Giọng nói không nhanh không chậm, có nghiêm

túc có thả lỏng, vô cùng dễ nghe. Thế nhưng người ở

hội trường có mấy ai thật sự nghe bài thuyết trình của

Cơ Hương Ngưng chứ?

Cho dù cô có hoàn thành được mục tiêu đã đề ra

và thành tích của văn phòng chỉ nhánh có tăng lên

một cách đáng mừng thì sao chứ?

Chả được mấy hôm nữa mà cô sẽ trở thành vợ của

nhà họ Lưu rồi, đọc mấy cái này đâu có ích gì.

Cơ Hương Ngưng vẫn đọc, còn đọc rất kỹ. Cô nói

rất rõ ràng tình huống phát triển hiện tại của văn

phòng chỉ nhánh.

Cặn kẽ từng chỉ tiết từ việc to đến việc nhỏ.

“Trong năm nay, cá nhân tôi vẫn còn thiếu sót

trong một số công việc, nhưng về tổng thể, tình hình

kinh doanh của công ty vẫn được coi như là hợp lệ”.

Lúc này, Cơ Xuyên Hải cũng vỗ tay phối hợp, cười

khà khà: “Cô khiêm tốn quá đấy, thành tích này không

chỉ là hợp lệ đâu mà còn được gọi là xuất sắc rồi đấy.

Năm nay có đến hơn một nửa số văn phòng chỉ nhánh

chịu tổn thất đấy. Một đám người có kinh nghiệm còn

chưa làm tốt bằng cô gái trẻ như cô đâu kìa”.

Nghe được lời của Cơ Xuyên Hải, rất nhiều người

phải nghiến răng nghiến lợi. Bởi con cháu của đám

người này đều nắm giữ ít nhất một văn phòng chỉ

nhánh nhưng thành tích lại chẳng đâu vào đâu.

“Cảm ơn giám đốc tài chính đã có lời khen ạ”, Cơ

Hương Ngưng khách sáo đáp.

Cơ Cindy tiếp lời: “Thành tích của cô rất tốt, văn

phòng chỉ nhánh phát triển rất rõ rệt, hội đồng quản

trị cũng rất tán thưởng cô. Cho nên, chúng tôi đã đi

đến một quyết định rằng cho cô và tập đoàn Lưu

Thị…”

“Xin lỗi, tôi còn chưa nói hết”, Cơ Hương Ngưng lại

chặn lời của Cơ Cindy.

Ông già ít nhất sáu mươi tuổi này tỏ vẻ không vui.

Năm xưa, bố của Cơ Cindy đi ra nước ngoài và làm

nên sự nghiệp rất lớn. Sau đó, ông cụ trở về và vẫn

luôn là một trụ cột vững chắc của nhà họ Cơ.

Tư tưởng của ông cụ lại rất khác biệt với nhà họ

Cơ. Ta có thể nhìn thấy được từ cái tên mà ông cụ đặt

cho con trai mình – Cindy – nghe rất Tây chứ không

giống với những cái tên thuần Hán khác trong gia tộc.

Vì chịu ảnh hưởng từ bố mình nên Cơ Cindy luôn

tự cho bản thân mình là thanh cao, cảm thấy hai bố

con nhà mình có học vấn cao nhất, kiến thức rộng rãi

nhất trong nhà họ Cơ, nên ngày thường làm chuyện gì

cũng đều rất khoa trương.

Mặc dù lão ta luôn tỏ vẻ bản thân là người rất có

tu dưỡng trước mặt người ngoài, nhưng bị ngắt lời hai

lần liên tiếp thì lão ta vẫn rất không vui. “Cô nói tiếp đi Cơ Cindy nói.

Cơ Hương Ngưng gật đầu nói tiếp: “Nhìn từ thành

tích của văn phòng chỉ nhánh trong năm ngoái, thì

tình hình tài chính của chúng tôi rất tốt, cho nên tôi

quyết định lấy mười phần trăm lợi nhuận của năm

ngoái để tặng thưởng cho toàn bộ nhân viên. Ngoài

ra, tôi lấy ra hai mươi phần trăm để thưởng cho các

quan chức cấp cao trong văn phòng chỉ nhánh. Bên

cạnh đó, mong rằng gia tộc có thể cung cấp cho tôi

một quỹ phát triển với giá trị là một trăm triệu, vì

chúng tôi định mở rộng kinh doanh nên cần có vốn trợ

giúp để đi cạnh tranh thị phần. Và cuối cùng là…”

“Cô đùa cái gì vậy!” Cơ Bộc Tồn đập bàn, đanh

giọng nói: “Lợi nhuận của văn phòng chỉ nhánh là mấy

chục triệu, lấy ra ba mươi phần trăm để thưởng cho

đám con cháu các cô thì cũng thôi đi, lại còn thưởng

cho nhân viên làm gì? Mà cho dù muốn thưởng thì

cũng không thể phát nhiều như vậy được. Hơn nữa,

một trăm triệu tiền quỹ phát triển là sao? Cô có đang

nằm mơ không thế?”

Cơ Cindy cũng lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Cơ

suy nghĩ cho công ty vậy là tốt, tôi công nhận, nhưng

yêu cầu cô đưa ra thì hơi quá rồi. Đừng nói thành tích

của văn phòng chỉ nhánh cô quản lý vẫn chưa đạt cao

nhất, cho dù có đứng số một trong gia tộc thì cũng

không thể đưa ra quỹ một trăm triệu được”.

“Tại sao? Có một trăm triệu này, tôi tự tin sẽ kiếm

về cho công ty hai trăm triệu vào năm sau!” Cơ

Hương Ngưng đáp.

“Bốc phét thì ai mà chả nói được, quan trọng là sự

thật kìa” Cơ Ôn Thư là con trai của Cơ Bộc Tồn, cũng

là tuyển thủ cạnh tranh vào hàng ngũ thừa kế thứ

nhất năm nay nên anh ta cũng có tư cách tham gia

hội nghị lâm thời này. Lúc này, anh ta đã không nhịn

được mà phải lên tiếng châm chọc: “Huống hồ cô

cũng sắp thành con dâu của nhà họ Lưu rồi, đòi nhiều

tiền thế để đem đi làm đồ cưới à?“

“Hương Ngưng à, cô cũng biết đấy, tình hình của

gia tộc dạo này không được khả quan cho lắm. Một

trăm triệu tiền quỹ đâu phải muốn lấy là lấy ra được.

Nếu đưa hết cho cô thì người khác biết làm sao đây?

Cho nên, chuyện này nên bỏ đi thì hơn. Còn về việc

cô có đột phá trong công tác thì công ty sẽ thưởng

tùy theo tình hình. Tôi đề nghị thưởng hai triệu tiền

mặt, được chứ?”, Cơ Cindy nói.

Vài người trong hội đồng quản trị và tổng thanh tra

đều giờ tay lên biểu quyết, nói rằng những người có

công thì nên được trọng thưởng.

Nhìn dáng vẻ của họ thì như kiểu hai triệu là một

ân tình lớn lắm, Cơ Hương Ngưng phải quỳ xuống dập

đầu cúi lạy và cảm động đến rơi nước mắt mới phải.

Lúc này, Cơ Xuyên Hải lên tiếng: “Tiền quỹ một

trăm triệu đúng là hơi nhiều, nhưng đưa ba mươi lăm

triệu thì vẫn được mà”.

“Cơ Xuyên Hải, ông nói vớ vẩn cái gì vậy!” Cơ

Cindy trợn mắt nhìn qua.

“Tôi là giám đốc tài chính của công ty, nên rất rõ

tình hình kinh tế của gia tộc. Ba mươi lăm triệu không

phải vấn đề gì lớn cả. Vả lại, người ta có phải muốn lấy

tiền để đút túi đâu, mà là vì cống hiến cho gia tộc đấy

chứ. Với những hành động như vậy thì tôi nghĩ là nên

ủng hộ!”, Cơ Xuyên Hải nói.

“Ai mà chẳng biết hai người cùng một giuộc rồi.

Sao hả, biết Cơ Hương Ngưng sắp lấy chồng nên ông

cũng muốn kiếm một món để dưỡng già à?” Cơ Bộc

Tồn không khách khí nói.

Cơ Xuyên Hải lườm lão: “Ông nghĩ tôi bẩn thỉu như

ông chắc?”

“Ông bảo ai bẩn thỉu!“

Hai người như sắp muốn cãi nhau đến nơi thì một

ông lão ngồi ở hàng ghế đầu gõ bàn, trầm giọng nói:

“Thôi, không cãi nhau nữa. Đây là công ty chứ không

phải nhà riêng của hai người đâu. To tiếng như vậy thì

còn ra cái thể thống gì nữa!”

Người lên tiếng là Cơ Trấn Hùng, chủ tịch hội đồng

quản trị của nhà họ Cơ hiện giờ, cũng là người có

quyền uy cao nhất trong dòng chính.

Ông ta vừa lên tiếng thì dù là Cơ Bộc Tồn hay Cơ

Xuyên Hải cũng đều phải tự bình tĩnh lại mà không

dám nói gì.

Cơ Trấn Hùng lại nhìn sang Cơ Hương Ngưng rồi

nói: “Cô gái, nếu chúng tôi không đồng ý với những

điều kiện đó thì có phải cô sẽ không chịu lấy cậu chủ

nhà họ Lưu không?”

“Rõ ràng quá còn gì. Cô ta đưa ra điều kiện như

vậy là vì muốn ép buộc chúng ta mà” Cơ Ôn Thư cười

khẩy: “Nhưng cô ta cũng không nhìn lại bản thân xem

mình là cái thứ gì, có tư cách đặt điều kiện với chúng

ta hay không? Một trăm triệu mà cũng dám nói ra, bản

thân cô ta nghĩ mình đáng giá một trăm triệu chắc?”

Cơ Trấn Hùng liếc anh ta nhưng không ngăn cản,

vì rất cần có người nói ra những lời khó nghe đó.

Cơ Hương Ngưng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Dù các

người có không đồng ý thì tôi vẫn sẽ lấy Lưu Quân

Bồi. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, lấy con trai của nhà họ

Lưu rất có lợi cho tôi. Nói thật, tôi đã chán cái không

khí tranh đấu trong gia tộc này lắm rồi. Người người

ép nhau thì có gì hay ho chứ. Nếu lấy được Lưu Quân

Bồi, tôi sẽ thành con dâu của tập đoàn Lưu Thị, và có

được cuộc sống mà đến chín mươi chín phần trăm

phụ nữ trong cái gia tộc này mơ ước. Cũng chẳng có

ai khi lấy chồng mà giàu được như tôi đâu. Đã vậy thì

hà cớ gì tôi phải từ chối cơ chứ. Cho nên tôi rất vui và

rất cảm ơn gia tộc đã cho tôi cơ hội này. Còn về điều

kiện tôi đưa ra thì đơn giản chỉ vì sự phát triển của

công ty chứ chẳng có ý ép buộc các người. Giờ có ai

nói không cho tôi lấy Lưu Quân Bồi thì tôi sẽ tát người

đó đấy!”

Lời này của Cơ Hương Ngưng khiến tất cả mọi

người trợn mắt há mồm.

Cô gái này thật sự muốn lấy Lưu Quân Bồi?

Mặc dù nói việc cho Cơ Hương Ngưng đi lấy

chồng là kế hay của dòng chính, nhưng bọn họ muốn

nhìn thấy dáng vẻ đau khổ và bị giày vò của một kẻ cả

gan đi mơ tưởng đến quyền lực của dòng chính cơ.

Hiện giờ Cơ Hương Ngưng lại mang dáng vẻ rất

muốn lấy Lưu Quân Bồi lại khiến bọn họ không vui

chút nào.

Cơ Trấn Hùng nhìn Cơ Hương Ngưng, không hỏi

cô có nói thật lòng hay không, vì cảm xúc của Cơ

Hương Ngưng lúc này nhìn không ra một vẻ phản cảm

hay bất mãn gì.

Nhìn cô ấy vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn thả

lỏng hơn tất cả mọi người ở đây.

Được một lúc, Cơ Trấn Hùng nói: “Tính cách của

cô còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi đấy, đúng là

một đứa bé ngoan. Vậy đi, tôi lấy danh nghĩa của chủ

tịch hội đồng quản trị mà đồng ý với yêu cầu thưởng

cho nhân viên và các quan chức cấp cao của công ty.

Còn về quỹ phát triển…”

Cơ Trấn Hùng im lặng một lúc rồi nói: “Mười triệu,

không thể hơn được nữa đâu. Nhưng món tiền này sẽ

cho công ty hay là về túi cô thì chúng tôi cũng sẽ

không hỏi”.

Có không ít người ngồi trên bàn họp cảm thấy bất

mãn về quyết định của Cơ Trấn Hùng. Tiền của nhà họ

Cơ sao lại có thể đem cho một người phụ nữ sắp trở

thành người ngoài được chứ?

Chẳng thà đưa tiền cho bọn họ còn hơn.

Nhưng bọn họ cũng hiểu Cơ Trấn Hùng muốn lợi

dụng số tiền này để làm Cơ Hương Ngưng yên lòng,

tránh dây dưa thêm chuyện.

Dù sao thì đối với bọn họ, số tiền có được khi dùng

Cơ Hương Ngưng để đổi lấy từ tập đoàn Lưu Thị mới

là quan trọng nhất.

Nhưng điều khiến mọi người không thể tưởng

tượng được chính là Cơ Hương Ngưng lại nói: “Mười

triệu không được, tôi chỉ cần một trăm triệu”.