Còn mấy ngày nữa là cô sẽ tốt nghiệp đại học, việc học hành cũng bận bịu hơn nhiều.

Bố mẹ Lâm cũng đã trở về nước, không ai có thể trông chừng Thóc Thóc giúp cô nữa.

Cô chỉ đành mang Thóc Thóc tới tiệm trà sữa để cho thằng bé chơi.

Thóc Thóc cũng rất ngoan, không quấy rầy đến cô hay mọi người trong quán.

Thằng bé chỉ đơn giản ngồi một chỗ bên cạnh cô yên tĩnh xem phim hoạt hình.

Nhiều lúc cô cũng để ý hình như Thóc Thóc rất có đam mê với toán học và vi tính.

Hằng ngày rảnh rỗi là không cùng học toán với Băng Nhi thì chắc chắn sẽ cùng Cẩn Ninh học về máy tính.

Mỗi lần nhìn khuôn mặt say sưa của thằng bé cô lại cảm thấy hạnh phúc.

Lâm Quỳ cũng đã cho Thóc Thóc gọi video với Doãn Ny.

Doãn Ny cũng đã rất vui và hứa sẽ sớm trở về mang quà cho Thóc Thóc.

Thóc Thóc thì ngày nào cũng gọi cho Doãn Ny, nên tình cảm của hai người cũng ngày một tăng lên.

Cô từ nhỏ đã rất thích học đàn piano nhưng mà vẫn là chưa có cơ hội để học sâu chỉ có thể học đánh đàn piano cơ bản.

Hôm đó, cô đi đến một nhà hàng ở giữa trung tâm có một cây đàn piano rất sang trọng.

Cô chăm chú nhìn nó rất lâu, Thóc Thóc bên cạnh cũng nhìn theo cô.

Thằng bé như hiểu cái gì đó tự mình gật đầu rồi mới ngước cái cổ nhỏ lên hỏi cô:

"Mami, mami nhìn gì vậy?"
Cô giật mình quay lại nhìn Thóc Thóc bật cười nói: "Mami đang nhìn cây đàn piano đó con."
Thằng bé ngây thơ hỏi: "Mami, có biết chơi piano không?"
Cô đưa tay ôm lấy đứa bé đang dựa vào lòng mình nói: "Mami cũng rất thích chơi piano nhưng mà mami không giỏi!"
Thóc Thóc giơ hai cái tay bé đi lên xoa mặt cô nói: "Mami thích thì Thóc Thóc cũng thích!"
Cô bật cười nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xíu của thằng bé: "Con khéo miệng thật đó, nhưng piano rất khó chơi!"
Thóc Thóc hùng hổ nói: "Con học là được.

Mami con muốn học piano!"
Cô lắc đầu nói: "Nhưng con đã học rất nhiều thứ rồi không thể học thêm piano nữa sẽ mệt!"
Thóc Thóc dụi cái đầu vào lòng ngực cô nói: "Không mệt, con không có mệt đâu.

Mami, con muốn học piano."
Cô nhìn thằng bé, cuối cùng thì lúc rời khỏi nhà hàng cô lại dẫn thằng bé đến chỗ mua cây đàn piano.

Cô đã mua cho Thóc Thóc cây đàn đẹp nhất và đắt nhất trong cửa hàng.

Cô cũng đã tìm kiếm gia sư giỏi nhất để về nhà dạy riêng cho Thóc Thóc.

Cô đặt riêng cây đàn piano vào một phòng trống trong biệt thự, bên trong cô cũng trang trí căn phòng thật đẹp để cho Thóc Thóc.

Mấy ngày đầu, nghe giáo viên dạy piano khen Thóc Thóc rất có năng khiếu, khen thằng bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn chỉ là ít khi mở miệng nói chuyện.

Cô chỉ gật đầu ngắn gọn giải thích: "Thóc Thóc nhà tôi không thích nói chuyện cho lắm!"
Cô giáo dạy piano khó xử nên vội chào hỏi cô rồi ra về.

Thu Nhiên cũng rất giỏi chơi piano nên khi rảnh rỗi hai dì cháu họ lại kéo nhau đi tập đàn.

Không ai có thể tin được một thằng bé sắp bốn tuổi lại giỏi như vậy.


Hết học toán, học máy tính, rồi còn học cả piano nữa.

Lâm Quỳ biết chứ Thóc Thóc là muốn cho cô được vui.

Mỗi thứ cô chỉ vô tình nói ra một chữ Thích thì chắc chắn Thóc Thóc sẽ hay cô thực hiện.

Cô thích chơi piano nhưng cô không được học thì Thóc Thóc nhà cô sẽ thay cô học.

Dần dần thằng bé đã thành thạo với những nốt cơ bản của cây đàn piano.

_______________
Hạ Trí Khanh cũng đã tốt nghiệp, sự nghiệp thì cũng đang phát triển.

Dự án ở Anh Quốc cũng sắp được hoàn thành.

Hạ Trí Khanh có một bí mật chính là thằng ngày anh sẽ xếp một con hạc giấy ghi và ghi lại như một quyển nhật ký rồi bỏ vào một chiếc bình rất to.

Ngoài chiếc bình đựng đầy hạc giấy đó là đầy rẫy những cuốn lịch khoanh tròn vào một ngày.

Anh đứng nhìn vào cuốn lịch, châm một điếu thuốc nhưng mất vẫn luôn nhìn vào cái ngày được đánh dấu trên lịch.

Anh nở một nụ cười hơi chua xót tự thủ thỉ: "Lâm Quỳ, anh sắp tới tìm em rồi.."
Trong bốn năm, không có ngày nào là anh không đếm đến thời khắc được tới tìm cô.

Nhớ tới bức thư năm đó mà cô gửi cho anh:
[Hạ Trí Khanh, tôi sẽ không quay lại đâu.


Tôi mong anh vẫn sẽ hướng về phía trước, bước về ánh mặt trời.

Đừng hại sức khỏe nữa con người mà ai cũng phải đứng dậy.

Anh rất tốt tôi tin anh sẽ lại gặp một người tốt hơn tôi thôi.

Ký tên: Lâm Quỳ.]
Cái gì mà không quay về chứ?
Hạ Trí Khanh bật cười chua xót tự nói ra lòng mình: "Cái gì mà không quay về chứ? Không quay về thì anh đi tìm em.

Sau đó lại một lần nữa theo đuổi em.

Em ở đâu thì anh ở đó là được chứ gì?"
Còn cái gì tìm người tốt hơn em?
Anh chửi thề trong miệng một tiếng:
"Con m* nó tìm là tìm như nào, em làm cho anh yêu em đến mức điên cuồng như vậy rồi lại bảo tìm người tốt hơn em! Không! Không ai có thể so sánh với Lâm Quỳ của Hạ Trí Khanh được.

Cô chỉ là cô và không ai có tư cách để ngang hàng với cô gái nhỏ của anh!"
Anh ngồi trên ghế đặt tấm ảnh của Lâm Quỳ trên tay mà vuốt ve sau đó anh lại tự đặt tấm ảnh trên lòng ngực của mình.

Có thể nói Hạ Trí Khanh đã yêu, mà yêu đến mức cực đoan, yêu đến mức khiến bản thân rơi vào vòng xoáy của sự tiêu cực.

Chỉ muốn cô thuộc về mình, muốn cô và chỉ có cô mới có thể chiếm được trái tim anh.

Dù có là ai cũng chẳng thể thay thế được.

Điện thoại của anh rung chuông lên, là trợ ký Giang gọi:
[Tổng Giám Đốc, ông bà Hạ đã trở về nước rồi.

Anh của ngài vừa gọi tới bảo về nhà gấp."
Anh lạnh lùng nói: "Ừ."
Đối mặt với Hạ Trí Khanh lâu như vậy, nhưng mỗi lần gọi hay tiếp xúc gần Hạ Trí Khanh là trợ lý Giang lại cảm thấy hơi sợ chỉ muốn mau hoàn thành để chuồn đi.

Hạ Trí Khanh đứng dậy, cầm lấy áo vest đi ra ngoài tự lái xe trở về.


Vừa về tới nhà, ba anh kêu anh cùng Hạ Diên lên thư phòng để nói chuyện.

Vừa mới đóng cửa bước vào, ba anh đã lấy chân đá anh thật mạnh.

Anh ngã xuống đất, Hạ Diên bất ngờ cản ba anh lại.

Ba anh tức giận chửi anh: "Thằng khốn, mày có biết hợp đồng với công ty Mễ là tao đích thân đi nói chuyện với Mễ lão gia không hả? Rất khó khăn nhưng do mày, do mày mà bây giờ lại bị mất đi cái hợp đồng này."
Anh ngồi dưới đất đứng dậy, đưa tay lau đi vết bụi trên áo nói: "Lúc đó chỉ nói sự thật, nếu cô ta dễ tự ái như vậy thì đích thân đi ký hợp đồng làm gì?"
Ba anh định đánh anh thêm một lần nữa nhưng bị Hạ Diên cản lại nói:
"Ba! Đủ rồi mất thì thôi công ty Mễ cũng chả có cái gì, chứ kể con vừa nhận được thông tin Mễ Gia ăn hối lộ đang bị điều tra.

Chúng ta nếu hợp tác lại bị liên lụy."
Ba anh nghe xong mới bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế nói:
"Mễ Giai là cháu gái của Mễ lão gia do con bé cứ nằng nặc đòi đích thân đem hợp đồng đi ký với Hạ Trí Khanh không thì ta cũng không giao cho thằng vô tích sự này!"
Anh cười nhếch môi nói: "Ừ! Thế thì đừng có liên lạc với thằng vô tích sự này nữa!"
Nói xong anh xoay người rời đi, bỏ lại Hạ Diên và ba anh phía sau hét lên:
"Hạ Trí Khanh!"
"Hạ Trí Khanh, nếu hôm nay mày bước ra khỏi đây, thì sao này đừng về nữa!"
Khi sắp bước ra khỏi cửa anh cười ra tiếng: "Đây không phải là điều tôi từng ao ước sao? Tại sao tôi phải hối hận khi được ra khỏi cái lồng chật chội này chứ?"
Nói xong anh đóng cửa cái RẦM rồi rời đi.

Ba Hạ đập mạnh bàn, Hạ Diên đứng bên cạnh cũng cúi đầu chào ông một cái rồi rời đi
Mẹ Hạ thấy anh xuống định mở miệng nói chuyện nhưng chỉ nhận lại cái sự ngó lơ của anh.

Bà đứng hình ngay tại chỗ, Hạ Trí Khanh tại sao lại bị như vậy?
Lúc đó trên lầu Hạ Diên cũng bước xuống, mẹ Hạ kéo tay Hạ Diên hỏi:
"Em con sao vậy?"
Hạ Diên không nói nhiều: "Con không biết, con đi đây!"
Nói rồi Hạ Diên cũng rời đi, chỉ còn mẹ Hạ đứng ngây ngẩn tại chỗ.