Sư Tần nói rất đúng, quả thực là phải bớt chút thời gian đến thăm Thời gia một chuyến.

Có điều sau khi bàn bạc, hai nhà vẫn quyết định tìm nơi nào đó để ăn một bữa cơm là được.

Thời gia làm chủ, địa điểm được đặt trong một khách sạn của gia đình bọn họ.

Bên phía Sư Nhạc chỉ có Sư Tần, ngoài ra còn có Hứa Tịnh cũng muốn đến tham gia cuộc vui.

Còn bên phía Thời gia thì ngược lại rất đông.

Ngoài Thời Thâm ra thì còn có bố Thời, bà Thời và chồng chưa cưới của Hứa Tịnh là Thời Tuấn, ngay cả Hổ Tử cũng xin nghĩ tiết tự học để chạy qua đây.

Đây là lần đầu tiên Sư Nhạc chân chính ăn cơm cùng các vị trưởng bối, trước đây thỉnh thoảng cô cũng cùng Thích Yến về nhà ăn cơm, nhưng chưa có lần nào chính thức như vậy.

Bây giờ thân phận cũng đã khác, cảm xúc hình như cũng không còn giống như trước.

Trong phòng bao yên tĩnh, không có ai lên tiếng trước.

Ngược lại là Thích Yến đứng dậy rót rượu cho các vị trưởng bối trước.

“Bố, dì, anh hai.”

“Có chút vội vàng, cho nên chuyện này cũng chưa kịp bàn bạc với mọi người.” Thích Yến từ tốn nói, “Bây giờ mọi người cũng đang ngồi đây, cho phép con được nói luôn một lần.”

“Con với Mãn Mãn đã hẹn hò từ rất lâu rồi. Ngay từ khi bắt đầu bọn con đã dự định sẽ kết hôn và cùng nhau trải qua hết quãng đời còn lại, cho nên cũng không thể xem là nhất thời kích động, mọi người cứ yên tâm.”

Anh nói xong thì uống cạn phần rượu trong ly.

Sư Nhạc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Thích Yến ngồi trên bàn rượu, lúc này nhìn anh như vậy, cảm xúc rối ren trong lòng cũng tan biến đi không ít.

Cậu thiếu niên thanh thuần năm nào bây giờ đã có thể một mình cáng đáng mọi chuyện.

Giống như lời anh từng nói vậy, anh có thể làm bến tàu của cô.

Lúc Thời gia tìm được Thích Yến, Thích Yến đã thành niên và có chủ kiến của riêng mình. Cho đến thời điểm hiện tại, thành thật mà nói thì mối quan hệ giữa Thích Yến và họ vẫn không tốt bằng mối quan hệ giữa Hổ Tử và họ.

Có lẽ đã trưởng thành nên mối quan hệ trong gia đình cũng khó vun đắp hơn, vì vậy mà mỗi lần gặp mặt nhau, mọi người đều cố gắng hòa hợp và vui vẻ.

Anh đã chín chắn và có suy nghĩ riêng, người của Thời gia cũng có thể hiểu được điều này.

Vì vậy, cho dù anh mới tốt nghiệp chưa lâu, mọi người cũng không ai phản đối vấn đề này.

Bố Thời hỏi: “Vậy bọn con định khi nào tổ chức hôn lễ?”

Thích Yến liếc nhìn Sư Nhạc, đáp: “Vẫn chưa quyết định ạ. Mãn Mãn gần đây hơi bận, dự kiến là cuối năm.”

Thời Thâm: “Cần gì thì em cứ nói, bên này sẽ chuẩn bị cho em đầy đủ.”

Hứa Tịnh ngồi bên cạnh Sư Nhạc, chọc chọc cô: “Cậu làm sao đấy? Như vậy đâu có giống cậu, một câu cũng không nói.”

Sư Nhạc nhấp ngụm nước trái cây, uể oải đáp: “Những lời tớ muốn nói anh ấy đều nói cả rồi.”

Hứa Tịnh chậc chậc hai tiếng: “Bọn cậu chơi chiêu này quả thực làm mọi người trở tay không kịp.”

Sư Nhạc nhớ lại cảm giác bất ngờ của mình khi ở ngoài cục Dân Chính, cong môi cười nói: “Ừm, quả thực có chút trở tay không kịp.”

Cô ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Có điều, cục Dân Chính đúng thực là cái đích mà mọi người muốn hướng tới.”

Hứa Tịnh ghét bỏ liếc cô: “Điện thoại của tớ sắp nổ tung luôn rồi đây.”

Với tư cách là một người duy nhất biết rõ sự tình từ đầu đến cuối, từ ngày Thích Yến và Sư Nhạc công khai tình cảm đến giờ, Hứa Tịnh liên tục nhận được tin nhắn dò la tin tức của người quen.

Sư Nhạc chạm nhẹ vào ly của cô ấy: “Vất vả cho cậu rồi.”

Hứa Tịnh uống ngụm nước hoa quả: “Vất vả gì đâu.”

Cô ấy dựa sát vào người Sư Nhạc: “Sư Mãn Mãn, mấy năm gần đây cậu đã một mình chịu nhiều khổ sở rồi, sau này phải sống hạnh phúc đấy biết không?”

Sư Nhạc rũ mắt, khóe miệng tràn ra một nụ cười: “Được.”

Hổ Tử ăn được một nửa thì chạy đến bên cạnh Sư Nhạc: “Chị dâu.”

Sư Nhạc: “Hửm?”

“Trong lớp có rất nhiều người biết chị và anh em kết hôn.” Hổ Tử có chút ngượng ngùng, “Có điều bây giờ mỗi người học một trường khác nhau, cho nên chỉ có thể thông qua nhóm chat gửi lời chúc tân hôn vui vẻ cho chị.”

Sư Nhạc thoáng sửng sốt.

Nhìn thấy điện thoại của Hổ Tử, cô mới hiểu ra là cậu đang nói đến các bạn học sinh lớp Ba ở trường tiểu học Dư Bình năm ấy.

Trên bàn ăn, Thời Thâm và Sư Tần đang bàn đến chuyện hôn lễ của hai người, Sư Nhạc liếc nhìn tin nhắn đang ùn ùn kéo đến trong điện thoại của Hổ Tử rồi nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Ra khỏi cửa, hai người bước vào một phòng bao trống khác.

Sư Nhạc cầm điện thoại của Hổ Tử.

“Người trong lớp bọn em đều đã thi đậu vào trường trung học.” Hổ Tử thoạt nhìn có chút tự hào, chỉ cho Sư Nhạc xem từng người từng người một.

Sư Nhạc vẫn còn nhớ rất rõ, kỳ nghĩ hè ở Dư Bình năm đó cô sẽ không bao giờ quên được.

Cô thậm chí còn giữ những đoạn video mà hôm liên hoan văn nghệ bọn trẻ hát ca, thỉnh thoảng lại lấy ra xem lại.

Sư Nhạc nói: “Gọi video nhóm nhé?”

Hổ Tử kinh ngạc: “Được không ạ?”

Sư Nhạc cười: “Tại sao lại không được?”

Hổ Tử lập tức tag tên các thành viên trong nhóm vào: “Nhanh lăn ra đây, cô giáo Nhạc Nhạc đến rồi, có thể gọi video!”

Cậu nhanh chóng mở video nhóm lên.

Những người trong nhóm thấy tin nhắn liền tức tốc kết nối, có một người còn chẳng ngại ngùng mở camera, nhưng âm thanh mở lên lại lộn xộn không đồng đều: “Cô giáo Nhạc Nhạc!”

“Chào buổi tối, cô giáo!”

Sư Nhạc liếc nhìn từng người, mấy năm qua cũng đúng lúc là thời kỳ dậy thì của bọn trẻ, mọi người đều đã thay đổi rất nhiều.

Ngay cả Hổ Tử cũng đã cao hơn cô rất nhiều.

Không còn dáng vẻ của những đứa trẻ năm đó nữa.

Vẻ mặt của Sư Nhạc cũng trở nên dịu dàng: “Chào mọi người.”

“Cô giáo Nhạc Nhạc, bài hát nào của cô em cũng nghe hết, còn chia sẻ vào nhóm lớp cho mọi người nghe chung nữa, mọi người đều rất thích cô!”

“Cô giáo, trong kỳ thi thử năm nhất cấp ba em đã giành được hạng nhất, sau này có cơ hội đậu vào đại học A không ạ!?”

“Cô giáo Nhạc Nhạc, lúc nào thì cô quay lại Diêu Sơn? Bọn em nhớ cô nhiều lắm.”

……

Hổ Tử nghe bọn họ mồm năm miệng mười thì rất có phong thái dẫn đầu nói: “Từng người từng người một, nói như vậy làm sao biết nên nghe ai lời ai?”

Một đám trẻ con tuy đã lớn tướng nhưng lòng nhiệt thành vẫn không hề thay đổi.

Sư Nhạc nhớ năm đó vừa đến Dư Bình đã nhận được một hộp ngôi sao, cô khẽ cười nói: “Cô cũng rất nhớ các bạn, có cơ hội sẽ đến Dư Bình thăm các bạn, được không?”

Ngay lập tức, trong micro đồng thời vang lên tiếng hoan hô reo hò.

Có người còn cố tình chạy vào, lén lén lút lút nói: “Em vẫn đang trong lớp bổ túc, cô giáo, em chạy vào để chúc mừng cô trăm năm hạnh phúc!”

Sư Nhạc bật cười: “Cám ơn em.”

Trẻ con ở độ tuổi này rất thích buôn chuyện và cũng đã hiểu nhiều thứ, trò chuyện được một lúc thì chủ đề gì cũng dám buôn dưa: “Không ngờ cô giáo lại hẹn hò với anh Yến nhỉ?!”

“Nói thật nhé, năm đó em đã nghĩ rằng sau này em phải chăm chỉ đèn sách để tìm một cô giáo như vậy về làm vợ đấy.”

Sư Nhạc nhịn không được cười: “Vậy bây giờ thì sao?”

Đứa trẻ đó căng da đầu đáp lại trong tiếng cười đùa của nhóm người: “Bây giờ cũng vậy ạ.”

Người khác nói: “Cậu không sợ anh Yến đánh cậu à?!”

“Em nhớ ra rồi! Ngày cô Nhạc Nhạc rời khỏi Dư Bình, anh Yến còn vội vã lái xe từ Thanh Thành về trường học đấy ạ. Bây giờ mới nhớ ra, wow!”

Sư Nhạc khẽ nhướng mày: “Anh ấy chạy về?”

“Đúng vậy.” Đứa trẻ đó nói, “Anh ấy hỏi bọn em là cô đã đi bao lâu rồi, sau đó phóng xe đuổi theo.”

“Em còn nói sao có thể đuổi kịp được chứ. Thì ra là thật sự đuổi kịp.”

“Quá vất vả rồi, huhu.”

Sư Nhạc nhớ năm đó Đồng Lâm cũng có nói với cô chuyện Thích Yến chạy đi tìm cô.

Cô biết Thích Yến từng quay về, nhưng lại không hề biết anh từ Thanh Thành chạy về Dư Bình, rồi lại từ Dư Bình đuổi theo đến Thanh Thành.

Lúc ở trước cửa bệnh viện Thành Thành nhìn thấy anh, cô còn nghĩ rằng, thôi bỏ đi, mỗi nhà mỗi cảnh, đâu ai rãnh đi quan tâm đến ai.

Không ngờ cũng chính lúc đó cô và Thích Yến đã bỏ lỡ nhau.

Lúc này, Thích Yến đột nhiên mở cửa bước vào: “Đang tán gẫu chuyện gì vậy?”

Sư Nhạc ngẩng đầu lên: “Tám chuyện vu vơ thôi, sao anh qua đây rồi?”

“Không nhìn thấy em nên anh qua đây xem thử.” Thích Yến bước tới bên cạnh, vắt cánh tay lên thành ghế sau lưng cô, nói, “Bố với dì muốn dẫn em gái về ngủ nên đã về trước rồi, anh trai anh với anh trai em lúc này cũng không rãnh để ý đến chúng ta.”

Nhìn thấy nửa người Thích Yến lọt vào camera, người trong màn hình liền nhao nhao kích động: “Anh Yến! Anh Yến!”

Thích Yến: “Hửm?”

Thích Yến khom người xuống, nhìn từng gương mặt trong màn hình: “Thì ra đang trò chuyện với bọn em à?”

Năm nào Thích Yến cũng quay về Dư Bình mấy lần, cho nên đều nhớ rõ mọi người.

Chỉ là ai cũng đã lớn rồi, giao tiếp không còn nhiều như trước nữa.

“Anh Yến định lúc nào mang kẹo mừng về cho bọn em ăn đây!” Nói chuyện với Thích Yến mọi người cũng cởi mở hơn rất nhiều, “Mấy hôm nay bọn em vẫn đang cắn đường của anh và cô giáo Nhạc Nhạc đây, muốn ăn đồ thật quá.”

Thích Yến: “Cắn đường?”

(Cắn đường: (磕糖) nôm na có nghĩa là cặp đôi yêu thích có những cử chỉ và hành động ngọt ngào khiến người hâm mộ không khỏi xuýt xoa.)

Từ này đối với anh thực sự có chút mới mẻ.

Sư Nhạc phì cười: “Ý là cảm thấy bọn mình ngọt ngào quá ấy.”

Thích Yến như hiểu như không, anh kéo ghế tới ngồi bên cạnh Sư Nhạc: “Muốn ăn kẹo cũng được thôi, có điều phải lấy bảng điểm đem ra trao đổi.”

Bọn trẻ hỏi: “Một điểm một cục ạ?”

Thích Yến hào sảng đáp: “Chơi luôn.”

Hổ Tử: “Không sợ sâu răng à?”

Cậu vừa lên tiếng đã bị nhóm người tấn công: “Cậu cả ngày ở Bắc Thành, làm sao hiểu được nổi khổ của bọn tớ!”

Hổ Tử có chút ấm ức, cậu ngoảnh đầu nhìn anh trai và chị dâu của mình: “Em còn chưa được ăn đấy.”

Sư Nhạc bật cười, dựa lưng vào ghế: “Có cả có cả.”

“Đến lúc đó nhớ xếp hàng ngay ngắn.”

Di động của Hổ Tử lúc này cũng sắp hết pin, cậu lật đật nói: “Được rồi được rồi, sắp hết pin rồi, bữa sau lại nói chuyện.”

Bọn trẻ tranh thủ nói: “Chúc cô giáo và anh Yến trăm năm hạnh phúc!”

“Tạm biệt cô giáo!”

Sư Nhạc: “Cám ơn mọi người nhé.”

Hổ Tử cất điện thoại, liếc nhìn hai người vẫn chưa có ý định nhúc nhích: “Vậy em qua đó sạc pin trước đây.”

Thích Yến gật đầu, tỏ ý cậu có thể đi.

Đợi Hổ Tử ra ngoài rồi đóng cửa lại xong, Thích Yến mới nghiêng đầu dựa vào vai Sư Nhạc.

Sư Nhạc ngửi thấy mùi rượu trên người anh: “Uống bao nhiêu rồi?”

“Không biết nữa.”

Thích Yến không biết thật. Sư Tần cứ liên tục rót rượu cho anh, lúc sau Sư Nhạc đi rồi thì càng hăng máu hơn, vì vậy anh mới tìm cớ ra ngoài hóng gió.

Sư Nhạc: “Là Sư Viên Viên đúng không?”

Thích Yến trầm mặc mấy giây rồi gật đầu.

Sư Nhạc vuốt tóc anh: “Vậy anh cố gắng chịu ấm ức một chút.”

“Mấy hôm nay Sư Viên Viên đang khó ở trong người, nếu để anh ấy khó chịu nữa, lỡ như không chịu gả em đi thì làm sao đây?”

Thích Yến nhất thời cạn lời.

Anh vân vê ấn đường, cười nói: “Vậy để anh quay lại uống với anh ấy.”

“Để anh ấy hào hứng phấn khởi tiễn em đi lấy chồng.” Anh uống rượu vào nên hai mắt có hơi đỏ, lúc nhích đầu lại gần mùi rượu còn rất nồng.

Thích Yến chống lên trán Sư Nhạc: “Nếu vẫn không vui nữa, vậy anh chỉ còn cách cướp đi mà thôi.”

Sư Nhạc hùa theo ý anh: “Nghe cũng thú vị nhỉ.”

Thích Yến cười hai tiếng.

Sư Nhạc ôm lấy cổ anh: “Vừa nãy em có nghe học sinh nói, trước đây anh từng đến trường tìm em?”

Thích Yến thoáng sửng sốt, khẽ gật đầu: “Ừm.”

“Muốn gặp em lần cuối, cho nên đã đi.”

“Nhưng bọn họ nói em đi rồi. Lúc đó vốn dĩ anh đã định từ bỏ, nhưng chợt nhớ lại lời em từng nói, phải táo bạo hơn một chút, dũng cảm hơn một chút, muốn gặp thì gặp thôi.”

“Thế là anh lại đuổi theo.”

“Lúc đuổi theo đến chiếc xe buýt lớn, đàn chị Đồng Lâm nói em đã đi với anh trai rồi.”

Thích Yến lặng lẽ thở dài: “Lúc đó anh đã nghĩ, không phải muốn gặp là có thể gặp được, và còn rất nhiều rất nhiều chuyện mà anh không thể làm được nữa.”

“Thích em là một chuyện rất táo bạo, nhưng cũng rất mơ mộng hão huyền.”

“Anh không dám liên lạc với em, sợ mình sẽ càng nhớ em điên cuồng hơn, cũng cảm thấy bản thân vẫn đang vùng vẫy trong bóng tối, không nên nghĩ tới sẽ tốt hơn.”

Hai mắt Sư Nhạc từ từ đỏ lên.

Cô ôm Thích Yến: “Vất vả cho anh rồi.”

Vất vả cho anh vì đã thích em lâu như vậy, yêu em lâu như vậy.