Đầu óc Giang Hiểu Viện trống rỗng, trong một chớp mắt, cô thậm chí cảm giác được bản thân cô nhìn thấy túi hơi an toàn đập vào mặt mình.
Tốc độ b ắn ra của túi hơi vào khoảng 300 km/h, dưới tình trạng không cài dây đai an toàn, đập chết một tên Lỗ Trí Thâm cũng không phải nói giỡn.
Khoảnh khắc sống chết, cái gì mà tranh đua cãi vả, tranh giành tình nhân, đều trở thành lông gà vỏ tỏi không đáng để nhắc đến.
Trong đầu Giang Hiểu Viện chỉ có một câu nói, “Mình không thể nào cứ thế mà chết đi chứ?”
Thế nhưng sau một tiếng thắng xe chói tai, cơn đau đớn như dự đoán lại không đến như hẹn, trước mắt Giang Hiểu Viện bỗng tối sầm.
Chiếc xe lao vùn vụt, con đường xóc nảy không bằng phẳng, cây lớn, người qua đường kinh hoàng… Chợt toàn bộ biến mất trước mắt cô, cả người cô đột nhiên mất trọng lượng, giống như có một năng lượng siêu nhiên nào đó, bóc tách cô khỏi hiện trường vụ xe tông cây đáng sợ.
Giang Hiểu Viện bị đưa đến một nơi xa lạ, xung quanh không một tiếng động, cũng không có ánh sáng, chỉ nghe thấy trái tim và động mạch của mình đang điên cuồng đánh trống reo hò.
Tay chân cô lạnh ngắt, cả người mồ hôi lạnh đứng đực tại chỗ có đủ nửa phút, cuối cùng hoàn hồn lại sau cảm giác nghi ngờ kinh ngạc.
Đây là nơi nào?
Chuyện gì thế này?
Đột nhiên, bên người truyền đến một tiếng ho khẽ, lông măng toàn thân Giang Hiểu Viện nhất loạt nghỉ nghiêm, theo bản năng dịch sang bên cạnh nửa bước, đôi cao gót 8 phân không hề phụ sự mong đợi đã làm cô trẹo cổ chân.
Một cánh tay lạnh như băng túm được cánh tay của cô trước khi cô ngã sấp mặt xuống đất, Giang Hiểu Viện cũng nhìn rõ người trước mặt – Chính là anh chàng áo đen bề ngoài rất giống người giả ở trong quán cà phê.
Trên cổ áo của anh ta có một hạt cúc áo lớn cỡ đồng tiền xu, phát ra ánh sáng trắng dịu mắt, lờ mờ soi sáng gương mặt giống như được tổ hợp bởi máy tính.
Tái nhợt, không hề có sắc máu.
Giang Hiểu Viện nhấc vai, chợt rút tay mình ra, cảnh giác đánh giá người trước mặt – Nhưng mà anh ta có thật sự là người không?
“Mời đi theo tôi.” Anh chàng áo đen như nhìn không hiểu được sự đề phòng của Giang Hiểu Viện, tự mình cất bước tiến về phía trước.
“Đây là nơi nào?” Giang Hiểu Viện cố nén sợ hãi, miệng hùm gan sứa lên tiếng hỏi, “Anh lại là như thế nào? Anh là ai?”
“Tôi là Trợ Lý Đèn Pha,” Anh chàng áo đen trả lời với giọng điệu không lên không xuống, sau đó lặp lại một lần, “Mời đi theo tôi.”
Hai tay Giang Hiểu Viện ôm trước ngực, không cử động, lòng thầm nghĩ, “Tôi dựa vào cái gì mà đi theo anh?”
Cô không nhúc nhích, thế mà anh chàng áo đen tự xưng là Trợ Lý Đèn Pha cũng không hề đợi cô, anh ta bước theo cái nhịp điệu vừa kỳ quái vừa ổn định, không nói tiếng nào đi về phía trước, động tác cứng ngắc lại vừa chuẩn xác.
Cho nên nói cái tên đen thui đen thủi này … Rốt cuộc là một cái gì đây?
Người máy? Cương thi?
Giang Hiểu Viện nín thở, mặc cho trí tưởng tượng rong ruổi trong chốc lát, gần như nhìn thấy tên áo đen kia một giây sau liền quay đầu lại, bày ra cái gương mặt xanh nanh vàng khè cho cô thấy.
Cô giật nảy mình, ý thức được theo cùng với việc xoay người thế này của Trợ Lý Đèn Pha, nguồn sáng duy nhất cũng cách cô xa dần, Giang Hiểu Viện vốn không hề có tiền án sợ bóng tối, giây phút này đột nhiên có loại ớn lạnh từ tận đáy lòng, bóng tối nơi này tựa như có sự sống, đang há miệng chờ nuốt trọn lấy cô.
Sống lưng của cô túa ra một tầng mồ hôi lạnh, cô do dự chỉ chốc lát, đến cùng vẫn không tình không nguyện cất bước đuổi theo.
Giang Hiểu Viện vừa chạy vừa hoạt động cổ tay mình, ở nước ngoài cô từng tham gia câu lạc bộ Tae Kwon Do trong nửa năm – Bản thân Tae Kwon Do là một môn thể thao thi đấu, cơ bản là đã thoái hóa thành kiểu khoa chân múa tay, càng khỏi cần nói dự tính ban đầu khi báo danh của cô là để cua trai, nên hiệu quả học tập cơ bản giống như là so với người khác thì làm nhiều hơn mấy bài thể dục theo nhạc mà thôi.
Giang Hiểu Viện cố gắng nhớ lại những chiêu thức trông khá được mà dùng chẳng được của huấn luyện viên, đánh giá khả năng mình có thể gạt ngã người phía trước như thế nào.
Chính vào lúc này, một tia sáng mạnh đột nhiên làm Giang Hiểu Viện chói mắt.
Cô nhìn thấy trong bóng tối mênh mông có một cột sáng thẳng tắp quét ngang đến đây, cột sáng ấy cứ như là bịa đặt, nhìn không thấy điểm cuối, dài mà thẳng tắp, sắc bén mà sáng như tuyết, giống như cuốn tới từ tận cùng thế giới, phá bỏ bóng tối bao la dễ như trở bàn tay, chớp mắt đã chiếu tới trước mặt cô.
Giang Hiểu Viện không tự chủ được mà giơ hai tay che trước mắt, cột sáng đó nghiến qua người cô, rồi lại tiếp tục tràn đến nơi không rõ phương hướng.
Trợ Lý Đèn Pha cuối cùng cũng lần nữa cất tiếng nói tiếng người.
“Đừng sợ,” Anh ta nói, “Chỉ là cột sáng của đèn pha, lên đây.”
Giang Hiểu Viện ngẩng đầu theo tiếng nói của anh ta, cả người nghệch ra —
Cô nhìn thấy trong bóng tối có một cây cầu vượt lơ lửng trong không trung, mờ mờ ảo ảo gác trên chỗ sâu trong bóng mờ vô hạn, tựa như nối liền một thế giới khác, bậc thang giống như lơ lửng trong không trung, xếp chồng tầng tầng lớp lớp tới một tương lai chưa được biết đến.
Trợ Lý Đèn Pha đứng trên bậc thứ hai, nghiêng nửa người sang, giơ một cánh tay về phía cô. Trong con mắt hơi ngả nâu của anh ta có từng lớp từng lớp, như những đường vân tỏa ra ánh sáng lung linh.
Giang Hiểu Viện nhìn thấy đôi mắt ấy, kìm không được mà bật thốt, “Anh… là con người?”
“Đây là trạm giám sát tất cả không gian song song trong khu vực ba,” Trợ Lý Đèn Pha tựa như không nghe thấy câu hỏi của cô, từ trên cao nhìn xuống, nói, “Cô biết cái gì là “không gian song song”, đúng không?”
Trên bằng tốt nghiệp vẻ vang của Giang Hiểu Viện chỉ có một cái gạt tàn thuốc bị đè ép, nghe thế con mắt liền trợn trừng thành hình tròn.
Trợ Lý Đèn Pha lơ đễnh, nhàn nhạt giải thích, “Có vô số thời không tồn tại song song với thời không nơi cô đang sống, chúng sẽ mãi mãi không có giao điểm… Nói đơn giản đi, giả thiết cô đi trên ngã tư đường, cô có thể đi vào bất kỳ hướng nào, cô của đi thẳng, quẹo trái, quẹo phải, thậm chí là cô của đi lùi, sẽ từ giây phút này bắt đầu dẫn đến hàng loạt sự kiện khác nhau, cũng chính là bốn không gian song song, trong mỗi không gian song song đều có một bản thể cô.” Ừm khó hiểu quá khó hiểu quá khó hiểu quá:v copy ah ~
Bỗng nhiên có bốn thân phận, Giang Hiểu Viện đối mặt với sự tài ba của bản thân nhất thời không thốt nên lời.
“Mỗi cột đèn pha phụ trách một phạm vi nhất định của không gian song song”, Trợ Lý Đèn Pha nói, “Đèn pha sẽ kiểm tra đo lường tất cả những rung động thời không xảy ra trong thời không của cô… Tựa như động đất – Tôi là giám sát viên của lần rung động này, bởi vì khi thời không xảy ra rung động, cô vừa kéo ở ngay điểm giao động, hiện tại cô tạm thời bị chấn động thoát khỏi thời không ban đầu. Chuyện này là lỗi của tôi, tôi không thể xử lý kịp thời, vô cùng xin lỗi.”
Giang Hiểu Viện nhè nhẹ bấm mu bàn tay mình một cái, nghi ngờ đây là một giấc mơ.
Thế nhưng trong cái đầu bị “ăn nhậu chơi bời” và “mua mua mua” chiếm cứ, làm sao có thể mơ được một cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi thế này?
Giang Hiểu Viện không tự chủ được cất bước bước lên bậc thang, đi tới giữa đường, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, đoạn đường vừa đi một mảnh đen kịt, ngoại trừ nguồn sáng bé nhỏ trên cổ áo Trợ Lý Đèn Pha ở phía trước, cô không còn chỗ dựa nào khác. Ế copy ah ~
Cô có ảo giác như mình đang lẻ loi độc hành, một cơn sợ hãi không rõ lý do xộc thẳng vào trái tim cô.
Giang Hiểu Viện kềm không được mà lên tiếng, “Đưa tôi về thời không của tôi… Đưa đến đâu cũng được ư? Ví dụ như có thể cho tôi lần nữa trở lại lúc nhỏ không?”
Trợ Lý Đèn Pha không phát biểu quan điểm về sự ngu dốt của cô, tận chức tận trách trả lời, “Có lẽ ban nãy cô chưa nghe hiểu toàn bộ, giả dụ cô trở về khi cô còn nhỏ, vậy thì đó sẽ trở thành một thời không song song khác, không còn là thời không ban đầu nữa.”
Từ nhỏ Giang Hiểu Viện chưa từng đạt được điểm trung bình trong môn số học và vật lý, nghe mà như vịt nghe sấm, cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì, thế nhưng tâm tình rối loạn, đầu óc quá tải, nhất thời cô lại không nắm được đầu mối.
Cuối bậc thang, là một tòa tháp cao cực lớn, tựa như muốn xông ra ngoài vũ trụ.
Giang Hiểu Viện dùng sức nuốt nuốt nước miếng, theo Trợ Lý Đèn Pha bước vào tòa tháp cao, cô giống như Đan Tê du ngoạn địa ngục, bước vào những điều lạ lùng khó tin.
Bên trong tháp đèn có ánh sáng chi chít như sao trên trời, thoạt nhìn như giao chồng lên nhau, kỳ thật lại không hề liên quan đến nhau, giống như một bàn cờ lập thể phức tạp.
Hai người một đường bước đến phần đáy của tháp cao, đập vào trước mắt là một cái bục nhỏ, giống bục giảng của thầy cô trung học, bên cạnh cái bục là các loại số tọa độ khó hiểu đang lơ lửng. Ế copy ah ~
Thế nhưng trong đầu của Giang Hiểu Viện lại “oong” lên một tiếng – Cô nhìn thấy trên bục bày ghế ngồi và vô lăng, rõ ràng là buồng lái của một chiếc xe!
Trên kính chiếu hậu treo lủng lẳng món đồ trang sức quen thuộc, dây đai an toàn lặng yên rũ xuống một bên, túi hơi an toàn b ắn ra giữa chừng, mảnh vụn thủy tinh cắm lơ lửng bất động trong không trung, giống như một lát cắt chuẩn xác của một thời gian một địa điểm nào đó. Ế copy ah ~
Giang Hiểu Viện không tự chủ được lui về sau một bước.
Lại thêm một bước. Bước ah bước ah bước ah ế ~ copy ah ~
Trợ Lý Đèn Pha búng ngón tay cái tách, trên bục bỗng đèn đuốc sáng choang, bị chiếu sáng thành một sân khấu tập trung ánh đèn, mà Giang Hiểu Viện chính là tên hề sắp sửa hóa trang để ra sân khấu.
“Không…” Giang Hiểu Viện không khỏi lùi về phía sau, tựa như càng rời xa cái bục đó, cô sẽ càng thêm an toàn, cô nói năng lộn xộn, “Anh anh anh không thể đưa tôi trở về, tôi không thể trở về!”
Trợ Lý Đèn Pha, “Cô không thể vĩnh viễn ở lại nơi này, bị cơn bão thời không quét xuống thì nhất định phải đưa về tọa độ thời không ban đầu.”
Giang Hiểu Viện khó có thể tin được ngẩng đầu nhìn con ngươi giống như thủy tinh cầu của anh ta, “Tôi bị đụng xe! Anh không thấy sao? Anh bị mù hả! Kính chắn gió đã vỡ thành thế kia rồi, cả dây an toàn tôi cũng không thắt, tôi sẽ chết đó! Anh bị bệnh hả?”
Trợ Lý Đèn Pha vẻ mặt không đổi, ánh đèn rọi lên mặt anh ta thành màu trắng như sứ.
Lúc này anh ta lại không còn giống con người nữa, mà giống như một vật chứa hình người ngôn hành quái lạ.
Trợ Lý Đèn Pha nói, “Vậy chứng tỏ trong thời không đó cô vốn nên chết ở thời điểm này, có gì không đúng sao?”
Giang Hiểu Viện trợn mắt há hốc mồm.
“Người này là bi3n thái hả?” Giang Hiểu Viện cảm thấy mạch máu bên cổ mình nhảy hỗn loạn “bình bịch”, bụng nghĩ, “Cái nơi bi3n thái này, con người bi3n thái này, không được, mình phải chạy.”
Trợ Lý Đèn Pha đi về phía cô, “Truyền tống sẽ bắt đầu ngay tức thì, mời qua đây một chút, để tránh truyền tống xảy ra sai lệch…”
Tay của Giang Hiểu Viện dưới áo khoác đang run rẩy dữ dội, bỗng nhiên, cô bất thình lình bổ nhào về phía trước, dùng vai xô mạnh Trợ Lý Đèn Pha sang một bên, ai ngờ Trợ Lý Đèn Pha này trông thì tướng tá cao gầy, nhưng người lại nhẹ hều như một tờ giấy, bị cô xô một cái liền nghiêng sang bên. Giang Hiểu Viện không ngờ lại có thể dễ dàng như thế, cũng ngây ra vài giây, nhưng vào lúc then chốt cô vẫn có chút quyết đoán, lập tức phản ứng lại, co giò chạy thục mạng. Copy ah ~ copy thì chịu khó lọc chữ đi ah ~:3
Giang Hiểu Viện trước nay chỉ giỏi tô son điểm phấn, chẳng có chút quan hệ thân thích gì với vận động, lúc này adrenalin tăng vọt, tiềm năng toàn thân đều được k1ch thích, giống như bỗng nhiên luyện thành khinh công vậy.
Thế nhưng cô chẳng chạy được bao xa, bất thình lình, cô giống như bị một đôi tay vô hình tóm lấy. #Tóm lấy ah ~ copy ah ~ copy ah ~
Hai chân của Giang Hiểu Viện vẫn đang tuyệt vọng chạy về phía trước, nhưng người thì lại thụt lùi về sau, càng chạy, cái bục sáng đèn và cái buồng lái đáng sợ kia lại cách cô càng gần, giống một hố đen đuổi sát sau lưng cô, lực hút có mặt khắp nơi đang không ngừng nuốt chửng lấy cô.
Tất cả dũng khí của Giang Hiểu Viện miệng hùm gan sứa rốt cuộc đã chảy hết sạch, cô sắp sửa bị cơn sợ hãi ép vỡ nát, “Đợi đã! Cầu xin anh, tôi không thể chết được… Cứu mạng! Tôi, tôi mới 25 tuổi, cha mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, tôi không thể chết được! Tôi, tôi còn có… đúng, tôi còn có công việc, tôi còn rất nhiều việc chưa làm, tôi không thể chết ở nơi xa lạ thế này được! Cứu mạng!”