làm gì vậy?
Chúc Cẩn chỉ tay vào mặt cô:
- Làm gì hả? Tao hạ mình xin tiền mày, mày không cho thì tao tự lấy tiền thôi...!
Chúc Nhã Đan nhìn người cha tệ bạc của mình mà khóc cầu xin ông ta.

Bây giờ không thể cáu gắt với ông ta nếu làm vậy ông ta sẽ quậy đến khi lấy được hết tiền dành dụm của cô.

- Cha, không phải con không muốn đưa mà là bây giờ con thật sự không còn tiền, tiền trong này là để đi chợ mua cho cha ăn hằng ngày, tuần sau là phải đóng tiền nhà.

Nếu bây giờ cha lấy thì ngày mai chúng ta ăn gì đây? Rồi chúng ta sẽ ở đâu đây? Cha không thể lấy nó được...!
Chúc Cẩn hoàn toàn để ngoài tai lời nói của Chúc Nhã Đan.

Ông ta dùng sức đẩy Nhã Đan ra, mạnh bạo đập cửa tủ khiến nó bật ra.

Chúc Cẩn nhanh chóng lấy hết số tiền trong đó mà chạy đi.

Chúc Nhã Đan làm sao có thể để ông ta lấy hết tiền để đi cờ bạc nữa chứ? Cô níu tay ông ta lại nhưng là con gái làm sao làm lại đàn ông, Nhã Đan bị lôi đi ra đến ngoài cửa, cô dùng sức một tay nắm thanh sắt cửa, một tay níu tay Chúc Cẩn khiến ông ta không đi được mà tức giận quát lên:
- Cái con ranh này, mày buông tao ra...!
Ông ta vô tình hất mạnh cánh tay khiến Nhã Đan mất thăng bằng ngã ra sau, đầu cô đập vào chậu cây cảnh.

Nhã Đan dùng sức gắng gượng ngồi dậy, nhìn mọi thứ xung quanh choáng ván, cơ hồ ngất đi...!
Chúc Cẩn sững sờ, hàng xóm lân cận nghe tiếng động lớn thì chạy qua dòm ngó xem sao.

- Trời ơi, anh Chúc đánh ngất con bé Đan rồi...!

Mọi người bu nhau bàn tán.

Nhìn vết máu dưới sàn Chúc Cẩn hoảng sợ, ông ta giết người rồi ư?
Xe cấp cứu đến đưa Nhã Đan đi, có vài người hàng xóm chạy theo xem sao.

Họ không dám kêu Chúc Cẩn đi cùng vì họ thương Nhã Đan, một tuần là hết năm sáu lần Chúc Cẩn lục lội lấy tiền của con bé.

Chúc Nhã Đan đi làm cực khổ kím tiền, ông ta thì lấy tiền đi đánh bạc không cho đi đánh bạc thì đánh cô lên bờ xuống ruộng, thừa sống thiếu chết.

Bởi họ sống cạnh nhà Nhã Đan cũng đã lâu, họ thương Nhã Đan có cuộc sống cơ cực.

Vào đến bệnh viện, băng bó vết thương xong thì Chúc Nhã Đan tỉnh lại.

Hàng xóm đi theo hỏi thăm cô, cô chỉ mỉm cười cảm ơn họ.

- Tiền viện phí dì đóng rồi cũng không bao nhiêu cả không cần trả lại!
Dì Lam hàng xóm cất giọng nói với Nhã Đan.

Nhã Đan liền từ chối:
- Không được đâu dì, số tiền đó con nhất định sẽ trả dì.

Nói đoạn cô ngập ngừng nhìn mấy dì đi theo.

- Con cảm ơn mấy dì quan tâm, con cảm thấy tốt hơn rồi, chúng ta về nhé?
Nói rồi họ dìu cô về, trước khi ai về nhà nấy Chúc Nhã Đan còn rưng rưng cúi đầu cảm ơn mọi người.

Thấy ai cũng về nhà nấy cả rồi cô mới xoay vào nhà, nhìn ngôi nhà bừa bộn chật hẹp Nhã Đan rầu rĩ.

Đến khi nào cô mới có thể sống theo cách mình muốn, làm những thứ mình muốn làm đây...?.