Đây là một câu nói đùa trên mạng nhưng lại khiến cho

Cơ Xương Minh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau

đó hắn ta chửi thề mấy câu rồi đi ra ngoài.

Nữ thư ký sợ sệt nhìn Cơ Hương Ngưng, cô ta không

dám kiêu ngạo như mọi khi nữa, làm ở công ty đã lâu nên

cô ta biết được lúc nào là tình hình tốt và lúc nào là xấu.

Bây giờ Cơ Hương Ngưng đang nắm quyền trong tay,

cô ta có…

18:03 .1l4Gí8 ›

< Chương 30: Bạt tai!

Đây là một câu nói đùa trên mạng nhưng lại khiến cho

Cơ Xương Minh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau

đó hắn ta chửi thể mấy câu rồi đi ra ngoài.

Nữ thư ký sợ sệt nhìn Cơ Hương Ngưng, cô ta không

dám kiêu ngạo như mọi khi nữa, làm ở công ty đã lâu nên

cô ta biết được lúc nào là tình hình tốt và lúc nào là xấu.

Bây giờ Cơ Hương Ngưng đang nắm quyền trong tay,

cô ta có kiêu căng hơn nữa thì cũng chỉ tự tìm đường chết

mà thôi.

“Tổng giám đốc Cơ, nếu không có chuyện gì nữa thì

tôi, tôi xin phép ra ngoài trước ạ”, nữ thư ký lắp bắp nói.

Cơ Hương Ngưng bĩu môi, chán ghét xua tay, thậm chí

cô còn không có hứng thú nói chuyện với cô ta.

Phòng họp trong phút chốc trở nên yên tĩnh hơn hẳn,

bỗng Hoắc Khải tiến vào, cười nói: “Chúng mừng tổng

giám đốc Cơ, chào mừng trở thành đại diện Thương mại”.

“Khéo mồm đấy!“ Cơ Hương Ngưng nói cho có nhưng

nụ cười trên mặt đã để lộ tất cả.

Cô thật sự vô cùng bất ngờ khi được trở thành một

trong những đại diện Thương mại, cho dù có nằm mơ

cũng không thể nào tưởng tượng được bản thân lại có thể

thắng Cơ Xương Minh.

Mà tất cả những điều này đều là lợi ích do Hoắc Khải

mang lại cho cô. Nếu không có người đàn ông này thì có

lẽ bây giờ Cơ Hương Ngưng đã bị đuổi việc rồi.

18:04 .1l4Gí8 ›

‹ Chương 30: Bạt tai!

“Anh thật sự muốn làm trợ lý của tổng giám đốc ư?”,

Cơ Hương Ngưng đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi, ít nhất lương cũng cao hơn lương tài

xế ” Hoắc Khải trả lời.

“Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho phòng nhân sự đổi

vị trí làm việc cho anh”, Cơ Hương Ngưng nói, sau đó đưa

tay ra rồi nói một cách nghiêm túc: “Dù sao thì, lần này

cảm ơn anh nhiều nhé.”

“Không có chỉ”, Hoắc Khải cười rồi bắt tay cô.

Bên ngoài phòng họp, Cơ Xương Minh đang nhanh

chóng đuổi theo Cơ Xuyên Hải, cảm thấy không cam tâm,

nói: “Chú Ba, chú định đi như thế này sao?”

“Không đi thì còn làm gì nữa? Còn ở lại để làm trò cười

à?” Cơ Xuyên Hải lườm hắn ta một cái rồi mắng: “Chẳng

phải nghe ngóng được việc thu mua không thành công

sao? Rồi người đại diện Thương mại cũng là anh còn gì?

Tại sao bây giờ lại thành ra thế này?“

“Cháu, cháu cũng không biết nữa…“ mặt mày Cơ

Xương Minh ủ rũ, hắn ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại

sao chỉ trong một đêm, dường như cả thế giới đều quay

lưng lại với hắn ta.

Cơ Xương Minh có thể cảm thấy được có gì đó không

đúng, nhưng chỉ là hắn ta không thể hiểu tại sao lại như

vậy.

18:04 „14G ›

< Chương 30: Bạt tai!

“Đồ phế vật!“ Cơ Xuyên Hải tiếp tục mắng: “Ngay cả

một đứa con gái nhánh phụ cũng không lo liệu được, anh

còn làm được việc gì nữa!”

Cơ Xương Minh bị mắng đến mức không ngước đầu

lên được, cũng không dám phản bác, chỉ có thể gượng

cười đi theo tiễn Cơ Xuyên Hải ra khỏi công ty.

Cho đến khi Cơ Xuyên Hải rời đi, lúc này nụ cười cứng

nhắc trên mặt Cơ Xương Minh mới biến mất, hắn ta chửi

rủa vài câu, sau đó quay người ngẩng đầu nhìn lên phòng

làm việc của Cơ Hương Ngưng.

“Con đàn bà thối tha này, cứ đợi đấy!“ Cơ Xương Minh

nói một cách hằn học.

Rõ ràng là con cháu dòng chính lại thua một đứa lai

tạp bên ngoài, điều này đối với Cơ Xương Minh mà nói,

thật sự là một sự sỉ nhục. Nếu truyền ra ngoài chắc chắn

sẽ bị mọi người chê cười.

Hắn ta không thể chịu nổi sự sỉ nhục như vậy, nên

nhất định phải tìm cách để gỡ gạc lại tình hình!

Còn đối với Cơ Hương Ngưng thì hôm nay quả là một

ngày đẹp trời.

Như thường lệ, Hoắc Khải tan tầm vào khoảng sáu giờ,

nên Cơ Hương Ngưng được tài xế thứ hai chở về nhà.

Đương nhiên, hiện tại anh đã được thăng chức thành

trợ lý tổng giám đốc rồi, không còn là tài xế nữa. Sáu giờ

18:04 .il4G(8 ›

< Chương 30: Bạt tai!

tan làm cũng chăng có ai dám nói tiêng nào.

Đây cũng là lúc Đường Đường tan học, Ninh Thần đã

đón cô bé và đưa đến tiệm quần áo nơi cô làm việc.

Nhưng còn một tiếng nữa mới đến giờ Ninh Thần tan

ca.

Suy nghĩ một hồi, Hoắc Khải cảm thấy hôm nay là

ngày mình được “thăng chức”, đáng lý anh phải đưa hai

mẹ con đi ăn một bữa mới đúng. Tranh thủ chẳng còn

việc gì làm, anh bèn đi thẳng đến cửa hàng quần áo mà

Ninh Thần làm việc.

Cửa hàng quần áo cách công ty không xa lắm, chẳng

mấy chốc Hoắc Khải đã đến nơi.

Nhưng khi vừa đến cửa, anh bỗng nghe thấy một âm

thanh ồn ào truyền đến.

Anh đứng nhìn ở cửa, sắc mặt đột nhiên chùn xuống.

Chỉ nhìn thấy Ninh Thần đang lấy tay che mặt, còn bị

một người phụ nữ chỉ trỏ chửi mắng thậm tệ, ở bên có

mấy nhân viên của tiệm đang an ủi cô, cũng có một số

kéo người phụ nữ kia lại.

Đường Đường được một nhân viên ở gần quầy tính

tiền ôm lại, trông cô bé vô cùng tức giận, liên tục hét về

phía người phụ nữ: “Bà là người xấu, không được đánh

mẹ cháu!”

“Đường Đường, đừng nói lung tung!” người nhân viên

ôm Đường Đường thì thầm quở trách.

18:04 „il4G(8 ›

‹ Chương 30: Bạt tai!

Người phụ nữ chỉ vào Ninh Thần, mắng mỏ chửi bới:

“Con điếm này, nghĩ rằng xinh đẹp là có thể làm hồ ly tinh

sao? Bà đây hôm nay phải đánh chết mày!”

Vẻ mặt Ninh Thần đầy uất ức và phẫn nộ, cô chỉ ôm

mặt mà không nói gì, nhưng nhìn qua khe hở có thể thấy

được mặt cô đang sưng phồng lên, rõ ràng là cô vừa bị

tát.

Cũng do cô xui xẻo, vừa rồi có vài vị khách đến, một

người đàn ông trong số đó thấy Ninh Thần xinh đẹp nên

đã khen vài câu. Thế mà người phụ nữ béo kia lại nổi cơn

ghen, lao đến mắng té tát cả hai.

Ninh Thần có ý tốt muốn khuyên vài câu, nhưng ai ngờ

lại bị tát một bạt tai, rồi còn bị mắng chửi thậm tệ.

Mấy chuyện này cũng không hiếm thấy, mở tiệm lâu

rồi thì thể loại yêu ma quỷ quái nào cũng gặp.

Nhân viên ở cửa hàng cũng đã quen với việc khách

hàng vô cớ gây sự, theo bọn họ thì quả thực Ninh Thần đã

chịu thiệt thòi rồi, nhưng vì lợi ích kinh doanh của cửa

hàng, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

Nếu muốn tranh cãi với khách hàng, thậm chí mắng lại

thì người chịu thiệt luôn là bọn họ.

Trước đây từng xảy ra việc tương tự, ông chủ cũng

không giúp họ, ngược lại, để hòa giải với khách hàng và

tránh bị giới công thương chỉ trích, ông ta đã trừ lương tất

cả các nhân viên của cửa hàng để đền bù cho khách.

18:04 .il4Gí8 ›

Š Chương 30: Bạt tai!

Ông chủ nói khách hàng là thượng đế, thượng đế

mắng thì phải nghe, ai dám cãi lại thì cút xéo!

Mọi người đến đây để đi làm kiếm tiền, chẳng có ai

muốn vì một người nào đó chịu thiệt thòi mà liên lụy đến

toàn bộ nhân viên cả.

Vậy nên, các nhân viên giữ người phụ nữ kia lại cũng

phải nói mấy lời phụ họa theo ý của bà ta, không một ai

dám ra mặt bênh vực cho Ninh Thần.

Người phụ nữ kia rõ ràng là vô lý nhưng lại vô cùng

hung dữ, chửi mắng rất khó nghe. Một số khách hàng vừa

đến cửa hàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ

nghe thấy bà ta chửi bới, mọi người đều thực sự cho rằng

Ninh Thần đã câu dẫn chồng người ta.

Lúc này Hoắc Khải tiến vào cửa hàng, mắt Đường

Đường vô cùng tinh, nhìn thấy anh liền hét to: “Bố, bố!”

Có vài người quay lại xem, nhưng Hoắc Khải vờ như

không thấy, anh đi thẳng đến chỗ Ninh Thần rồi nhìn bàn

tay đang ôm má.

Dường như Ninh Thần cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ,

cô đã để chồng mình chứng kiến khoảnh khắc cô bất lực

nhất.

Hoắc Khải gỡ tay cô ra khỏi má, nhìn thấy dấu tay hằn

trên má cô, ánh mắt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Mặc dù thân thể anh là của Lý Phong, nhưng theo

phương diện linh hồn mà nói, anh và Ninh Thần không

18:04 .il4Gí8 ›

Á Chương 30: Bạt tai!

phải là vợ chồng thật sự.

Nếu đã đến bước này, Hoắc Khải không thể làm ngơ

được nữa.

Hơn nữa, khi Đường Đường đưa cho anh nửa cây xúc

xích, anh đã thề rằng nhất định sẽ cho hai mẹ con họ

được sống cuộc sống tốt đẹp nhất.

Cho dù để bày tỏ sự áy náy với Lý Phong hay để trân

trọng mối quan hệ gia đình thân thiết hiếm có này cũng

được.

Bình thường chăm sóc cho Ninh Thần về mọi mặt, đến

việc nhà cũng không nỡ để cô làm, bây giờ lại nhìn thấy

hai má cô sưng đỏ, Hoắc Khải dường như tức điên lên.

Anh xoay người, bước đến trước mặt người phụ nữ,

lạnh lùng nói: “Là bà đánh sao?”

Người phụ nữ được mấy nhân viên cửa hàng nịnh nọt

tâng bốc nên càng thêm ngạo mạn, thấy Hoắc Khải chất

vấn bèn thản nhiên nói: “Một con hồ ly tinh, tôi đánh thì

CÓ Sao, cậu…”

Bà ta chưa kịp nói dứt lời, Hoắc Khải đã cho bà ta một

bạt tai.

Động tác của anh đột ngột đến mức không ai có thể

ngờ Hoắc Khải lại ra tay dứt khoát như vậy.

Người phụ nữ bị tát đến mức vẹo sang một bên, năm

dấu vân tay in rõ mồn một trên mặt.

18:04 .il4G8 ›

< Chương 30: Bạt tai!

Cửa hàng trong chốc lát trở nên yên tĩnh hơn rất

nhiều, mọi người kinh ngạc nhìn Hoắc Khải, ngay cả Ninh

Thần cũng sửng sốt.

Lúc nhìn thấy Hoắc Khải tiến tới, cô chỉ cảm thấy có

chút xấu hổ, nhưng không ngờ anh lại kích động như vậy

Phải mất vài giây sau, người phụ nữ kia mới hoàn hồn

lại, bà ta ôm mặt nhưng không dám hung dữ lao vào nữa,

thay vào đó, bà ta ngồi duỗi chân xuống đất và bắt đầu

gào khóc: “Đánh người! Đánh người rồi!”

Người đàn ông lúc nãy ở cạnh khuyên bà ta cũng vừa

định thần lại, mắng Hoắc Khải: “Mẹ kiếp, sao mày dám

đánh người hả!”

Ông ta không đi một mình, ở cạnh còn có một cặp vợ

chồng khác.

Một người đàn ông khác cũng hùa theo, hắn ra vẻ như

muốn động thủ.

Hoắc Khải lạnh lùng lườm, nói: “Các người dám manh

động, vậy tôi sẽ cho các người nằm trên giường nửa năm”.

Giọng anh không cao nhưng khí chất vô cùng ngang

ngược, nhưng lại có chút làm rung động lòng người.

Từng là Hoắc đại thiếu gia, khí chất hơn người này quả

không giấu được.