Trọn ngày nghỉ, Giang Hiểu Viện tiêu hết trong studio áo cưới. Cô làm bốn kiểu tạo hình cho cặp đôi bất hòa kia, cũng thiết lập tình cảm bát quái với cô nhân viên thu ngân thích lắm chuyện của studio.
Mãi cho đến chiều tối, nhiếp ảnh gia mới tiễn hai người Phùng Thụy Tuyết đi, mặt mũi phấn khởi chạy bước nhỏ trở về, lăm le chuẩn bị chỉnh ảnh.
Nhân viên thu ngân vội vàng ngoắc tay với cậu ta, hạ thấp giọng hỏi, “Phương thức liên lạc của hai vị khách kia anh lấy chưa vậy?”
“Lấy rồi,” nhiếp ảnh gia hăng hái vô cùng mà rằng, “Nếu như tôi làm nhanh, chỉnh xong ảnh trước thời hạn thì có thể liên lạc với họ để họ đến lấy sớm ấy.”
“Không phải là ý này”, Nhân viên thu ngân nói một cách thần bí, “Anh phải lưu cách thức liên lạc cho kỹ vào, đợi tương lai khi hai người họ ly hôn xong tìm được người mới, thì coi như đó là khách hàng cũ của anh đó.”
Nhiếp ảnh gia, “…”
Nhân viên thu ngân rũ mắt xuống nhìn bộ dạng đần thối của cậu ta, cúi đầu thổi thổi bộ móng mới sơn của mình, “Tôi đã tiếp nhiều khách hàng lắm rồi, đã sớm có kinh nghiệm, hai người họ vừa nhìn đã biết là không ở được với nhau lâu dài, qua mấy ngày đợi phía nữ nhịn không được nữa thì chắc chắn sẽ chia tay, cậu cứ xem đi _____ Ai, chị stylist à, chị xem màu sơn móng tay của em có hợp với tay không vậy?”
Giang Hiểu Viện tỏ ra vô cùng tán thưởng, một lời hai nghĩa, “Hợp vô cùng, em đúng là có mắt nhìn.”
Nhân viên thu ngân vui đến hứng khởi lật đi lật lại bộ móng của mình nhìn tới nhìn lui, “Chị à, sau này nếu như chị rảnh thì qua đây trang điểm cho chúng em là xong, tay nghề của chị tốt hơn vị Lão Phật Gia bên chúng em nhiều lắm, lần sau mà ông chủ ở đây em sẽ nói với ổng một tiếng, để ổng tính tiền theo hợp đồng cho chị!”
Giang Hiểu Viện có hơi động lòng, cô rất ghét làm mấy chuyện vặt vãnh buồn chán như cuốn tóc, gội đầu, xức nước thuốc cho người ta, nhưng lại không ghét công việc xử lý trang điểm, huống hồ cô thật sự rất nghèo, cực kỳ cần một phần thu nhập thêm.
Giang Hiểu Viện vừa tính đồng ý thì cậu nhiếp ảnh gia kia đã “bạch bạch bạch” chạy đến, cắm thẻ từ vào máy vi tính, nói một cách hưng phấn, “Hai chị đến xem ảnh gốc em mới chụp này, cái này là chưa chỉnh sửa đấy, chỉnh xong còn đẹp hơn nữa!”
Giang Hiểu Viện và nhân viên thu ngân nghe thế cùng nhau thò đầu vây xem đại tác phẩm của cậu ta, hai phút sau, Giang Hiểu Viện nở nụ cười cổ quái lên tiếng từ chối một cách khéo lời mời của nhân viên thu ngân, quấn kín bộ áo phao con rệp của cô, cáo từ rời khỏi _____ Có thể mời một cậu nhiếp ảnh gia chụp ảnh cưới thành di ảnh thế này, e rằng tiệm studio áo cười này vận số đã tận, số mạng không thể kéo dài được.
Cô bước đi có phần mệt mỏi, cũng có phần bình tĩnh, Giang Hiểu Viện đã bắt đầu quên mất đèn pha và chuyện hai thời không giao nhau, dần dần, cô gái nhà giàu tiêu tiền như nước, Trợ Lý Đèn Pha bi tráng quyết tuyệt đều trở thành một giấc mơ cô tưởng tượng ra, mơ xong coi như hết, Giang Hiểu Viện đã tập quen với việc không suy nghĩ nhiều nữa, cô bắt đầu tiếp nhận hiện thực trong thế giới này.
Giống như từ khi sinh ra cô đã nên là một cô gái thôn quê, vì nguyên nhân vạn bất đắc dĩ mà bỏ dở nghiệp học, giữa chừng ra ngoài làm thêm để phụ vào chi tiêu trong nhà, điều cô nhớ đến hàng ngày không còn là tuần lễ thời trang năm nay sẽ công bố mẫu mới nào, ai sao chép ai, ai mời nhà thiết kế mới vân vân mây mây, mà là làm gì thì có thể kiếm được thêm vài trăm đồng… Mấy ngày trước, đám Lily bàn đến việc tham gia học bồi dưỡng về tóc, thậm chí cô cũng bắt đầu suy nghĩ theo hướng đó.
Giang Hiểu Viện vừa hà hơi nóng vào lòng bàn tay, vừa nhanh chóng xuyên qua đường giành cho người đi bộ, chạy đến tiệm salon tóc phía đối diện, run lẩy bẩy mở cửa ra. Chính vào lúc cô bước vào nhà, một chiếc tivi dùng cho khách hàng giải trí đột nhiên bật mở.
Giang Hiểu Viện sợ giật nảy mình, đứng ngoài cửa không dám bước vào trong.
Là đồng nghiệp quay lại, hay là có trộm?
Cô nhét tay vào túi áo, nắm chặt điện thoại, ra sức gõ gõ cửa, “Ai ở trong đó?”
Không người trả lời, lúc này sắc trời đã tối, ánh chiều tà đã tan hết, đèn đường tốp năm tốp ba cùng nhau sáng lên, trong tiệm chẳng mở ngọn đèn nào, chỉ có ánh huỳnh quang yếu ớt phát ra từ chiếc tivi, quái dị cực kỳ, Giang Hiểu Viện đã nổi gai ốc cùng mình.
Vào lúc cô đang do dự có nên gọi điện cho Ông chủ Trần hay không, đột nhiên liền bị hình ảnh trên màn hình tivi hấp dẫn.
Trên màn hình có một cô bé bảy, tám tuổi, trên người là một bộ tây phục, ăn diện giống như một con búp bê, vẻ mặt trông cực kỳ không vui, ở lỳ trên xe hơi không chịu ra ngoài.
Một phụ nữ trẻ tuổi dáng vẻ như mẹ của cô bé ngồi xổm bên cạnh, đang thử nói phải trái với cô, “Thầy là người dạy cho con, con phải kính trọng thầy chứ, không thể để thầy chờ con được, có biết hay không nào?”
Cô bé không công nhận, mặt đầy tức giận lớn tiếng với người mẹ, “Hôm nay con muốn đi công viên trò chơi, con đã hẹn với bạn học cả rồi, con đã hứa là sẽ mời các bạn ăn kem đó!”
Mẹ của cô bé nói một cách bất đắc dĩ, “Là học hành quan trọng hay là đi công viên trò chơi ăn kem quan trọng?”
Cô bé hùng hồn chẳng sợ, “Đương nhiên là ăn kem quan trọng rồi!”
Người mẹ thấy nói phải trái với đứa nít ranh này không xong, bà liền đưa tay kéo con bé ra ngoài, “Là tự con đòi học vẽ đấy nhé.”
Con bé lớn tiếng khóc rống, “Con đã hứa với bạn học rồi!”
“Con cũng đã hứa với mẹ rồi!” Người mẹ không kềm được mà phân bua, kéo con nhãi con kia vào phòng vẽ của người thầy tương lai của con bé.
Ngón tay bấu lấy điện thoại của Giang Hiểu Viện cứng đờ lại ____ Đứa bé gái đó chính là bản thân cô.
Dòng xe lúc chạng vạng gào thét qua lại sau lưng, chiếc tivi cô độc giống như một bộ phim tình tiết bình bình được chiếu một cách chậm rãi.
Lúc mười ba mười bốn tuổi, cô đòi phải mua máy chụp hình, hứng trí bừng bừng mua sắm trang bị, đốt hết không ít tiền, một lòng một dạ tham gia câu lạc bộ, tìm người học, nghiêm túc muốn trở thành một đời danh gia, mới mẻ được hơn một năm, máy chụp hình cũng bị cô vứt đi. Cô bắt đầu yêu thích môn vẽ ký họa thời trang, ký họa còn chưa học cho xuôi thì cô đã bị những bộ trang phục đẹp đẽ của thế giới thực hấp dẫn, sau đó thì, đến khi quần áo không còn có thể làm cô thỏa mãn, cô bắt đầu say mê trang điểm, trang sức…
Mà những thứ này, theo cùng quá trình cô tiến vào thế giới người lớn, đều dần dần mất đi ý nghĩa ban đầu, chúng trở thành giá trị khoe khoang của cô, thành những đạo cụ dùng để lấy le khoe mẽ.
Thời gian dài, Giang Hiểu Viện gần như quên mất tại sao ban đầu mình lại yêu thích những thứ này____ Cô lúc ban đầu, kỳ thực chỉ si mê những màu sắc lóa mắt kia, si mê những sự vật tốt đẹp ngừng đọng trong thời gian mà thôi.
Cô đã từng chỉ muốn trở thành một người dùng bàn tay của mình để lưu giữ cái đẹp.
Lúc này, điện thoại của Giang Hiểu Viện reo vang, một tin nhắn chợt xuất hiện trước mặt cô, “Có hối hận không? Có muốn bắt đầu lại từ đầu không? Đừng tin tên người máy kia, tôi mới là người sẽ giúp cô. Tôi sẽ đưa cô về thế giới ban đầu. Thông đạo đã chuẩn bị xong, có lên đường không?”
Đúng rồi, năm mươi ngày đã trôi qua.
Giang Hiểu Viện vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh trên tivi vẫn tiếp tục____ Cô bé ngồi trong phòng vẽ, ánh dương ấm áp chiếu sáng khắp gian phòng, trên chiếc bàn nhỏ đặt một ly nước ép đã chuẩn bị sẵn cho cô, cô giáo tóc chuyển bạc da mặt hồng hào ưu nhã nắm lấy tay cô, ân cần giảng giải nguyên lý thấu thị của ánh sáng.
Thiếu nữ ngồi trước máy tính, vị nhiếp ảnh gia già thâm niên ngồi bên cạnh nhẫn nại nói với cô rằng đừng có cố chấp với chỉnh ảnh và thiết bị, làm thế nào để nắm bắt lấy khoảnh khắc trước ống kính mới là chuyện một nhiếp ảnh gia ưu tú nên làm…
Đây đều là những năm tháng mà cô đã bỏ lỡ.
Hình ảnh trên tivi nhoáng qua thật nhanh, sau khi đã phát xong, cuối cùng màn hình biến thành một cái gương, hiện lên rõ nét bộ dáng hiện tại của cô ______ Cô chán nản, vất vả, bị vây trong gió rét, chóp mũi cóng đến đỏ au, gương mặt tê dại như đã chấp nhận số mệnh.
Một hàng chữ chậm rãi nổi lên, “Thông đạo đã chuẩn bị xong, có khởi hành hay không?
Giang Hiểu Viện ma xui quỷ khiến móc điện thoại của mình ra, cô bị cái sự mong mỏi những tưởng đã quên lãng của mình kia đánh ngã mình bằng cái khí thế to lớn, bị hết lần này đến lần nọ đánh chết dập tắt, tâm tư mong may mắn kia lại lần nữa nổi lên trên mặt _____ Nếu như đây chỉ là một vở La Sinh Môn [1] thì sao?
Cô làm sao có thể biết được chân tướng là thế nào chứ?
Cô làm sao có thể chắc chắn Trợ Lý Đèn Pha và Kỳ Liên không phải đang bịp cô chứ? Từ đầu đến cuối chỉ là lời nói một phía của bọn họ…
Kỳ thực trong lòng Giang Hiểu Viện rất rõ, quan trọng không phải chân tướng thế nào, mà là cô muốn tin tưởng điều gì.
Giống như trong cuộc đời khó khăn khốn khổ của một người bình thường, ai cũng tin rằng chỉ cần mình mua vé số thì sẽ có một ngày có thể trúng số vậy.
Một chữ “Có”, Giang Hiểu Viện đã gõ xong, ngón tay đông cứng đặt trên phím gửi, nhưng làm cách nào cũng không nhấn xuống được.
Ấn xuống, cô có khả năng sẽ giống như vô số đời trước, tan thành mây khói trong một thời không không hề biết trước, cũng có khả năng trở về với cuộc sống trước kia, nhặt lại giấc mộng nghệ thuật sặc sỡ sắc màu.
Tay của Giang Hiểu Viện run rẩy kịch liệt, tựa như trên tay cô cầm không phải là một chiếc điện thoại cũ đã bị đào thải, mà là cả đời của cô.
Lúc cô gõ chữ “Có” kia, trái tim cô nghiêng về đáp án nào thì đã thể hiện rất rõ ràng rồi, thế nhưng cô vẫn không gửi đi, là bởi vì lần nữa nhớ về Trợ Lý Đèn Pha vào thời điểm không phải lúc này.
Cùng với giấc mộng vận động viên anh ta đã giao phó cho cô.
Giang Hiểu Viện nghĩ, “Anh có lừa tôi không?”
Cái cảm giác đồng cảm chân thực kia, mặc kệ tất thảy mưu cầu và hủy diệt, liệu có phải là một trò bịp bợm hay không?
Nếu như đó không phải là một trò bịp, vậy sau khi cô ấn lên nút gửi, thứ mất đi không chỉ có tính mạng của cô, còn có sự cố gắng dốc toàn lực của Trợ Lý Đèn Pha nữa.
Vừa nghĩ đến Hứa Tĩnh Dương, Giang Hiểu Viện lại khốn khổ lần nữa do dự.
Cô chấp nhận đánh cược bằng tính mạng của mình, nhưng cô không thể đặt cược cả nguyện vọng của người khác được.
Chính vào lúc ngần ngừ kia, sau lưng Giang Hiểu Viện bỗng vang lên tiếng còi xe hơi, cô chợt hoảng lên, tay run bắn, điện thoại nhất thời rơi xuống đất, màn hình nhoáng cái tắt ngúm, pin cũng bị văng ra ngoài.
Giang Hiểu Viện bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Liên vội vàng bước xuống xe, lòng cô đang do dự bất định, nhìn thấy hắn như nhìn thấy ma. Kỳ Liên nhìn thoáng vẻ mặt của cô, rồi nhìn chiếc điện thoại rơi thành hai mảnh trên mặt đất, còn gì mà không hiểu?
Hắn đứng yên tại nơi cách Giang Hiểu Viện vài bước chân, hai tay đút túi, nói, “Tôi nhẩm tính, củng xấp xỉ năm mươi ngày rồi, con Virus kia quả nhiên không từ bỏ ý định, gần đến hạn hẳn sẽ có hành động, đúng không?”
Tâm tình của Giang Hiểu Viện thay đổi nhanh chóng, nhất thời không nói nên lời.
Kỳ Liên tiến lên một bước, nhặt điện thoại của cô lên, nhét pin lại vào trong, nhưng không trả cho cô.
“Đã ăn cơm chưa?”, Hắn nói, “Đi thôi, hôm nay tôi mời cô.”
[1] La Sinh Môn: có nguồn gốc từ bộ phim Rashomon của Nhật. Trong tiếng Trung, từ này có ý nghĩa là “mỗi người kể một câu chuyện, chân tướng không rõ ràng”.