Mộc Miên coi khinh nghị lực của Lâm Hành, cũng xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của cậu ta.

“Chúng ta nói chuyện.”

Câu ta chặn đường Mộc Miên, khi người đến người đi trên đường, người đi đường đi ngang qua trong lúc lơ đãng ghé mắt, Mộc Miên nhíu mày, gật đầu.

“Được.”

Nhà ăn, ánh đèn vàng ấm áp, trang hoàng độc đáo, chỗ ngồi bị một tầng cây xanh ngăn cách, hư cảnh thanh u, đúng là một nơi thật tốt để nói chuyện.

Mộc Miên nhìn Lâm Hành đối diện, uống một ngụm nước, hất cằm với cậu ta.

“Nói đi.”

“Lâm Mộ An là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi.”

Lúc cậu ta nói ra những lời này biểu tình rất phức tạp, đôi mắt nhìn chằm chằm Mộc Miên, đôi mắt trầm lại.

“Ừ.” Cô gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra một tia cảm xúc.

Cậu ta quan sát cảm xúc của Mộc Miên một chút, sau đó tiếp tục mở miệng, sắc mặt vô cùng thành khẩn.

“Cha tôi… Rất yêu anh ấy, người một nhà chúng tôi, kỳ thật đều hy vọng anh ấy có thể trở về…”

“Lại nói tiếp ——”

Cậu ta có chút chua xót cười cười.

“Cha tôi hẳn là càng yêu anh hơn một ít, mỗi năm đen é ngày sinh nhất của anh, mặc kệ có bao nhiêu vội, ba đều sẽ tự mình trở về chúc mừng anh, ban đêm, cũng phải nhìn anh đi ngủ mới bằng lòng rời đi…”

“Mỗi lần anh bệnh, cả nhà đều khẩn trương muốn chết, ba mẹ đều thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc anh, e sợ cho có một tia sơ sẩy…”

Anh lải nhải nói thật nhiều, Mộc Miên nghiêm túc nghe, lâu lâu gật gật đầu, nhưng vẫn không nói một từ.

“Mẹ của tôi đối anh cũng rất tốt, tốt đên nỗi nhiều khi tôi nghĩ tôi không phải là con ruột của bà …”

Lâm Hành nói gần nửa giờ, cuối cùng, khi Mộc Miên giơ tay lên xem giờ lần thứ ba mới ngừng câu chuyện.

Sau đó đề tài vừa chuyển, liền thử mở miệng.

“Anh… Giống như rất để ý đến cậu.”

“Cho nên?” Mộc Miên không hề dao động hỏi lại.

“Cậu có thể giúp tôi khuyên nhủ anh không ——”

“Không thể.” Mộc Miên còn chưa chờ anh nói xong, liền không hề do dự cự tuyệt.

Lâm Hành sửng sốt, không biết nên phản ứng như thế nào, trên gương mặt thong dong bình tĩnh hiện lên một tia xấu hổ, anh chớp chớp mắt, sau đó lại vô cùng tự nhiên sắp xếp từ ngữ.

“Lời nói của cậu, khẳng định so với chúng tôi hiệu quả hơn rất nhiều, ở bên tai nói hai câu là được, không cần quá…”

“Thời gian không còn sớm, tôi đi trước.”

Mộc Miên đánh gãy anh, sau đó xách cặp lên đứng dậy, rời đi, dường như lại nghĩ tới cái gì, cô dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm anh, thần sắc trịnh trọng.

“Về sau không cần đến tìm tôi, tôi rất bận, không rảnh nghe chuyện xưa.”

Cô nói xong, không chút do dự xoay người rời đi, không thèm xem biểu tình của Lâm Hành ở phía sau, bước đi rất nhanh liền tới cửa, đẩy ra, thân ảnh dung nhập vào trong đám người.

Lâm Hành ngồi ở chỗ kia, sắc mặt không còn dương quang tuấn lãng nữa, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm ly nước Mộc Miên vừa dùng qua ở đối diện, giây lát, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

Lúc Mộc Miên trở về, quả nhiên, người kia liền nổi giận.

Thấy cô vừa mở cửa ra, liền vọt lại đây, bất mãn chất vấn.

“Em đi đâu? Tại sao không nghe điện thoại?!”

“Lúc đó em cùng Từ Tĩnh các cô ấy đi dạo phố, âm thanh ồn quá không nghe được tiếng chuông, anh gọi em sao?”

Mộc Miên làm bộ lấy di động ra nhìn nhìn, nhìn đến con số mười một khi đỏ tươi kia, có chút chột dạ giương mắt nhìn anh.

Lâm Mộ An quai hàm hơi cổ, giống chỉ cá nóc cố tự sinh khí, Mộc Miên duỗi tay đi kéo anh, nhẹ hống.

“Được rồi, nếu lần sau em có việc, nhất định sẽ nói trước cho anh được không ——”

“Đừng nóng giận mà, em đi nấu cơm.”

Cô nói xong, thật cẩn thận mà đánh giá biểu tình của anh, hồi lâu, anh mới rũ mắt rầu rĩ mở miệng.

“Đừng làm, đã trễ thế này, kêu cơm hộp đi.”

Mộc Miên tức khắc vui mừng, nhón chân lên hôn môi anh, ôn nhu nói: “Không có việc gì, đêm nay nấu mì, rất nhanh!”

Anh không có lên tiếng, lại yên lặng đi theo cô đến phòng bếp, giúp cô cột tạp dề xắn tay áo, sau đó tự giác ở một bên rửa rau, chờ chuẩn bị cho tốt, mới đi tắm rửa.

Mộc Miên ở ban công gọi điện thoại cho ba mẹ cô.

Lâm Mộ An rầu rĩ không vui ngồi ở phòng khách.

Trong gió đêm, âm thanh của cô trong trẻo mà nhẹ nhạng vọng lại, mơ hồ có thể nghe được đại khái.

“Vâng, mẹ, con đã biết.”

“Con sẽ chú ý, mẹ đừng lo lắng, còn có Từ Tĩnh ở đây mà.”

“Con thích nhiều ngươi một chút, như vậy tương đối náo nhiệt, lúc trước một mình cũng khá tốt, nhưng là có bạn bè ở cùng nhau, vậy càng tốt…”

“Vậy ba mẹ chú ý thân thể, con đi làm bài tập, tạm biệt.”

Mộc Miên gọi điện thoại xong, Lâm Mộ An đang ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm cô, trong lòng ngực ôm cái gối, mặt đè lên gối, làm che đi mất nửa cằm.

Đôi mắt đầy nước, giống hai trái nho đen mọng nước.

Mộc Miên đi qua ngồi vào bên cạnh anh, đem cái gối trong lòng anh lấy ra để trên đùi, sau đó nằm xuống, lười nhác trở mình, ôm lấy eo anh.

Giống như con mèo nhỏ.

Mái tóc đen nhánh mềm mại tảm ra bên gối anh, nhu thuận mà bóng loáng.

“Em cùng ba mẹ em nói cái gì?” Lâm Mộ An dùng tay nhẹ nhàng đẩy sợi tóc che khuất má cô, biết rõ cố hỏi.

“Anh không nghe được sao…” Mộc Miên nhắm mắt lại lười biếng nói.

“Biểu đệ bà con xa của Từ Tĩnh?”

“Ân.”

“Em nói anh tạm thời ở nhờ ở bên này, còn có Từ Tĩnh, chúng ta ba người ở cùng một chỗ…”

Mộc Miên vẻ mặt bình tĩnh giải thích.

Lâm Mộ An không có mở miệng, cúi đầu vuốt cô tóc, ngón tay xuyên qua mái tóc của cô, sợi tóc mềm mại mượt mà cọ qua làn da, xúc cảm cực tốt.

Lực đạo không nặng không nhẹ, lòng bàn tay ngẫu nhiên cọ qua da đầu, mang theo từng trận tê dại.

Mộc Miên nheo mắt, thoải mái thở ra tiếng.

Hai người hưởng thụ cảm giác nhàn nhã an tĩnh khó thể có được này, không biết qua bao lâu, khi Mộc Miên hôn hôn trầm trầm muốn đi vào giấc, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm.

Thấp thấp, như là đang lầm bầm lầu bầu, lại như là bất mãn oán giận, mang theo giọng mũi mềm mại, ngữ điệu nồng đậm mà sền sệt.

“Anh muốn quang minh chính đại cùng em ở cùng một chỗ.”

Trầm mặc hồi lâu, Mộc Miên mới ôm sát anh, than nhẹ.

“Sẽ có một ngày như vậy …”

Sau đó Mộc Miên luôn là sẽ ngẫu nhiên gặp được Lâm Hành, có khi là ở trên đường cái, có khi ở cửa hàng tiện lợi, có khi ở quán nhỏ bên đường.

Mỗi lần cậu ta đều sẽ phi thường nhiệt tình cùng cô chào hỏi, thuận tiện hàn huyên hai câu, vẻ mặt tự quen thuộc tươi cười thập phần sáng lạn.

Mộc Miên chỉ có thể xấu hổ cười cười, gật gật đầu, sau đó kết thúc buổi gặp gỡ không ngẫu nhiên này.

Lâm Mộ An nói qua, cậu ta trước kia học ở trường học tư nhân ở Giang thành, cách nơi này rất xa, nhưng là cách nhà anh phi thường gần.

Cho nên mặc kệ là đi đến trường hay là về nhà, Lâm Hành đều không thể xuất hiện ở bên này.

Lý do duy nhất, chính là vì muốn gặp được cô.

Mộc Miên nghĩ, Lâm Hành đại khái là không nghĩ tới, Lâm Mộ An sẽ đem tất cả sự tình đều nói cho cô, dù sao anh đã từng thiếu chút nữa bị bác sĩ phán định thành bệnh tự kỷ.

Người giống như vậy, như thế nào sẽ mở rộng của lòng với cô.

Huống hồ, bọn họ cũng chỉ ở bên nhau gần hai tháng mà thôi.

Lâm Mộ An sống ở ngoài, không phải là dọn ra, mà là bị đuổi ra.

Ba Lâm rất bận, theo như lời của Lâm Hành, anh là thích Lâm Mộ An, nhưng cái loại thích này, là dùng tiền tài cùng vật chất xây lên.

Ông ấy rất ít khi ở nhà, đại bộ phận thời gian, đều là Lâm Mộ An cùng mẹ con Lâm Hành ở chung.

Hai người tuổi tác tương đương, Lâm Hành bởi vì từ nhỏ được chiếu cố rất khá, ngược lại so với Lâm Mộ An lại càng thêm cường tráng vài phần, thường ngày việc anh thích làm nhất, chính là tìm các loại lý do phương pháp khi dễ Lâm Mộ An.

Cậu ta rất thông minh, làm rất gọn gẽ, nếu không cẩn thận bị mẹ cậu ta phát hiện, cũng chỉ là trách cứ hai câu sau đó giúp cậu ta giấu diếm đi.

Lâm Thâm đối với Lâm Mộ An càng tốt, Lâm Hành liền càng ghen ghét, sau đó nhất định sẽ phát giận lên trên người Lâm Mộ An.

Thẳng đến khi một lần, Lâm Mộ An bạo phát, hai người đánh nhau, anh thất thủ, đẩy Lâm Hành từ bậc thang xuống.

Kết quả cuối cùng, chính là Lâm Hành ở bệnh viện nửa tháng, Lâm Mộ An ở năm mười lăm tuổi này, bắt đầu sinh hoạt một mình.

Anh ở cái nhà kia sống gần một năm, không có một ngày vui vẻ.

Nếu có thể lựa chọn, anh tình nguyện tiếp tục cùng An Lăng ở cùng một chỗ, ít nhất lúc bà không phát bệnh, rất ôn nhu.

Cho nên theo như lời Lâm Hành, nói cái gì rất hy vọng anh trở về sống, Mộc Miên là phi thường muốn cười.

Lâm Mộ An đối với một đoạn ký ức này, chỉ là dăm ba câu nói, với anh mà nói, so với bộ dáng của An Lăng lúc phát bệnh, hết thảy những điều Lâm Hành làm, cũng chỉ là là tiểu đánh tiểu nháo.

Anh không có nói cho Lâm Thâm, chẳng qua là bởi vì không để bụng.

Nếu có thể, anh nguyện ý cả đời đều ngốc tại thế giới của chính mình, ngăn cách hết thảy quấy nhiễu.

Nhưng là ngày đó Lâm Hành vũ nhục An Lăng, cả người hờ hững nháy mắt hóa thành phẫn nộ, khó được thấy anh động cảm xúc, Lâm Hành càng thêm hưng phấn khiêu khích, Lâm Mộ An đem cậu ta đẩy từ bậc thang xuống.

Cũng không phải là thất thủ.

Mà là một khắc kia anh thật sự muốn cho cậu ta đi tìm chết.

Bị Lâm Thâm đuổi đi, là việc nằm trong dự kiến, trừ bỏ giải thoát cùng nhẹ nhàng, còn có một tia phức tạp khó có thể miêu tả.

Liền giống như cọng rơm cuối cùng cũng đè chết con lạc đà, ngăn cách liên hệ cuối cùng của anh với thế giới này.

Ngon lửa nhỏ sâu trong đáy lòng kia, rốt cuộc lắc lư hai cái, tắt, biến thành một mảnh hắc ám.

Từ đây anh đứng ở vực sâu, cô đơn kiết lập, nhìn không thấy một tia ánh sáng.

Tháng sáu, còn một tháng nữa chính là thi cuối kỳ.

Lâm Hành xuất hiện làm Mộc Miên có chút khó giải quyết.

Cô thay đổi đường về nhà, tuy rằng vòng thêm một vòng, nhưng hiệu quả không tồi, ít nhất cũng không có lại ‘ ngẫu nhiên gặp được ’ cậu ta.

Lâm Mộ An phát hiện, Mộc Miên gần đây giảm bớt số lần ra cửa, anh đương nhiên là cầu còn không được, mỗi ngày đều lôi kéo cô ở nhà xem xem phim.

Nhưng đến giờ vẫn sẽ ngoan ngoãn làm bài tập.      

Cứ như thế một tuần trôi qua.

Thứ sáu ngày 8 tháng 6, mưa nhỏ.

Giờ chính khóa, còn một tiết cuối cùng là tan học, toàn bộ phòng học tràn ngập xao động cùng hưng phấn, Mộc Miên rũ mắt lấy đề Toán ra, từng hàng công thức chỉnh tề được viết ra

Thành tích Tiếng anh của Mộc Miên rất tốt, chữ viết cũng rất đẹp, chữ cái con số từ trong tay cô viết ra, so với người khác chính là đẹp hơn vài phần tiêu sái.

Phương Vân mỗi khi chép bài tập của cô, đều sẽ cảm khái vài câu.

“Mộc Miên, ở cổng trường có người tìm!”

ở cửa phòng học có người kêu lên, Mộc Miên từ trong bài tập ngẩng đầu lên, một gương mặt xa lạ xuất hiện ở trước mắt, cô buông bút đi qua.

“Có một nam sinh tìm cậu, mình vừa vặn đi ngang qua, đem mình gọi lại.”

Cô giải thích, Mộc Miên gật gật đầu, cầm dù, có chút nghi hoặc hướng cổng trường đi đến, trên đường có vài vũng nước, khi xuyên qua đường cây xanh, nước mưa rơi vào mặt dù, phát ra tiếng vang tí tách.

Cảnh tượng quen thuộc đã lâu không thấy.

Giang thành đã thật lâu đều không có chút mưa.

Xuyên qua con đường này cách đó không xa chính là cổng trường, cổng sắt màu bạc tự động xuất hiện ở trước mắt, trong mưa bụi mông lung, mơ hồ có thể thấy được vài bóng người.

Sắc trời có chút ám, Mộc Miên mở to hai mắt đánh giá, một hình bóng quen thuộc xâm nhập tầm mắt, theo khoảng cách kéo gần, mặt cậu ta dần dần rõ ràng hơn.

“Lâm Hành?” Mộc Miên nhìn người dưới tàng cây cách đó không xa kia, thở nhẹ.

Anh vẫy vẫy tay với cô, Mộc Miên cùng bảo vệ cửa nói hai câu, đẩy cổng phụ nhỏ ở bên cạnh ra đi qua, đứng yên ở trước mặt anh, bình tĩnh hỏi.

“Lúc này tìm tôi có chuyện gì sao?”

Sắc mặt Lâm Hành phức tạp nhìn cô, giây lát, mới chậm rãi mở miệng.

“Mẹ của Lâm Mộ An … Tự sát.”