Đúng lúc này, Hoắc Khải quăng thêm ngọn cỏ cứu

mạng sau cùng: “Ông chớ quên, bây giờ tổng giám

đốc Cơ là đại diện công ty tại Hiệp hội Thương mại

tỉnh, là ngôi sao mới nổi nóng bỏng tay của nhánh

phụ, cũng là mối uy hiếp được dòng chính quan tâm

nhất! Mức độ quan tâm đến cô ấy càng cao thì tỉ lệ

thành công cũng càng cao!”

Cơ Xuyên Hải cực kỳ hiểu được hàm ý của câu nói

này. Con cháu nhánh phụ nào càng được quan tâm thì

càng dễ bị dòng chính bài xích, bởi vì rất có khả năng

người này sẽ tạo ra mối uy hiếp cực lớn với họ.

Mà Cơ Xuyên Hải càng tiếp xúc với dạng người

như thế thì mức độ “không xác định” trong mắt dòng

chính càng tăng cao, cũng chứng minh được suy

đoán bóng gió không có thực của họ một cách biến tướng.

Nếu Cơ Hương Ngưng chỉ là một phần tử bình

thường trong đám con cháu nhánh phụ, Cơ Xuyên Hải

sẽ thực sự không muốn giúp cô đâu.

Nhưng bây giờ, ông ta bị Hoắc Khải thuyết phục

rồi.

Tuy rằng bản thân ông ta nắm giữ quyền lực nhất

định trong dòng chính, nhưng cũng vì thế mà đi đâu

cũng bị nhắm tới, không biết bao nhiêu anh em dòng

chính muốn đẩy ông ta xuống để mình thế chỗ.

Cộng thêm bản thân Cơ Xuyên Hải từ nhỏ đến lớn

chẳng có tí nhân duyên nào, người có thể giúp ông ta

chỉ lèo tèo vài mống.

Hoắc Khải nhìn trúng vào điểm này mới chọn Cơ

Xuyên Hải làm đối tượng giúp đỡ mình.

Một ông già cô đơn và không có chỉ viện sẽ dễ đối

phó với một thanh niên khỏe mạnh nhiều.

Nhất thời, trong phòng làm việc không có một ai

lên tiếng, dường như tất cả đều đang suy ngẫm.

Qua một lúc lâu, Cơ Xuyên Hải ngẩng đầu lên. Ông

ta không nhìn Hoắc Khải, mà nhìn chằm chằm vào Cơ

Hương Ngưng: “Bốn mươi triệu! Quyền lực của tôi có

thể đảm bảo cho cô tiến vào hạng hai, như thế, cổ

phiếu thưởng hàng năm của cô ít nhất cũng phải trên

hai mươi triệu, tôi muốn lượng cổ phiếu thưởng của cô

trong hai năm”.

Cơ Hương Ngưng không lên tiếng, chắc hẳn cô

đang rất do dự, dù sao thì bốn mươi triệu cũng không

phải con số nhỏ.

Hoắc Khải nhìn ra được vẻ chần chừ của cô, bèn

nói: “Nếu chú ba không giúp cô, cùng lắm cô cũng chỉ

lấy được sáu triệu từ công ty con. Ông ấy giúp cô, cô

có thể lấy được hai mươi triệu. Phép tính đơn giản như

thế, chắc hẳn rất dễ nhỉ”

“Tôi dựa vào cố gắng của mình, sớm muộn gì cũng

có thể đạt được trình độ ấy” Cơ Hương Ngưng nói.

Cơ Xuyên Hải “hừ” một tiếng, mà Hoắc Khải thì

bật cười: “Nói vậy cũng không sai, nhưng cô nói rồi,

sớm muộn. Rốt cuộc phải cần đến bao nhiêu năm, cô

mới làm được? Làm kinh doanh, để kiếm tiền, cách tốt

nhất là nhanh gọn, chuẩn xác, độc đáo. Nếu có thể

lập tức kiếm được mười triệu, vậy thì nên từ bỏ hai

mươi triệu cần mất hai năm mới kiếm được. Đạo lý

này, chắc cô hiểu”

Cơ Xuyên Hải nhìn về phía Hoắc Khải với vẻ tán

thưởng. Tuy rằng ông ta biết rằng những chuyện này

đều do anh trợ lý không quá bắt mắt này bày trò.

Nhưng nếu công tâm mà nói, năng lực của Hoắc

Khải cũng được tính vào hàng xuất sắc trong số

những người ông ta từng gặp rồi.

Nhất là trong thế hệ thanh niên trẻ, không một ai

có thể làm được như anh, chỉ vài câu nói đã lay động

được nội tâm của một người.

Cơ Hương Ngưng nghĩ mất hai phút, sau cùng vẫn

tán thành vẫn lý luận của Hoắc Khải.

Bản thân có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng

không thể tiến vào hạng hai của gia tộc chỉ trong

vòng ba đến năm năm.

Vị trí để lại cho nhánh phụ không nhiều đến vậy,

cô cũng không phải người xuất sắc nhất trong nhánh

phụ, nếu tính toán một cách lạc quan, cũng phải mất

từ tám đến mười năm mới được.

Mà có được tiến cử từ Cơ Xuyên Hải, chỉ cần trong

hai năm, cô có thể tiến vào hạng hai rồi.

Tốc độ này giảm đi đâu chỉ một lần.

Tính toán như thế, tiêu tốn bốn mươi triệu cũng

không uổng.

“Tôi đồng ý! Cơ Hương Ngưng gật đầu.

Một nụ cười hiện ra trên gương mặt Cơ Xuyên Hải.

Ông ta liếc mắt nhìn Hoắc Khải, nói: “Kẻ thức thời mới

là trang tuấn kiệt, tôi cũng phải mạo hiểm lắm đấy

chứ. Huống hồ bốn mươi triệu này cũng như hoa

trong gương, trăng đáy nước, không ai biết có lấy

được hay không. Như thế này đi, để bù đắp, tôi thấy

thằng nhóc Lý Phong này cũng khá đấy, trước tiên để

cậu ấy tới chỗ tôi…”

“Không được!”, mặt mũi Cơ Hương Ngưng lạnh đi,

hoàn toàn không chừa lại con đường đàm phán nào:

“Anh ấy là trợ lý của tôi, chỉ có thể phục vụ tôi!”

Lời từ chối vừa kiên quyết vừa dứt khoát này khiến

bầu không khí có vẻ rất lúng túng.

Việc Cơ Xuyên Hải tán thưởng Hoắc Khải cũng

không nằm ngoài dự đoán của mọi người có mặt ở đó.

Người có năng lực như thế, lôi kéo anh là chuyện tốt

mà.

Thấy sắc mặt Cơ Xuyên Hải khó coi quá, Hoắc

Khải nói: “Thực ra tôi là trợ lý của tổng giám đốc Cơ,

nhưng cũng là chuyện trước kia thôi. Sau này hai

người cùng hội cùng thuyền, một thủy thủ nhỏ bé như

tôi cũng phải lên thuyền thôi, còn chạy đi đâu được?

Sau này ông có chuyện gì cần cứ nói một tiếng, làm

được chắc chắn tôi sẽ làm”.

Có được câu cứu văn tình thế của anh, sắc mặt Cơ

Xuyên Hải mới hòa hoãn hơn. Ông ta hừ một tiếng, nói

với Cơ Hương Ngưng: “Mới vừa bắt đầu hợp tác đã tỏ

thái độ với tôi rồi, sau này tôi sợ mình sẽ bồi dưỡng ra

một kẻ vô ơn đấy!”

Sắc mặt Cơ Hương Ngưng cũng rất lạnh, vì một số

nguyên nhân mà cô tuyệt đối sẽ không để Hoắc Khải

rời khỏi phạm vi khống chế của mình. Ngoài ra, năng

lực cá nhân của Hoắc Khải là điều mà ai cũng thấy.

Nếu để Cơ Xuyên Hải kéo Hoắc Khải đi mất, vậy

sau này mình phải làm thế nào đây?

Cơ Hương Ngưng vẫn tự biết thân biết phận lắm,

biết rằng nếu không có Hoắc Khải thì cùng lắm mình

chỉ ở mức trung bình trong nhánh phụ, hoàn toàn

không liên quan gì tới hai chữ “xuất sắc”.

Vì vậy, người này bắt buộc phải ở lại! Cho dù

không nhận được sự giúp đỡ từ Cơ Xuyên Hải nữa, Cơ

Hương Ngưng cũng tuyệt đối không chịu để anh đi.

Mà Cơ Xuyên Hải dù nói như thế, nhưng cũng

không thật lòng từ chối cơ hội hợp tác.

Nếu đã đàm phán thỏa đáng, tất nhiên phải làm

theo thôi.

Nhờ công lao trung gian của Hoắc Khải mà hai chú

cháu này bắt tay nhau, đồng thời ký kết một thỏa

thuận ghi nợ.

Thỏa thuận nói rất rõ ràng, vì nguyên nhân cá

nhân nên Cơ Hương Ngưng nợ Cơ Xuyên Hải bốn

mươi triệu, khi cổ phiếu thưởng của cô vượt qua

ngưỡng hai mươi triệu tệ một năm, bắt buộc phải

hoàn thành khoản nợ trong hai năm.

Trông qua thì thỏa thuận này chỉ có lợi cho Cơ

Xuyên Hải, nhưng thực chất mọi người đều hiểu rõ,

trừ khi Cơ Hương Ngưng tiến vào hạng hai của gia

tộc, nếu không làm sao cổ phiếu thưởng hàng năm có

thể vượt qua con số này được.

Cổ phiếu thưởng của hạng bốn, mỗi năm chỉ có

sáu triệu tệ, hạng ba là mười triệu tệ, chỉ có hạng hai

mới nhảy vọt lên mức trên hai triệu tệ!

Có được nhiều cổ phiếu thưởng như thế, nguyên

nhân chủ yếu đến từ việc nhân số nhà họ Cơ không

nhiều, vị trí cho hạng hai luôn khống chế ở mức mười

người đổ lại.

Vị trí cho hạng nhất còn ít hơn, chỉ có ba người,

nhưng cổ phiếu thưởng hàng năm đạt tới sáu mươi

triệu tệ!

Cho dù là thế, mỗi năm chỉ tính riêng lượng cổ

phiếu thưởng trao tặng cho những nhân tài dự bị này

đã tiêu tốn nửa lớn lợi nhuận của nhà họ Cơ. Nếu

không phải vì thế thì tài sản của họ cũng không chỉ có

chút xíu như hiện tại.

Sau khi ký kết thỏa thuận xong, thái độ của tất cả

mọi người trở nên nhiệt tình hơn hẳn, đến cả Cơ

Xương Minh cũng cười tươi roi rói, còn chủ động nói

mấy câu xin lỗi Cơ Hương Ngưng.

Cái gì mà trước kia không nên đối đầu với cô nhiều

như thế, sau này sẽ giúp đỡ Cơ Hương Ngưng, vân

vân.

Câu này nghe qua có vẻ rất giả dối, nhưng trước

khi quan hệ hợp tác của Cơ Xuyên Hải và Cơ Hương

Ngưng chấm dứt, Cơ Xuyên Minh sẽ không dám giở

trò quỷ gì nữa đâu.

Điều duy nhất mà Cơ Xuyên Hải thấy tiếc là không

thể lôi kéo Hoắc Khải về phía mình. Ông ta nhìn ra

được, đây là điều cấm ky với Cơ Hương Ngưng.

Trên thực tế, nếu đổi lại là ông ta, có lẽ cũng sẽ

không đồng ý.

Một nhân tài sẽ khó kiếm hơn vài chục triệu tệ.

Sau khi tiễn Cơ Xuyên Hải và Cơ Xương Minh đi,

Cơ Hương Ngưng bước tới phòng pantry, nhìn Hoắc

Khải đang nghiêm túc pha cà phê: “Lần này cảm ơn

anh!”

“Không cần khách sáo, đã nói rồi, chúng ta ngồi

trên cùng một con thuyền, tốt cho cô cũng là tốt cho

tôi” Hoắc Khải nói.

“Bây giờ tôi bắt đầu tin vào mấy bài báo cáo của

nước ngoài rồi” Cơ Hương Ngưng đột nhiên nói.

“Báo cáo gì cơ?” Hoắc Khải hỏi với vẻ khó hiểu.

“Một số người, sau khi mất trí nhớ, hoặc ngủ một

giấc tỉnh dậy, đột nhiên biết mọi thứ. Biết nói tiếng

nước ngoài, biết vẽ tranh, biết tiên tri” ngửi mùi thơm

của cà phê không ngừng tỏa ra trong không khí, Cơ

Hương Ngưng bổ sung thêm: “Còn biết pha cà phê!”

Động tác của Hoắc Khải thoáng khựng lại, sau đó

anh mỉm cười: “Không ngờ cô còn thích đọc mấy thứ

ấy. Nhưng tôi cảm thấy, những thứ ấy chắc là giả thôi.

Không có thứ yêu nghiệt gì vừa sinh ra đã biết làm

mọi việc, đương nhiên cũng không tồn tại kẻ ngốc này

đột nhiên tinh khôn hơn. Có lẽ họ vốn biết, chỉ chưa

có cơ hội để thể hiện ra”.

“Vậy sao?” Cơ Hương Ngưng nhún vai, hiếm khi

cô tỏ ra hài hước như vậy: “Tôi cũng hi vọng là thế,

nếu không, tôi sẽ ngủ luôn khỏi dậy nữa”.

“Hả?”. Hoắc Khải nghe xong mà mờ mịt, không

hiểu ý của cô lắm.

Thế nhưng, Cơ Hương Ngưng không định giải

thích cho anh hiểu, thậm chí không đợi uống cà phê,

chỉ để lại một bóng lưng vừa hào sảng vừa thần bí.

Trong không khí vẫn còn phảng phất lưu lại mùi

nước hoa trên cơ thể cô, Hoắc Khải khit khit mũi, khẽ

lắc đầu.

Lòng dạ phụ nữ như kim khâu dưới đáy biển,

không phải cứ thông minh là sẽ hiểu được họ đang

nghĩ gì.

Thôi thì Ninh Thần vẫn đơn giản hơn, chỉ liếc cái là

nhìn thấu được.