Editor: Boomtini

Cuộc sống năm cuối cấp đầy bận rộn, mỗi ngày trôi qua đều chăm chỉ học tập, chỉ học và học, không để ý rằng thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.

Cho đến khi vừa ngẩng đầu lên, bạn có thể cảm nhận được rằng —–

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Loại cảm giác này sau tết âm lịch càng rõ ràng hơn hết.

Mặc dù ban giám hiệu trường bọn họ vẫn luôn theo dõi sát sao thành tích của các lớp, nhưng may mắn thay, lão sư của các lớp trọng điểm đều thông cảm mọi người học tập vất vả, kỳ nghỉ đông ngắn ngủi cũng không giao quá nhiều bài tập.

Giang niên cũng hiếm khi cảm thấy trạng thái căng thẳng của mình được thả lỏng trong một thời gian ngắn, liền khôi phục lại trạng thái lúc nghỉ hè.

Ngủ nướng, làm bài, đọc sách, thỉnh thoảng nhàn hạ còn có thể dạo phố, xem phim.

Thời gian hoàn toàn là do mình sắp xếp, Giang Niên cũng cảm thấy hiệu suất của bản thân rất cao, tiến bộ cũng rất nhanh.

Vậy nên sau khi đi học lại sau kỳ nghỉ đông, khó khăn lắm mới quen lại với nhịp sống trước đó, mọi người đã bị sốc khi nghe Diêu Tử Kiệt thông báo.

“Mọi người im lặng.” Diêu Tử Kiệt gõ gõ bục giảng như cũ, mọi người liền buông bút trong tay, ngẩng đầu nghe chủ nhiệm lớp nói.

Diêu Tử Kiệt cười: “Gần đây mọi người học tập có mệt lắm không?”

Không đợi lớp trả lời, hắn liền làm động tác hạ tay, đè x uống âm thanh, bộ dáng ‘thầy hiểu các em mà’: “không cần nói đâu, tôi biết mà, các em có mệt gì đâu, tinh thần còn rất tốt nữa, đúng không?”

Mọi người: “????”

Nơi nào người thấy tụi em tinh thần tốt vậy?

Diêu Tử Kiệt vẫn cười: “Được rồi, nhân tiện thông báo với các em một chuyện. Ngày mốt, tức là chiều thứ sáu, chiều đó các em sẽ được nghỉ học.”

“?!”

Mọi người trong lớp đều chấn kinh rồi.

Tại thời điểm quan trọng như lúc này, tại sao còn cho nghỉ học?!

“Vì sao? Bởi vì….. ngày mốt chính là lễ tuyên thệ 100 ngày, yêu cầu tất cả các em phải tham dự.”

Giang Niên cùng Hạ Gia Dương kinh ngạc nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.

Trong khoảng thời gian này so với kỳ trước thì bận rộn hơn, mọi người đều không chút ý đến bảng đen đếm ngược cuối lớp.

Ngay cả những ai trực nhật cũng chỉ máy móc dùng “x=x-1” để sửa ngày mà thôi, căn bản không để ý đến ý nghĩa của con số kia.

Hiện tại nghe Diêu Tử Kiệt nói xong, mọi người đều đã chấn kinh rồi.

Trời ơi, nhanh như vậy, chỉ còn 100 ngày nữa thôi!

“Mọi người có phải đều khiếp sợ hay không?” Diêu Tử Kiệt có vẻ rất đắc ý, “Thầy đã cùng các thầy cô môn khác có nói qua rồi, chắc chắn các em trong lúc này không để ý đến vấn đề thời gian này đâu. Cũng mau thôi, đếm ngược số ngày thi đại học của các em từ 3 con số xuống còn 2 con số, sau đó từ 2 số lại thành 1 số, cuối cùng ….. là 0.”

Mọi người: “…..”

Thầy ơi, thầy đừng nói nữa mà, ngài càng nói càng làm tụi em hoảng hơn đó, có được không?

Trước nay không nghĩ đến, chuyện thi đại học lại gần mình đến như vậy.

“Lễ tuyên thệ 100 ngày sẽ có một hoạt động nho nhỏ, yêu cầu mọi người chuẩn bị một chút”, Diêu Tử Kiệt tiếp tục nói, “Cho các em thời gian một ngày, tự hỏi mình một chút, sau đó đem mục tiêu trường đại học và chuyên ngành mình thi viết lên giấy, các em có thể ghi tên hoặc ẩn danh đều được, trường học chỉ muốn để các em hiểu rõ mục tiêu của chính mình mà thôi. Sau khi xác định rõ mục tiêu rồi thì các em cũng nên xem thử bản thân mình và mục tiêu đặt ra còn cách nhau bao xa, hiểu chưa?”

Mọi người đều gật đầu.

Từ ngữ “mơ ước đại học”, có thể được coi là ‘cao thượng’ trong mắt học sinh năm cuối cấp.

Nó giống như việc cuối cùng sau mười mấy năm gian khổ học tập, tất cả đều vì từ này mà trả giá.

Bầu không khí trong lớp học không khỏi ngưng trọng.

Diêu Tử Kiệt cũng cảm thấy buồn cười: “Được rồi, các em không cần phải cực khổ nghiêm túc vậy làm gì, chính là muốn các em tự hỏi rõ ràng mà thôi. Viết xong rồi thì cũng không cần nộp cho lớp trưởng đâu, trực tiếp đến văn phòng nộp cho thầy là được.”

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Diêu Tử Kiệt vừa đi, mọi người dường như cũng không thể nào tĩnh tâm học tập như trước. Giang Niên xoay bút trong tay, hạ giọng hỏi Hạ Gia Dương: “Lớp trưởng, cậu đã nghĩ kĩ muốn học trường nào chưa?”

Thành tích của Hạ Gia Dương vẫn luôn tốt, xếp hạng cũng tương đương với Giang Niên, đôi khi phát huy tốt thì còn lọt vào top3 nữa.

Hạ Gia Dương gần như không hề do dự mà trả lời: “Thanh Hoa đi, tôi muốn học kiến trúc.”

Giang Niên sửng sốt một lúc, thật không nghĩ đến Hạ Gia Dương vậy mà lại đi học kiến trúc.

Hạ Gia Dương trong mắt không khỏi lộ ra ý cười: “….. Sao vậy? Chuyện tôi học kiến trúc kinh ngạc vậy sao?”

“….. Cũng không hẳn”, Giang Niên lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy hơi ngạc nhiên xíu thôi, bất quá cậu cũng rất hợp với ngành đó mà.”

Hạ Gia Dương càng cảm thấy buồn cười.

“Còn cậu?”

Khi được hỏi về mình, Giang Niên có hơi do dự.

Có vẻ như từ lúc nhỏ, Giang Niên đã được gia đình giáo dục nhất định phải chăm chỉ học tập, tương lai mới có thể vào Thanh Hoa Bắc Đại.

Hiện tại có vẻ như mục tiêu này dường như đã rất gần với cô rồi.

Nhưng mà …..

Vào Thanh Hoa Bắc Đại, học cái gì bây giờ?

Giang Niên mím môi, có chút không biết làm sao?

“….. Giang Niên?”

Hạ Gia Dương tựa hồ không nghĩ đến Giang Niên đột nhiên bắt đầu thất thần, ngồi ngốc ra, không khỏi buồn cười lại gọi cô một tiếng.

“Hả?” Giang Niên lúc này mới hồi thần, sau đó ngượng ngùng cười cười.

Học cái gì đây ta …..

Nếu như là ba mẹ cô, chắc chắn sẽ muốn cô học các ngành khoa học, kỹ thuật.

Ba mẹ Giang Niên vẫn luôn là người theo chủ nghĩa thực dụng, đều cho rằng học ngành đó sẽ dễ tìm việc hơn, học nghệ thuật các thứ thì tương lai có vẻ hư vô mờ mịt.

Đây cũng là lý do vì sao lúc đó rõ ràng thành tích các môn xã hội của cô cũng không tồi nhưng ba mẹ lại nhất trí chọn cho cô ban tự nhiên.

Nhưng ba mẹ Giang Niên cũng rất thoáng, nếu cô kiên trì muốn học cái mình thích, ba mẹ chắc chắn sẽ không phản đối.

Chẳng qua …..

Giang Niên lại thở dài.

Ba mẹ chắc chắn sẽ lại nói câu nói kia —–

“Con muốn học cái gì ba mẹ đều đồng ý, nhưng con phải có trách nhiệm với tương lai của mình.”

Vậy nên lúc trước phân ban tự nhiên xã hội, Giang Niên bởi vì những lời này mà chọn ban tự nhiên.

Thật ra cũng không phải là cô không thể chịu trách nhiệm về tương lai của mình, chẳng qua là vì Giang Niên quen với việc đi theo lựa chọn của ba mẹ hơn mà thôi.

….. Dù ít hay nhiều, có ba mẹ chịu trách nhiệm một ít, cô cũng cảm thấy bản thân mình nhẹ nhàng hơn.

Nhưng mà lần này, cũng muốn như vậy sao?

Hạ Gia Dương lắc đầu, lại nhìn Giang Niên lại lần nữa chìm vào thế giới của riêng mình.

Quên đi, cô gái nhỏ mỗi ngày trong đầu cái gì cũng có, đây là điều hắn vẫn luôn muốn biết.

Ngày nào cũng vậy, thật sự rất thú vị.

Nếu có thể biết được Giang Niên suy nghĩ gì mỗi ngày, chắc chắn sinh hoạt hằng ngày sẽ vui vẻ hơn bây giờ rất nhiều.

Đáng tiếc …..

Hạ Gia Dương mím môi, thu hồi những tâm tư không nên có của mình, cầm bút, lại tiếp tục chuyên tâm học tập.

Như bây giờ chính là trạng thái tốt nhất rồi.

Giang Niên có thể cảm nhận đợc rõ ràng bầu không khí trong lớp khác hẳn vì sự xuất hiện đột ngột của lễ tuyên thệ 100 ngày.

Trước đây, mọi người đều liều mạng học tập để cải thiện điểm số của mình.

Diêu Tử Kiệt đột nhiên yêu cầu mọi người viết ra mục tiêu chuyên ngành và trường đại học muốn đến, làm mọi người bắt đầu thảo luận những vấn đề không có câu trả lời rõ ràng trước đây —–

Nỗ lực học tập cải thiện điểm số như vậy là vì điều gì?

“Trạch ca”, Giang Niên hôm nay vẫn cầm theo bài tập vật lý đến hỏi Lục Trạch, sau khi giải thích rõ ràng cho cô rồi, Giang Niên lại không giống như mọi ngày vội vẫy tay chạy lấy người về chỗ, mà có chút do dự kêu Lục Trạch một tiếng.

Lục Trạch lười nhác ngước mắt lên, nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, sau đó yết hầu gian nan phát ra một tiếng đáp lại, “Ơi?”

….. Chỉ như vậy thôi, nhưng không hiểu tại sao lại khiến Giang Niên cảm thấy yên tâm.

Cô do dự một chút, rồi nhìn sang Tạ Minh bên cạnh.

Căn bản còn chưa kịp nói gì, Tạ Minh đã vô cùng hiểu chuyện mà mở miệng: “Okok, không cần các cậu đuổi, tôi vừa lúc muốn đi lấy nước ấm, Giang Niên, đây đây, ngồi đi ngồi đi.”

Theo lời của bạn học Triệu Tâm Di nói về Tạ Minh, đó chính là “Tạ Minh thật hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến cho người ta đau lòng đó nha.”

Giang Niên có chút ngượng ngùng, sau đó ngồi vào vị trí của Tạ Minh: “Trạch ca, anh cảm thấy chịu trách nhiệm với bản thân mình có khó không?”

Lục Trạch dường như không nghĩ đến Giang Niên sẽ hỏi về vấn đề này.

Hắn lại nhìn Giang Niên một cái: “Khó, cũng không khó. Nếu em thật sự nghĩ kỹ về sau em muốn làm cái gì, bản thân em thích cái gì, thì một chút vấn đề cũng không có khi em kiên định với mục tiêu của mình.”

Giang Niên nghẹn ngào, cô chưa từng nghĩ đến cô thậm chí còn chưa mở miệng nói ra, Lục Trạch đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi, thậm chí dăm ba câu đã mở nút thắt trong lòng cô.

Bất quá, chuyện này cũng tốt, cô cũng không cần phải hao tâm suy nghĩ phải nói như nào với Lục Trạch.

Cô gật gật đầu.

Lục Trạch cong cong khóe môi: “Hơn nữa …. Yên tâm đi, anh sẽ đi cùng em mà.”

Thẳng nam đột nhiên thả thính bất ngờ khiến Giang Niên một chút chuẩn bị cũng không có liền đỏ mặt ngay tức khắc.

Cô hít sâu một hơi, cũng không thể bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Lục Trạch một cái, giọng điệu cùng dịu đi: “….. Ai, ai muốn đi cùng anh đâu!”

Lục Trạch trầm ngầm, sau đó gật gật đầu: “Thật sao?”

Giang Niên mím môi, đứng lên: “Em hỏi xong rồi, đi đây!”

Cầm lấy sách của mình, cũng không nhìn lại.

Lục Trạch thở dài, bộ dáng oán phụ: “Hazz, người nào đó cũng thật là, dùng xong một cái liền ném người ta đi luôn.”

Giang Niên dừng một chút, nỗ lực làm bộ chính mình cái gì cũng chưa nghe thấy, nhanh chân bước về chỗ ngồi.

Phía sau truyền đến tiếng cười thoải mái của Lục Trạch, tiếng nói dễ nghe bởi vì cười mà càng mê người hơn.

Giang Niên cũng không khỏi giương lên khóe môi.

Được rồi, Trạch ca nói như nào …..

Chính là như thế ấy.

Giang Niên nghĩ rằng, nếu như thật sự phải chịu trách nhiệm với bản thân mình thì chuyện này cũng không quá đáng sợ như vậy.

Tạ Minh, người đã đợi rất lâu với bình nước nóng trong tay đứng trước cửa phòng học —–

Nếu bây giờ quay lại hồi năm hai, hắn nhất định sẽ nói với Diêu Tử Kiệt rằng hắn không muốn ngồi với Lục Trạch.

Huhu, nhìn xem nhìn xem, có nhà không thể về, có cái chỗ ngồi cũng khổ sở, thậm chí ai oán cũng không thể!

Trạch ca thật sự đáng sợ!

Trạch ca trọng sắc khinh bạn lại càng đáng sợ hơn!

#TạMinhthậtđángthương