Trước cổng hoàng cung

Đứng trước cánh cửa cung to lớn, Phù Thiên Băng có chút ngẫm nghĩ. Nàng có nên qua chỗ Sở Giả Thần trước không hay đi thẳng tới Vĩnh Ninh cung của Thái hậu?! Không biết tại sao mà trong lòng nàng lại có ý muốn muốn gặp Sở Giả Thần hơn là thái hậu cô cô!!

Chắc là nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, là do hắn "nhiều tiền" hơn cô cô nên nàng mới muốn gặp hắn vậy thôi...

Một hồi suy nghĩ rồi Phù Thiên Băng liền thở ra một hơi dài lém lĩnh kéo tay A Bích bước đi nói:
-A Bích..Vĩnh Ninh cung thẳng tiến.

Bởi là nàng không biết ở đằng sau có người theo dõi nên nàng vẫn cứ hồn nhiên vui vẻ như vậy. Cũng vì Phù Thiên Băng nàng quá vô tư mà không hề biết tương lai nàng sẽ bị khóa chặt trong chốn hoàng cung nguy nga nhưng vô cùng lạnh lẽo này...

____

Ở điện Thừa Khánh, vẫn một vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, Sở Giả Thần, mắt hắn tuy là đang chú tâm vào tấu chương nhưng đầu óc hắn từ lâu đã thuộc về nàng.
-Bệ hạ, Phù tiểu thư đã đi đến Vĩnh Ninh cung của thái hậu nương nương.

Đôi phượng mâu hiện lên chút vui mừng nói:
-Khởi giá Vĩnh Ninh cung.

_____

Vĩnh Ninh cung

-Cô cô, Băng Nhi hôm nay tới thăm người ạ!

Phù Thiên Băng chân chưa chạm cửa mà miệng đã bật phát, hình bóng chưa thấy đâu mà tiếng nói đã vang khắp Vĩnh Ninh to lớn. Thái hậu thấy vậy liền bật cười thành tiếng cố ý nhắc nhở:
-Thân là tiểu thư khuê cát, tại sao lại không biết giữ ý giữ tứ như vậy.

Phù Thiên Băng cười khì khì hai tiếng đáp:
-Là do Băng Nhi quá nhớ thương người nên không thể kìm lòng.

-Vậy Băng Nhi có nhớ ta không đây?

Sở Giả Thiên tỏ vẻ lấu cá từ cửa bước vào hỏi. Hắn đã đợi nàng cả buổi chiều, cũng phải kìm chế lắm hắn mới không chặn nàng ở trước cửa cung để cùng nàng đi vào rồi.

Nhìn cái vẻ yêu nghiệt trời đánh kia của Sở Giả Thiên mà Phù Thiên Băng không chịu nổi hỏi:
-Đệ ngủ chưa?

Sở Giả Thiên có chút ngô nghê không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Phù Thiên Băng nên hắn cũng rất thật thà trả lời:
-Chưa, ta ngủ thì làm sao tới được đây?

-Chưa ngủ thì tại sao còn đang mơ!!

-Ngươi!!!!!

Phù Thiên Băng, nàng cư nhiên chọc điên hắn. Ý nói hắn chưa ngủ đã mơ thấy nàng nhớ hắn!!!

Sở Giả Thiên điên tiết đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ muốn bước tới bóp cổ chết nữ nhân kia, nhưng nhìn nụ cười vui vẻ kia của mọi người và mẫu hậu thì hắn đã thay đổi chủ ý. Sở Giả Thiên nở một nụ cười "chuẩn soái" bước gần tới Phù Thiên Băng, đưa tay vuốt tóc nàng rồi thản nhiên nói:
-Chỉ cần nàng vui, ta có làm những trò lố bịch hơn nữa cũng chẳng sao mà.

Câu nói này sao nghe thế nào cũng giống câu nói của các đôi tình nhân vậy? Hành động này là của biểu đệ giành cho biểu tỷ sao??

-Mẫu hậu, tam đệ cũng ở đây sao!

Phù Thiên Băng còn chưa kịp nghĩ xong đã cảm nhận thấy có hàn khí u ám. Nàng nghiêng đầu hé đôi mắt xinh đẹp qua vai Sở Giả Thiên mới nhìn thấy biểu cảm chết người này của Sở Giả Thần.  Hắn ta là đang trừng mắt với nàng sao? Nhưng tại sao? Nàng nào có đào mồ hay chôn sống ai a?!! Hắn bị điên sao?

Sở Giả Thần càng thêm tức giận khi thấy biểu cảm này của Phù Thiên Băng. Nữ nhân ngu ngốc, nàng xinh đẹp tuyệt mĩ như vậy tại sao đầu óc lại chậm hiểu đến như vậy. Còn dám đứng đó nheo mặt nhăn mày nhìn hắn mà không chịu đi ra xa Sở Giả Thiên!!! Đáng chết.

-Hoàng nhi, con tới khi nào sao ai gia không nghe qua ai thông báo!

-Là con không cho bọn họ thông báo, sợ mẫu hậu mất vui.

-Hoàng huynh, huynh trăm công nghìn việc tại sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?

Hôm nào không đến lại đến đúng hôm nay. Hoàng huynh đã có mấy trăm cung nhân rồi, không lẽ còn muốn có nàng?

Nghe vậy, Sở Giả Thần có chút không vừa ý. Toàn thân hắn phát ra hàn khí càng lúc càng nặng, thanh âm cũng phải giảm xuống đến mấy độ lạnh lùng đến thấu xương nói:
-Đến thăm mẫu hậu thì cần gì phải bận tâm đến "trăm công nghìn việc"?!

-Thôi được rồi. Lâu lâu Băng Nhi mới đến thăm ai gia, các con làm vậy là có ý gì đây!

Dừng đoạn thái hậu lại nói:
-Băng Nhi lại đây, con mang gì cho ai gia thế.

Phù Thiên Băng nghe xong liền nhe răng cười một cái rồi chạy đến chỗ A Bích xách hai cái làn đựng thức ăn để trước mặt thái hậu rồi nói:
-Cô cô, Băng Nhi hôm nay bỗng thấy rất nhớ người nên đã tự thân vào bếp làm một ít thức ăn mang đến cho người thưởng thức.

Vừa nói nàng vừa từng khây từng khây đồ ăn ra, hương thơm khó cưỡng náo loạn cả một vùng. Đã là đồ nàng làm thì làm sao lại không thơm cho được.

Sở Giả Thần tâm trạng thay đổi tốt hơn. Nhớ lúc nàng còn giả dạng thái giám, nàng đã làm không ít thức ăn ngon tặng hắn nhân ngày sinh thần. Hắn kiếp trước tại sao lại không biết đến tài năng này của nàng.. Hắn thật đáng chết.

-Thật là thơm nha... Băng Nhi thật tài giỏi.

-Đúng vậy, Băng Nhi nấu nướng thật khéo nha.

Thái hậu và Sở Giả Thiên cứ thay phiên nhau khen ngợi làm Phù Thiên Băng cũng có chút thành tựu tự hào. Nàng bày tất cả chúng ra bàn rồi soạn thêm ba bộ bát đũa cho cả ba người. Nghĩ là chỉ có nàng, cô cô cùng Sở Giả Thần thôi nhưng ai ngờ lại có thêm Sở Giả Thiên nên nàng đành ngậm ngùi nhìn họ ăn vậy...

Nói gì chứ kiếp trước nàng mập cũng tại mấy món này, nàng thật thèm đó..biết thế thì nàng đã ăn trước ở nhà rồi.

Sở Giả Thiên như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, tâm hắn có chút áy náy. Hắn gắp một miếng khoai lang viên chiên đưa tới trước miệng nàng cười khì khì nói:
-Dù sao cũng là đồ tỷ làm. Ăn một miếng đi.

Phù Thiên Băng chung quy cũng chỉ nghĩ là "người nhà". Bởi vì ở thế giới của nàng làm gì có cái chuyện lấy nhau gần họ, nên nàng rất thoải mái tự nhiên há miệng ra đớp lấy miếng khoai lang. Ăn rất ngon.

Mà nàng lại không biết cũng bởi vậy mà khuôn mặt tuấn tú của Sở Giả Thần đã đen đi vài phần.