Hai năm sau.
Tại ký túc xá đại học F.
“Happy birthday to you, happy birthday to you……”
Một đám vận động viên thể thao không có tí tế bào nghệ thuật nào trong người đem ca khúc chúc mừng sinh nhật hát đến nỗi giống như quỷ khóc sói gào.
Một chiếc bánh kem lớn đặt lên bàn, trên đó còn trang trí hai cái găng tay đấm bốc nhỏ, dùng bánh kem phủ socola làm thành hình sàn đấu.
Lạc Hữu Tiềm ngồi ở giữa, bị một đám nam sinh vây quanh, đỉnh đầu đội mũ sinh nhật trông hơi ấu trĩ, anh mặc rất đơn giản, một chiếc áo hoodie sạch sẽ, lười biếng mà cười.
“Mấy thằng này hát cũng dở quá đi!” Một nam sinh trong đó cười lớn chửi.
Bọn họ lấy điện thoại ra, trực tiếp bật một bài hát về sinh nhật.
Bọn họ đã học năm tư, sắp tốt nghiệp, cũng đã đi theo đội trưởng Lạc Hữu Tiềm đi khắp nơi để giao đấu suốt mấy năm.
Lần này trùng hợp là sinh nhật anh mọi người đều rảnh, vì thế liền gọi anh tới ký túc xá cùng nhau tổ chức tiệc. Đương nhiên Lạc Hữu Tiềm đã có nhà, vì thế không ở lại ký túc xá với bọn họ.
Một khúc ca kết thúc, nam sinh đứng giữa ở cao giọng chỉ huy: “Được rồi! Ba, hai, một!”
“Đội trưởng sinh nhật vui vẻ!!!” Cả đội quyền anh cùng hô lên, tiếng gầm to tới nỗi như muốn ném bay nóc nhà đi.
Lạc Hữu Tiềm cười: “Được rồi đấy, cũng đã quen nhau lâu như thế rồi. Mau cắt bánh kem đi.”
“Đợi chút đã, mọi người có quà muốn tặng anh đó.” Một nam sinh ngăn động tác anh lại, những người khác sôi nổi lấy quà đã chuẩn bị giấu ở sau lưng ra.
Hiện tại Lạc Hữu Tiềm không thiếu cái gì, giá trị con người ngày càng tăng nên anh đã trả được hết nợ từ năm ngoái, lại mua thêm được một chiếc xe tốt, mọi người cũng nghĩ không ra xem nên tặng anh gì, vì thế đều tự mình chuẩn bị quà rất thật lòng.
Những bức thư tay, những món quà handmade, thậm chỉ còn có người mua một tập tạp chí rất dày trên mạng về, dều là tạp chí có sự góp mặt của Trần Trừng trong mấy năm nay.
Những võ sĩ như bọn họ không khỏi có chút kiêu ngạo từ trong xương cốt, vừa mới vào đại học, huấn luyện viên đã tuyên bố để Lạc Hữu Tiềm làm đội trưởng nên rất nhiều người bọn họ không phục, cảm thấy lúc trước anh đánh thắng Tống Tề chắc do may mắn mà thôi.
Nhưng sau khi tiếp xúc lâu mới biết Lạc Hữu Tiềm là một đội trưởng rất tốt, không hề giấu diếm gì mà còn dạy bọn họ nên huấn luyện cường độ cao thế nào, đánh bại đối thủ ra sao.
Có khi có vài người không vui khi thua một trận đấu, Lạc Hữu Tiềm cũng không nói lời an ủi, chỉ yên lặng quan tâm đến cảm xúc của mọi người.
Vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, nói được làm được đó chính là Lạc Hữu Tiềm.
Lạc Hữu Tiềm cảm ơn từng món quà của bọn họ, cẩn thận cất vào trong túi, cuối cùng, lúc này một nam sinh mới thần thần bí bí đưa một quyển sách qua: “Đội trưởng, đây là quà của em.”
Lạc Hữu Tiềm nhướng mày: “Cũng lâu lắm rồi tôi không đọc sách.”
“Chắc chắn cái này anh có thể dùng!”
Anh mở ra, trên đó là một hàng chữ với hình trang trí hoa hoét——《 108 phương thức cầu hôn 》
Mọi người cười ầm lên.
Lạc Hữu Tiềm sờ sờ mũi, đành phải thừa nhận: “Ừm, đúng là cái này rất hữu dụng.”
Có người hỏi: “Đội trưởng, hôm nay là sinh nhật anh mà chị dâu không ở đây hả?”
“Để cho mày mặt mũi à!?” Một người khác cười mắng, “Không phải hôm nay có lễ trao giải gì đó sao, chị dâu của chúng ta nằm trong danh sách những người được đề cử làm ảnh hậu, bằng không sao mà tới chỗ chúng ta được chứ?”
Lạc Hữu Tiềm cười cười: “Cắt bánh kem đi.”
Anh cầm dao plastic vừa muốn cắt, liền phát hiện có người đi lén ra phía sau mình, anh nhanh nhẹn nghiêng người trốn đi, lại giơ tay túm bả vai người nọ thật mạnh.
Vì thế người kia ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Cậu ấy vốn định dí mặt đội trường vào bánh kem, muốn xem đội trưởng xấu mặt, ai ngờ trực tiếp bị Lạc Hữu Tiềm túm lấy, cả mặt úp xuống bánh kem.
“Mẹ nó!!!!” Mặt nam sinh dính đầy bơ, “Đội trưởng anh cũng quá độc ác rồi!!!”
Một người khác đứng xem kịch vui đã kêu lên: “Triệu Trung, lá gan của mày cũng lớn quá! Dám trêu đội trưởng của chúng ta!”
Lạc Hữu Tiềm không giỡn với bọn họ lâu, anh bị một cuộc gọi video truyền tới cắt ngang, là Trần Trừng gọi.
Rất nhanh anh tránh mọi người, đi một mình ra bên ngoài hành lang, dựa vào tường nghe máy.
***
Bên kia.
Trong rạp hát đèn đuốc sáng trưng, hoa tươi khắp nơi đang tiến hành nghi thức trao giải.
Mấy năm nay Trần Trừng đi lên không ngừng bằng kĩ năng diễn xuất dần được cải thiện và sự nỗ lực, cô rất thích đóng phim, dường như một năm nay cô đóng phim liên tục.
MC mặc váy dài đứng trên sân khấu, đã công bố và trao rất nhiều giải thưởng, hiện giờ chỉ còn lại danh hiệu ảnh hậu và ảnh đế.
Trên mạng mọi người đều đoán khả năng Trần Trừng giành được chức ảnh hậu rất cao, cô ngồi trong rạp hát, hiếm khi cảm thấy khẩn trương đến nỗi tay đổ đầy mồ hôi
Cô thực sự khao khát muốn có được giải thưởng này, và cũng muốn đạt được vinh dự ấy.
Trừ chuyện này ra, hôm nay, cô muốn mượn sân khấu này để làm một chuyện quan trọng.
“Tiếp theo, tôi sẽ công bố ảnh hậu của chúng ta, rốt cuộc là ai đây?” MC cầm giấy kết quả, cười nói, “Vị ảnh hậu này, nếu đếm số vai cô ấy từng diễn thì quả là không xuể, mới đầu chỉ diễn những vai phụ, đến bây giờ đã có được ấn tượng cực kỳ sâu sắc với đông đảo khán giả, mấy năm nay, có thể nói cô ấy đã không ngừng đột phá chính mình……”
Lời còn chưa nói xong, Đặng Hi ngồi bên cạnh Trần Trừng đã vui vẻ muốn điên luôn, cô ấy liều lắc tay Trần Trừng: “Là cậu là cậu! Chắc chắn là cậu!”
Tim Trần Trừng đập thình thịch, lồng ngực chấn động, mãi đến khi nhìn thấy máy quay quay vào bản thân ở trên màn ảnh lớn.
MC cao giọng hô: “Hãy chúc mừng cho ảnh hậu của chúng ta —— Trần Trừng!”
Tiếng vỗ tay vang lên, rốt cuộc Trần Trừng đã tìm lại được lại chính mình.
Lúc trước cô khẩn trương đến nỗi không nói nên lời, bây giờ khi công bố xong bỗng nhiên thấy thả lỏng lại.
Cô đưa điện thoại cho Đặng Hi, ấn call video cho Lạc Hữu Tiềm.
Đặng Hi cau mày: “Cậu muốn làm gì!?”
Trần Trừng chớp chớp mắt với cô ấy: “Cậu thử đoán xem.”
Dứt lời, cô đứng dậy, thân hình yểu điệu, chậm rãi đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay không ngớt.
Diễn xuất làm cô tự tin hơn, sự tự ti trong Trần Trừng đã dần dần giảm bớt theo thời gian, hiện tại cô có thể thản nhiên hưởng thụ những tràng vỗ tay, tiếp nhận những lời khen, tiếp nhận sự yêu thích của mọi người.
Cô bước theo bậc thang, ánh đèn chiếu vào, dừng ở trên mặt cô, tinh xảo xinh đẹp không chịu nổi, cô nhận lấy cúp, để tay lên ngực cúi đầu thật sâu xuống, cảm ơn mọi người.
“Cảm ơn mọi người đã công nhận tôi.”
MC: “Kinh nghiệm của Trần Trừng tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ở trên mạng, những thành tựu có được ngày hôm nay đều đã phải trả giá bằng nỗ lực trong quá khứ mà chỉ bản thân là rõ nhất, bây giờ chị đang có cảm nghĩ như thế nào ạ.”
Trần Trừng nhận microphone.
Cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, khẽ nhấc làn váy đi lên bục, ánh đèn từ trên chiếu xuống, chỉ tạo thành ánh sáng xung quanh bản thân cô.
Lạc Hữu Tiềm im lặng mà ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.
“Cảm nhận khi đoạt được giải, thật ra lúc trước tôi còn sợ tới nỗi từng xem thử qua xem mọi người phát biểu như thế nào, nhưng hình như đặt lên bản thân tôi lại thấy không phù hợp lắm, cho nên tôi liền nói thật lòng vậy.”
Trần Trừng rũ mắt cười: “Tôi không có cha mẹ để muốn cảm ơn, suốt con đường trong giới giải trí này có thể nói là được quý nhân phù trợ, trong giới ngoài giới, còn có cả các fan của tôi, ban đầu tôi thật sự không hiểu fan được hình thành như thế nào, và dến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảm xúc lần đầu tiên nhìn thấy lightstick thuộc mình, vừa vui vẻ, vừa khẩn trương.”
“Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy rất khó tin, từ nhỏ tôi đã là một cô bé có hơi tự ti, nhưng dần dần tôi phát hiện mình cũng có ưu điểm, vừa rồi tôi ngồi ở ghế miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới người đầu tiên từng nói với tôi rằng “Em rất tốt”.” Cô nói, bỗng nhiên cúi đầu cười một cái, “Vâng, đó chính là bạn trai của tôi.”
“Những lời tiếp theo dây, tôi cũng sẽ nhân cơ hội để nói với anh ấy.”
“Lạc Hữu Tiềm, Quyền Vương của em, hôm nay là sinh nhật anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Lạc Hữu Tiềm dựa vào tường, mặt dạt dào ý cười.
“Anh nhỏ hơn em ba tuổi, lúc mới bắt đầu yêu, bởi vì hèn nhát, sợ khoảng cách ba năm tuổi này nên suýt chút nữa em đã bỏ lỡ anh, cảm ơn anh đã chủ động yêu chiều em cho tới tận bây giờ, anh ấy giống như một mặt trời nhỏ phá tan sự âm u tăm tối của tôi đi, tôi cũng vẫn luôn thản nhiên đón nhận điều đó.”
“Chỉ là hôm nay, tôi cũng muốn chủ động một chút.”
Dưới sân khấu vỗ tay ầm ầm.
Trần Trừng nhìn điện thoại, cong khóe môi: “Năm nay em đã 25 tuổi, anh có đồng ý lấy em không?”
Khắp sân khấu vang dội tiếng vỗ tay sôi trào, cùng với đó là những tiếng hét chói tai, mấy phóng viên chỉ hận không thể viết một bài 800 chữ để đăng lên luôn.
Sau khi Trần Trừng công khai yêu đương, cô luôn nghiêm túc đóng phim, không ngờ hôm nay lại ôm được một tin tức lớn như vậy.
Lạc Hữu Tiềm ngẩn ra một lát, trực tiếp nhấc chân chạy ra khỏi kí túc xá, mở cửa lên xe, dậm chân ga lái thẳng tới nhà hát lớn.
***
Sau khi nghi thức trao giải kết thúc, Trần Trừng khoác áo khoác ngoài lễ phục để ra ngoài.
Cô nhìn câu “Chờ anh” kia, cúi đầu thu dọn đồ đạc đi ra khỏi cửa rạp hát.
Gió thu thoảng qua, trong không khí là mùi hoa quế nồng đậm.
Trần Trừng hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn về phía trước.
Liền thấy được Lạc Hữu Tiềm, tóc anh bị gió thổi về sau, thở hồng hộc, con ngươi sáng lấp lánh, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt, khi vừa thấy Trần Trừng liền không nhịn được mà nhếch khoé miệng lên.
Mọi người xung quanh đã về hết.
Đèn đường chiết xạ ra một tầng ánh sáng màu tím nhạt.
Trần Trừng chạy chậm xuống dưới, đi đến trước mặt anh, lời vừa nói ra liền nhiễm ý cười: “Sao nhiều mồ hôi vậy, anh chạy tới đây hả?”
“Lái xe, nhưng không vào từ bên ngoài được, anh trèo tường từ phía sau vào.”
“Ngốc quá.” Trần Trừng cười, giơ tay lau sạch mồ hôi cho anh.
Lạc Hữu Tiềm cứ như vậy, dứt khoát quỳ một gối xuống đất.
Anh xoè lòng bàn tay, bên trong là một cái hộp nhung tinh xảo màu đen.
Trần Trừng im lặng, đốt ngón tay cầm cúp không khỏi dùng sức, mắt cô chớp vài cái, lông mi rung rung, dừng ở trên cái hộp.
Cô nhìn Lạc Hữu Tiềm mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ xinh đẹp.
Hô hấp Trần Trừng có hơi hỗn độn, không thể tin được mà nhìn về phía anh: “Anh…… Đã chuẩn bị từ khi nào.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên anh đủ tuổi kết hôn. Vốn dĩ anh định cầu hôn với em sau khi lễ trao giải kia kết thúc.” Lạc Hữu Tiềm cười, “Không ngờ em lại làm trước rồi.”
Hốc mắt Trần Trừng phiếm hồng, còn mang theo ý cười thỏa mãn.
Lạc Hữu Tiềm ngửa đầu nhìn về phía cô, trịnh lên ra tiếng: “Cô Trần Trừng, cô có đồng ý gả làm vợ cho anh Lạc Hữu Tiềm không?”
Nói năng cũng thật đủ khí phách.
***
Từ khổ tận cam lai này, có lẽ ý nghĩa của nó là muốn chúng ta cảm nhận được hạnh phúc thật sự sau khi trải qua biết bao gian khổ.
Trên thế giới này có rất nhiều người bình thường vô vị, may mà bọn họ đều không từ bỏ.
Ước mơ cùng với nhau.
Bọn họ không biết khi nào mình sẽ gặp phải gian khổ một lần nữa, nhưng may là có đối phương ở bên cạnh, làm cho bọn họ có đủ dũng khí đối mặt với tương lai.
Để cho bọn họ có đủ can đảm chờ đợi những khổ tận cam lai tiếp theo.
Có lẽ sẽ có khó khăn, nhưng bọn họ lại khiến cho chính nó trở nên ngọt ngào, cam tâm tình nguyện vĩnh viễn ở bên nhau trong cuộc sống sau này.