Editor: Boomtini

Giang Niên quả thực không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả chấn kinh trong lòng mình lúc này.

Không phải chứ, Trạch ca thật sự …

Rất kì cục luôn đó.

Cô kiểng chân, cố gắng nhìn về phía hàng thứ hai tìm kiếm một chút.

Quả nhiên, trong hội trường đang chật kín người, có hai vị trí rất dễ thấy đang chứa đồ.

Vừa rồi lúc tìm chỗ ngồi, Giang Niên theo bản năng liền bỏ qua hàng ghế phía trước, cho nên căn bản cũng không để ý đến nơi đó.

Hiện tại nhìn thấy rồi, Giang Niên mới phát hiện ra vị trí đó vô cùng tốt, rất gần với sân khấu phía trước.

Nói như vậy, hàng ghế đầu tiên chính là của các vị lãnh đạo cùng thầy cô chủ nhiệm lớp mười hai, cô thật sự không biết làm thế nào Lục Trạch có thể giành được hai chỗ ngồi tốt như vậy mà không bị ai đến cướp, lại còn là vị trí vô cùng tốt.

Có thể bởi vì vị trí kia thật sự khá tốt, hơn nữa bên cạnh lại là Lục Trạch, vậy nên Giang Niên thỉnh thoảng nhìn thấy có các nữ sinh ngượng ngùng đi qua, hỏi Lục Trạch bên cạnh có ai ngồi chưa.

Lục Trạch đưa lưng về phía Giang Niên nên cô cũng không biết Lục Trạch đáp lại như thế nào, nhưng nháy mắt liền thấy các cô gái vạn phần thất vọng rời đi.

Giang Niên: “……”

Hàng phía trước là của thầy cô, vẫn là do Lục Trạch cố ý dành riêng.

Hơn nữa, vị trí tốt như vậy, rất nhiều người đã để ý đến.

Giang Niên cảm thấy nếu lúc này cô bước qua đó thì cô sẽ là tâm điểm của sự chú ý mất.

Khương Thi Lam hiển nhiên nhận thấy một loạt hành động kì lạ của Giang Niên, động tác lại còn kì lạ hơn.

Cô có chút tò mò nghiêng người sang, thấp giọng hỏi: “Niên Niên, cậu sao vậy?”

Giang Niên mím môi, có chút rối rắm.

Sau đó trả lời tin nhắn của Lục Trạch.

[ sao trời: ….. em qua đó, hình như không ổn lắm đâu]

[ mãn nhãn sao trời:?]

Tuy rằng cách nhau cái màn hình, tuy rằng Lục đại thiếu gia cái gì cũng chưa có nói, chỉ gửi qua một dấu chấm hỏi, nhưng Giang Niên vẫn cảm nhận được sự bất mãn sâu sắc từ vị bên kia.

Giang Niên do dự, nơm nớp lo sợ giải thích.

[ sao trời: Vị trí đó quá cao cấp, hơn nữa lại quá thu hút ánh nhìn của mọi người …..]

Bên kia hơi dừng một chút, sau đó cũng trả lời.

[ mãn nhãn sao trời: vậy em còn muốn nhìn Từ Lâm Thanh không? ]

Giang Niên: “…..”

Tuy rằng cô luôn cảm thấy có chút kì quái khi nam sinh mình thích hỏi bản thân mình có muốn nhìn nam sinh khác không, nhưng mà …..

Đồng học Giang Niên vẫn luôn thành thật.

[ sao trời: muốn.]

[ mãn nhãn sao trời: chậc.]

….. được rồi, một chữ này, đồng học Giang Niên lại lần nữa cách màn hình cảm nhận được sự bất mãn từ tận đáy lòng của Lục đại thiếu gia bên kia.

Tuy rằng cô có thể thề với trời chính mình đối với Từ Lâm Thanh một chút ý tứ gì khác cũng không có.

Chỉ là người này cùng Lục Trạch giống nhau, đối với cô mà nói đều là huyền thoại trong trường, Giang Niên đương nhiên cảm thấy có mò.

Cái thứ …..

Đối với sự tò mò mãnh liệt này, Giang Niên đột nhiên cảm thấy vị trí đó dù không ổn lắm cũng không có gì.

Cơ hội hiếm có như vậy, có thể nhìn thấy nhân vật huyền thoại của trường, này cũng vô cùng đáng giá.

Giang Niên ngoan ngoãn gửi đi tin nhắn.

[ sao trời: Anh ơi ]

Lục Trạch nhìn màn hình sáng lên, sau khi thấy rõ tin nhắn của Giang Niên, chỉ cảm thấy bản thân mình không vui lại càng không vui.

Tuy rằng phản ứng của Giang Niên đều nằm trong dự đoán của hắn, nhưng người con gái mình thích bởi vì muốn nhìn nam sinh khác liền kêu mình một tiếng “anh ơi”, loại chuyện này, sao lại không vui như vậy!

Khương Thi Lam lại nhìn khuê mật nhà mình đối diện với màn hình, chốc lát cười, chốc lát lại rối rắm, sau đó lại mang bộ dáng hạ quyết tâm càng thêm kì lạ: “Niên Niên, cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

Giang Niên tắt máy, lôi kéo Khương Thi Lam: “Đi thôi, phía trước đã có người giành vị trí cho chúng ta rồi.”

“???!”

Khương Thi Lam sửng sốt, vội vàng đi theo, còn sợ đụng vào người khác: “Niên Niên, ai giúp tụi mình giành chỗ á, tốt vậy luôn, là hàng ghế phía trước sao?!”

Càng đi về phía trước, Khương Thi Lam càng cảm thấy không thích hợp, chờ đến khi đến hàng ghế thứ hai, thấy Lục Trạch tùy ý bắt chéo chân chơi điện thoại, Khương Thi Lam cảm thấy không ổn lắm.

Này đâu chỉ là hàng ghế phía trước …..

Này mẹ nó quả thực là vị trí SSSVIP đó!

Hơn nữa, có thể làm Lục Trạch giúp đỡ giành chỗ, khuê mật nhà cô quả thật là quá có tiền đồ.

Sang chấn tâm lí xong, Khương Thi Lam vui vẻ trong lòng, bí mật bật ngón cái vơi Giang Niên, sau đó rất hiểu chuyện nói lời cảm ơn với Lục Trạch rồi ngồi ở vị trí cách xa hắn một chút, để vị trí bên cạnh vị kia cho Giang Niên.

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (*), Khương Thi Lam vẫn hiểu đạo lí này.

(*) nhận sự giúp đỡ của người khác thì đối xử với họ cũng biết điều, mềm mỏng hơn

Lục Trạch ngồi như vậy, Khương Thi Lam tự nhiên tiếp đón Giang Niên còn đang đứng: “Niên Niên, mau ngồi đi nè, thất thần gì vậy?”

Giang Niên: “…..”

Này mẹ nó rốt cuộc là khuê mật nhà ai vậy, nghĩ đến chuyện ban nãy, Giang Niên lúng túng ngồi bên cạnh Lục Trạch, trong lòng nơm nớp lo sợ.

Xung quanh chính là ánh nhìn ái muội của mọi ngời, lại cảm nhận được Lục Trạch bên cạnh toàn thân đều là “Anh đây không vui”, đồng học Giang Niên chỉ cảm thấy mình lúc này như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than.

Cảm nhận được bầu không khí giữa Lục Trạch và Giang Niên có điểm kì quái, Hạ Gia Dương ở bên kia Lục Trạch tò mò nhìn sang, sau đó tự nhiên đi ra giải vây: “Giang Niên, cậu đến rồi sao, cậu cũng không biết khi nãy cậu chưa đến chỗ này có bao nhiêu người đến tranh đâu, như hổ rình rồi ấy.”

Giang Niên mỉm cười, thuận miệng cùng Hạ Gia Dương trò chuyện vài câu, liền sau đó cảm nhận được Lục đại thiếu gia bên cạnh đã nâng cấp “Anh đây không vui” thành “Anh đấy vô cùng không vui”…..

Giang Niên: “…..”

Hạ Gia Dương càng tò mò, cả gương mặt tràn ngập tò mò: “Sao đó, hai người cãi nhau sao?”

Giang Niên nghiêng nghiêng đầu: “Không ….. có?”

Hẳn là không có mà.

Lòng dạ nam nhân như mò kim đáy biển.

Hạ Gia Dương thấy không hỏi ra được cái gì, bĩu môi, lại dựa vào ghế không để ý đến hai người Giang Niên và Lục Trạch nữa.

Lục Trạch rốt cuộc cũng ấn tắt điện thoại, đem điện thoại nhét vào trong túi quần.

Giang Niên mím môi, hơi nghiêng người sang, có chút lấy lòng: “Trạch ca, hôm nay cảm ơn anh đã giành chỗ cho em nha.”

Lục Trạch hừ lạnh một tiếng, nhưng rốt cuộc cũng bị sự chủ động của Giang Niên làm cho mềm lòng.

Hắn quay đầu, nhìn Giang Niên: “Em như vậy chỉ muốn nhìn Từ Lâm Thanh thôi sao?”

Giang Niên cảm thấy chính mình đặc biệt vô tội.

Là anh hỏi em có muốn nhìn không mà, em đâu có nói dối đâu…..

Bất quá cô cũng biết, loại tình huống này không thể nào trả lời như vậy.

Giang Niên suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận nói: “….. Cũng không phải là rất muốn đâu, chỉ là có hơi tò mò xíu thôi, em ngồi ở đây gần như vậy, nhìn Trạch ca tặng hoa rõ ràng hơn nè.”

Thật tốt, ngay khi vừa nói xong, Giang Niên đã biết cô đi đúng hướng rồi.

Lục Trạch thực vừa lòng: “Xem ra còn rất hiểu chuyện.”

Giang Niên nhẹ nhàng thở ra.

“Nếu em thực sự tò mò về Từ Lâm Thanh”, Lục Trạch lại quay sang nói, “Trưa mai cùng anh cơm đi, anh dẫn em đi gặp Từ Lâm Thanh.”

Giang Niên sửng sốt: “Hả?”

Có lẽ thích thú trước biểu cảm sửng sốt của Giang Niên, Lục Trạch không khỏi cười cười,sau đó duỗi tay xoa đầu Giang Niên.

“Đừng nhìn anh ngốc nghếch như vậy.” Lục Trạch cười nói.

Lại nhịn không được bổ sung trong lòng —–

Như vậy thực sự sẽ khiến hắn muốn hôn Giang Niên.

“Anh với Từ Lâm Thanh quen nhau từ nhỏ, vẫn luôn là bạn tốt.”

Giang Niên ngây ngẩn cả người.

Hóa ra hai nhân vật huyền thoại của Minh Lễ đã quen biết nhau từ sớm sao?

Chủ yếu là vì không nhìn thấy giao thoa nào giữa hai bọn họ, không thấy họ nói chuyện cùng nhau lần nào nên thỉnh thoảng mọi người trên diễn đàn Minh Lễ còn phải bù đắp mối quan hệ giữa bọn họ cho khắng khít.

Nguyên lai họ lại là bạn tốt của nhau.

Giang Niên cảm khái một chút, quả nhiên, người ưu tú chỉ chơi với người ưu tú.

Nhìn Giang Niên trầm tư một hồi, Lục Trạch lại cốc nhẹ đầu Giang Niên, buồn cười: “Em lại nghĩ cái gì rồi?”

Giang Niên đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ vừa rồi của mình.

Nghĩ nghĩ một chút, Giang Niên chợt cười rõ tươi, đến mi mắt cũng không thấy đâu: “Trạch ca, anh có hay dạo qua diễn đàn Minh Lễ không á?”

Quả nhiên, Lục Trạch lắc đầu.

“Không nhiều lắm, cảm thấy không có gì hay ho cả.”

Hắn từ trước đến nay không phải là một người thích hóng chuyện, nếu rảnh rỗi thì chơi game, không thì ngủ một giấc còn tốt hơn.

Hơn nữa, diễn đàn Minh Lễ có thể chọn tên thật hoặc ẩn danh để đăng bài, trả lời, những người xuất hiện ở đó không hẹn mà gặp đều cùng chọn ẩn danh mà trả lời.

Lục Trạch thật sự không nghĩ rằng có gì đáng giá để chú ý trong một khu vực toàn ẩn danh.

Tuy nhiên, tuy rằng truy cập không nhiều lắm, nhưng Lục Trạch biết tần suất tên của mình xuất hiện ở diễn đàn Minh Lễ rất nhiều.

Hắn thoáng cảnh giác nhìn Giang Niên một cái.

“Em muốn nói cái gì?”

Giang Niên cười cười, còn không quên trấn an Lục Trạch: “Trạch ca, đừng sợ vậy chứ, em còn chưa nói gì mà.”

Cô hạ giọng: “Hồi năm lớp mười, em thấy trên diễn đàn Minh Lễ có truyện đam mỹ giữa anh và học trưởng Từ Lâm Thanh nha….. cái gì mà chuyện tình yêu về hai nhân vật phong vân đó, cảm hứng lấy từ đợt lần ở giáo vận đó anh cùng học trưởng cùng nhau thi chạy, mỗi ánh mắt giao thoa giữa hai người đều được chụp lại nha. Đáng tiếc, Trạch ca, bởi vì lần đó anh thua học trưởng Từ Lâm Thanh tại giáo vận, tác giả liền đem anh viết ‘ở dưới’ mất rồi.”

Lục Trạch: “…..”

Hắn giật giật khóe miệng.

Vừa rồi lẽ ra phải chặn miệng Giang Niên lại, quả nhiên, không có gì hay ho.

Giang Niên vỗ vỗ vai Lục Trạch: “Bất quá, Trạch ca anh yên tâm, mọi người chỉ đùa có xíu thôi, ai cũng tin tưởng anh là trai thẳng mà. Hơn nữa, từ khi học trưởng Từ Lâm Thanh tốt nghiệp, truyện giữa hai người cũng ít đi rất nhiều. Còn mấy bài trước kia, nếu hơi quá thì người kiểm duyệt đã xóa hết rồi.”

….. Lục Trạch không cảm thấy chính mình được an ủi.

Hắn lấy điện thoại từ trong túi quần ra, truy cập diễn đàn đã lâu không vào, tìm kiếm một chút.

Từ khóa: Lục Trạch Từ Lâm Thanh.

….. Ngay sau đó xuất hiện một loạt các bài đăng, giống như những gì Giang Niên vừa nói, thật sự có không ít truyện đam mỹ.

“con mẹ nó”, Lục Trạch rất bất mãn, “những người này có biết tại sao thành tích của mình không tốt không? Không chịu đặt tâm trí vào việc học thì thành tích có thể tốt sao?”

Không biết vì sao, Giang Niên luôn cảm thấy bản thân cũng đã bị công kích.

Giang Niên lại lần nữa vỗ vỗ vai Lục Trạch an ủi, sau đó quay sang trò chuyện với Khương Thi Lam.

Khương Thi Lam vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi được nhìn thấy Từ Lâm Thanh: “Mình thực sự nghĩ rằng, lớn vậy rồi,  học trưởng Từ Lâm Thanh và Lục Trạch nhà cậu là hai nam sinh đẹp nhất mình từng gặp đó.”

Nói đến phấn khích, Khương Thi Lam liền lên diễn đàn xem hôm nay có bài viết nào về Từ Lâm Thanh không.

Sau đó, ngoài ý muốn liền thấy được bài đăng đăng nổi lên ở trang chủ, thời điểm là một năm trước.

Khương Thi Lam có chút kì quái: “Ai đào bài này lên vậy?”

Cô nhấp vào, lướt xuống dưới một chút, Khương Thi Lam liền hiểu tại sao bài đăng này lại nổi lên trên trang chủ.

Lục đại thiếu gia hiếm hoi đích thân ra trận, với một id “Lục Trạch”, dứt khoát lại lưu loát.

684L [Lục Trạch]: Lão tử thích con gái, đang theo đuổi, đừng nháo.