“Mọi người cũng vì cứu mạng chúng tôi mà bị
thương, tôi cũng không có gì để báo đáp mọi người.” Xử lí xong vết
thương, An Hòa vừa cẩn thận băng bó cho anh ta vừa nói: “Còn có cả
bạn đồng hành của mọi người, vì cứu tôi mà…” Nhớ tới những người
chết trên bãi đất hoang kia, giọng nói của An Hòa có chút bi thương,
bọn họ không thân cũng chẳng quen, vốn không cần phải cứu cô, chỉ là
một chữ “trung” mà tình nguyện chấm dứt tính mạng của mình khi còn
trẻ như vậy.
Người đàn ông bị thương hơi giật mình, thật ra
thì sống chết đối với bọn họ mà nói đã là chuyện bình thường, đi
trên con đường này thì đã phải giác ngộ cái chết, mặc dù bọn họ
là bạn nhưng giữa họ cũng không có tình cảm gì, càng chưa bao giờ
nghĩ tới việc lo lắng cho đối phương. Sống, là bản lĩnh của cậu,
chết, là vận mệnh của cậu, mỗi người bọn họ đều cho rằng như vậy.
Nhưng mà cô nhóc trước mặt này, cô có tình
cảm, có thể mỉm cười, có thể lo lắng, có thể buồn bã thậm chí đau
lòng vì một người hoàn toàn lạ lẫm với cô, tất cả mọi cảm xúc
đều tìm được trên khuôn mặt cô. Thật ra, đó mới chính là một tình
cảm nên có của một người bình thường không phải sao? Mà bọn họ thì
sao? Bọn họ ngoại trừ chữ trung ra thì còn có gì nữa?
Trong nhất thời mọi người đều trầm mặc, ngay cả
bác sĩ Holl đứng dựa vào tường cũng trầm mặc. An Hòa cho là bọn họ
đang buồn vì bạn của mình nên không biết phải làm sao, “Ơ… không phải
tôi cố ý, rất…rất xin lỗi.”
Dùng cánh tay không bị thương vuốt khẽ lên đầu
cô rồi lại giống như đã không phải với cô nên thu tay lại, khóe miệng
khẽ nhếch lên thành một đường cong nhiều năm qua chưa từng có, “Sao cô
không chịu làm phu nhân của chúng tôi thế?” (ý nói là làm vợ của anh
Liệt ấy) Một cô gái bình thường hoạt bát như vậy, trên đời này có
thể có mấy người, dù cho chính mình không thể có được thì cũng hy
vọng giờ phút nào cũng gặp được cô, cũng muốn bảo vệ thật tốt cho
cô, để cho cô luôn vô âu vô lo vui vẻ mỉm cười.
Nếu như An Hòa biết rõ trong lòng bọn họ nghĩ
gì thì nhất định sẽ rống giận nói: tôi van anh đấy, cô gái bình
thường nào chả có tình cảm, chả biết khóc biết cười biết đau khổ.
Chỉ có đám người ông các người suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết
giết chưa bao giờ tiếp xúc với những cô bé lương thiện trong sáng nên
mới cảm thấy cô hiếm có thôi.
“Được rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi!” Thấy vết
thương đã xử lí xong, lúc này bác sĩ Holl vẫn đứng im lặng nãy giờ
đi tới nói.
Mấy người vệ sĩ không có bất kì ý kiến gì
với lời nói của vị bác sĩ này, đứng lên theo ý tá sang phòng cách
vách nghỉ ngơi.
Holl ngồi xuống bên cạnh An Hòa, đôi chân thon
dài bắt chéo, tuy cường tráng nhưng toàn thân vẫn tản ra một loại
khí chất quý tộc ưu nhã.
“Bác sĩ Holl.”
Holl nghiêng đầu nhìn cô bé đang ngồi co quắp,
cười hỏi: “Cháu lớn lên cùng với A Liệt từ nhỏ sao?”
Bởi vì người đàn ông này cũng tầm tuổi với ba
An nên giọng điệu khi nói chuyện của An Hòa cung kính như với người
bề trên, “Đúng vậy ạ, A Liệt cùng với bác Trình vốn là hàng xóm
của chúng cháu, về sau nhà cháu chuyển đến nơi khác trong thành phố
A, nhưng mà A Liệt cũng thường tới tìm cháu, về sau thì…bác Trình
qua đời, mỗi kì nghỉ A Liệt đều ở nhà dì.”
…Dì…Bác sĩ Holl bị nghẹn bởi hai chữ này…Nếu
như ông ta nhớ không lầm thì những ngày nghỉ Trình Liệt đều ở chỗ
ông ta mà, hằng năm bất kể ba cậu ấy có phái ai đến dạy bảo Trình
Liệt thì ông ta đều đi theo.
Holl thầm nghiến răng trong lòng với từ “dì”
này, cái tên nhóc thối tha láo lếu này!
“…Chú..ơ…Cháu có thể gọi ngài như vậy không?”
“Có thể chứ, A Liệt cũng gọi tôi là chú!”
“Chú, cháu muốn hỏi chú một việc.”
“Hỏi đi!”
“Ba của A Liệt và bác Trình, vì sao không ở
cùng nhau?”
Ông cũng không ngạc nhiên vì câu hỏi của cô gái
này, ánh mắt của Holl có hơi xa xăm, thật lâu sau mới thở dài một
hơi, “Chuyện này vốn không thích hợp để nói với cháu…Nhưng cháu cũng
giống như mẹ của A Liệt, đều yêu cùng một loại đàn ông.”
“Mẹ của A Liệt trên là Trình Tư Oánh, ba của A
Liệt là Denaro, lúc quen với Tư Oánh đã có vợ, hơn nữa còn có ba
trai một gái. Khi đó trong thành ngài Denaro không chỉ có vợ con mà
còn có rất nhiều tình nhân…nhưng mà Tư Oánh là người ngài Denaro yêu,
vậy nên từ khi có cô ấy, mỗi ngày ngài đều ở cùng với cô ấy.”
“Thật ra, thật ra cái ngài ấy thích chính là
vẻ xinh đẹp thuần khiết như một cây hoa anh đào của cô, đó là vẻ đẹp
hoàn mĩ trong thế giới của ngài ấy. Tư Oánh ngây ngốc chờ đợi hai
năm, chờ mong một ngày ngài ấy có thể thừa nhận ngài ấy cũng yêu
mình, sống cùng cô suốt quãng đời còn lại…Hai năm sau, cô ấy lòng
tràn đầy vui mừng phát hiện ra mình đã mang thai…”
Nói đến đây, Holl liếc nhìn qua An Hòa, “Nhưng
giáo phụ lại bắt cô ấy phải bỏ nó…Cô ấy không chịu, về sau nản
lòng thoái chí rời khỏi Sicilia, trở lại Trung Quốc, cũng sinh ra A
Liệt…”
Yên lặng một lúc lâu, An Hòa thấp giọng nói: “Khó
trách A Liệt không hề nhắc tới ba anh ấy…Bác Trình thật là ngốc.”
Nhớ khi còn bé, bác Trình thường xuyên ôm hôn cô, vui vẻ nói bác rất
thích cô nhóc này, hãy về làm vợ Tiểu Liệt nhà bác đi… Bác Trình
dịu dàng sáng lạn như vậy lại yêu thật khổ sở.
Thời đó, chưa lập gia đình mà sinh con sẽ bị
xã hội khinh rẻ, huống chi ngay cả cha của đứa bé bà cũng không thể
nói ra, những áp lực cùng đau khổ kia đổi lại là bất kì người phụ
nữ nào chắc hẳn cũng không có dũng khí sinh đứa bé ra, nhưng mà bà
ấy thì không, một mình sinh ra Trình Liệt, cũng ngậm đắng nuốt cay
nuôi lớn anh…yêu sâu đậm mới có thể vì một người đàn ông không xứng
đáng mà làm những việc này…
“Ba Trình Liệt từng nói một câu, phụ nữ phương
Đông đều rất chấp nhất đối với tình cảm, cho dù vẻ bề ngoài có
yếu đuối nhưng nội tâm lại kiên cường hơn bất kì ai. Mấy năm trước
lần đầu tiên tôi nhìn thấy cháu đã thấy được bóng dáng của cô Trình
trên người cháu, tôi có thể nhận ra thì tất nhiên giáo phụ cũng có
thể nhận ra, cho nên ngài ấy chưa từng nói gì về tình cảm của Trình
Liệt dành cho cháu.”
An Hòa kinh ngạc, “A…các người đã biết cháu từ
lâu rồi sao?”
“Đương nhiên…” Người đàn ông nháy mắt mấy cái,
“Giáo phụ cài bên cạnh A Liệt không biết bao nhiêu người, trong tổ
chức mafia cũng nuôi không biết bao nhiêu vệ sĩ ngầm cho cậu ấy, vì
có một ngày nếu Trình Liệt muốn quay về thì có thể để cho cậu ấy
thuận lợi kế thừa vị trí, nhưng ngài ấy vẫn hy vọng Trình Liệt
không lựa chọn con đường này, hy vọng cậu ấy được vui vẻ, làm chuyện
mà mình muốn làm.”
An Hòa bĩu môi nói: “Vậy thì có là gì chứ?!
Ông ấy là người xấu, hại bác Trình cả đời!”
Holl cảm thấy cô nhóc này thật đáng yêu, ông ta
nói những lời này cũng không phải đơn thuần chỉ là kể chuyện cho cô
nghe, để cho cô đồng tình với Trình Tư Oánh.
Không nhịn được sờ lên cái đầu nhỏ của cô, “Cô
nhóc, không phải tôi đang nói chuyện nhà với cháu… Cháu cũng giống
như mẹ Trình Liệt, đều yêu người không nên yêu… Cháu có từng nghĩ đến
tương lai của hai người sẽ thế nào không?”
Ông cho rằng cô sẽ khiếp sợ hoặc chí ít thì
cũng lo lắng, nhưng mà cô lại không. An Hòa ngẩng đầu lên, nhìn Holl
với ánh mắt vô cùng kiên định, “Những điều này cháu không cần phải
lo lắng, cháu không phải bác Trình, Hạ Viêm cũng không phải ba của
Trình Liệt. Có lẽ chúng cháu sẽ khó khăn nhưng cháu tin tưởng anh ấy
sẽ luôn nắm tay cháu, đứng phía trước giúp cháu vượt qua chông gai,
cháu chỉ việc theo sau anh ấy là được rồi!”
Holl kinh ngạc sau đó cười khẽ, giáo phụ, quả
nhiên ngài đã đúng, phụ nữ phương Đông thật sự rất kiên cường.
***
“Sao anh vẫn chưa tỉnh vậy.” Một thân hình nhỏ
nhắn đang nằm úp mặt vào bên cạnh giường bệnh, hai mắt to tròn nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt quá đẹp trai nằm trên giường. Lạ thật, rõ
ràng bác sĩ Holl đã nói sáng nay có thể tỉnh lại, đã đến giữa trưa
rồi sao anh vẫn còn ngủ chứ?
Vươn hai ngón tay ra, chuẩn xác bịt hai lỗ mũi
của người đàn ông lại, cho anh ngủ này, cho anh ngủ này, cho anh ngủ
này.
Hình như công lực nín thở của người đàn ông
này tương đối cao, một lúc lâu sau vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đang lúc An Hòa buồn bực muốn đi tìm bác sĩ hỏi thì đột nhiên mắt
sắc bén phát hiện hàng mi của người nào đó đang run run.
Giả bộ ngủ! Phát hiện này thật sự khiến cho
bạn nhỏ An nổi bão.
Lăn lông lốc đứng dậy leo lên giường, hai chân
tách ra vòng qua thân thể người đàn ông, sau đó…đặt mông ngồi lên bụng
người nào đó.
Rốt cuộc Hạ Viêm không giả vờ nổi nữa, mở to
mắt ra, đôi mắt sáng ngời như sao trên trời tràn ngập ý cười, nhìn cô
gái nào đó đang tức giận nói: “Anh đang rất yếu mà bảo bối…à…trong
chuyện cổ tích hình như đều dùng nụ hôn để đánh thức người yêu thì
phải?”
An Hòa che miệng kinh ngạc, “Anh cũng xem truyện
cổ tích à?”
“Khi còn bé mẹ của anh đã đọc cho anh nghe.” Hạ
Viêm vươn tay kéo tay cô qua, để cô nằm dài trên người mình, nụ hôn ẩm
ướt mềm mại đặt lên cái miệng nhỏ của cô.
Hai tay An Hòa chống lên giường, sợ mình đè lên
ngực anh, giãy giụa: “Ưm… vết thương của anh…”
“Không sao…nhớ em quá…đưa đầu lưỡi ra…ưm…ngọt
thật.” An Hòa lặng lẽ trợn mắt trong lòng, Hạ Viêm anh là cái đồ
biến thái, bị thương nặng như vậy mà khi tỉnh lại chuyện đầu tiên là
giở trò lưu manh.
Cô chống tay lên trốn tránh, không chịu hợp tác,
tay anh vừa dùng lực thì miệng vết thương đã đau đớn vô cùng, đành
phải buông môi cô ra nhưng lại ôm lấy cổ cô không chịu buông, trán chống
lên trán của cô mè nheo.
“Anh thả em ra đi, em đi gọi bác sĩ!” Tuy nói vậy
nhưng cô cũng không giãy giụa, lo lắng lâu như vậy rốt cuộc cũng được
yên lòng, cô cũng muốn ôm anh thật lâu.
Hạ Viêm nhếch môi cười nói: “Không phải bác sĩ
nói thể trạng của anh rất tốt, có thể phục hồi rất nhanh sao?”
Thể trạng tốt? Sáng sớm nay bác sĩ Holl đã
nói với cô như vậy, lúc đó anh đã tỉnh rồi sao? Vậy mà còn giả vờ
ngủ?!
Hạ Viêm biết cô muốn nói gì, uất uất ức ức
giải thích: “Tuy đã tỉnh lâu rồi nhưng vẫn mệt chết đi được, huống
hồ không phải anh đợi em hôn anh ư, nhưng mà chờ đến trưa cũng không
được…Không được, hôn lại đi.” Vừa nói xong đã kéo cô xuống.
“Chát” An Hòa đánh anh một cái, sau đó nhanh
nhẹn nhảy xuống giường, “Anh là cái đồ sói háo sắc, đã bị vậy rồi
còn thích giở trò lưu manh!” Sau đó lắc mông rời khỏi nói: “Em đi tìm
bác sĩ!”
Sau khi cửa đóng lại Hạ Viêm yên lặng cười.