“Bà nội, cả nhà chú hai đã nhặt được một bảo bối, đây chính là việc mừng của nhà chúng ta đó! Nghe nói bộ “Người về” này có thể bán được năm trăm tỷ đồng đấy.

Bà nói nếu nhà họ Lương chúng ta có được số tiền này thì những khoản thế chấp công ty cổ phần bất động sản gì đó trước đây, có phải cũng có thể trả hết rồi sao!” Lương Dĩ Thâm bình thản nói với điện thoại, bộ dạng rất lo lắng cho nhà họ Lương.
Mà ở bên kia, bà cụ nghe được tin tức này cũng ngẩn người hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Cháu nội hai nói không sai!
Có năm trăm tỷ đồng này, có thể lấy về những hợp đồng thế chấp trước đây của nhà họ Lương, cuối cùng bà có thể thở phào một hơi rồi!
"Được, được, được, bà sẽ gọi điện thoại bảo chú hai cháu sang một chuyến, để xem rốt cuộc có chuyện này hay không!”
Bà cụ kích động nói, cúp điện thoại không lâu quả nhiên gọi điện thoại cho Lương Nhất Bá bảo cả nhà bọn họ chuẩn bị tranh thủ thời gian trở về nhà cũ họ Lương một chuyến.

Dù sao việc này cũng không nên hỏi trực tiếp qua điện thoại, bà dự định tự mình hỏi ở trước mặt con trai mình.
Đứa con thứ hai của bà đều làm theo lời bà, chưa bao giờ biết nói dối!
Việc ở Tiệm Yên Vũ này, Vương Hạc Tường đã giới thiệu Nguyên Quốc Gia cho Cố Bách Thiên.

Bây giờ, nghe Lương Nhất Bá gọi điện tới nói bà nội có việc gấp bảo bọn họ nhanh chóng trở về một chuyến.


Cố Bách Thiên nhíu mày, anh chợt nghĩ đến tám mươi phần trăm là có liên quan tới Lương Dĩ Thâm thì khoé miệng không nhịn được cười lạnh, có điều anh không để việc này ở trong lòng.
Anh bỏ đồ sứ trong tay xuống, cùng Lương Niệm Huyền chạy về nhà đón hai người ông bà Lương Nhất Bá rồi cùng nhau chạy tới nhà cũ của họ Lương.
Chờ bọn họ bước vào nhà họ Lương, những người khác trong nhà họ Lương đều đã đến gần đông đủ.

Tất cả mọi người có chút khó hiểu, ngày mai sẽ là tiệc mừng thọ của bà cụ, không biết tối nay gọi bọn họ tới nhà cũ để làm gì?
Chốc lát sau, bà cụ được người dìu từ bên trong ra, nhìn thấy cả nhà Lương Nhất Bá lập tức cười dịu dàng, bà ngồi trên ghế thái sư vội vàng hỏi:
“Nhất Bá à, mẹ nghe nói phong phanh gần đây con rể của con nhặt được một cái bình lớn.

Nghe nói còn là cô phẩm tuyệt thế “Người về” của bậc thầy Đường Anh?”
Hít...
Lời này vừa nói ra, toàn bộ biệt thự đều là tiếng hít thở không khí lạnh.
“Tuyệt phẩm của bậc thầy Đường Anh?”
“Giá trị phải mấy chục tỷ nhỉ nhỉ?”
“Mấy chục tỷ cái gì? Đây chính là tuyệt thế cô phẩm “Người về”.

Giá trị ít nhất cũng phải hơn trăm tỷ á!”
Nhà họ Lương có không ít người hiểu biết về đồ cổ, chủ đề vừa được khơi ra, mọi người lập tức bắt đầu thảo luận, thi thoảng còn phát tiếng kêu lên.
Lúc này, Lương Phúc là người đến cuối cùng, anh ta mới vừa từ bên ngoài bước vào chợt nghe mọi người thảo luận về tin tức này, dưới chân mềm nhũn lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống đất.
Hơn trăm tỷ!
Ôi trời ơi! Cả nhà chủ hai đã nhặt được vận cứt chó gì thế?
Lại có thể để cho tên vô dụng đó nhặt được món hời lớn đó mang về? Phải biết rằng, tài sản của nhà họ Lương chỉ sợ còn chưa đến hơn trăm tỷ!
Hiện tại, cả nhà Lương Nhất Bá còn có tiền hơn nhà họ Lương!
“Chú hai, tên vô dụng...!Em rể thật sự nhặt được cái bình hơn một trăm tỷ ư?” Lương Phúc vội vàng chạy tới hỏi, trên mặt lộ ra nét mặt hâm mộ.
Lương Nhất Bá do dự một chút, chợt mở miệng trả lời: “Hôm qua sinh nhật chủ, Bách Thiên có tặng cho chú một món quà, có đáng giá hơn trăm tỷ hay không chú cũng không biết!”
Ông cũng không chắc chắn, dù sao chưa trải qua giám định chuyên môn, không ai dám nói chắc một trăm phần trăm.
“Chú hai à, chú khiêm tốn quá rồi, cháu cũng nghe ông chủ của Tiệm Yên Vũ nói, em rể đã nhặt được một chiếc bình lớn, chắc chắn là “Người về” không sai được, ông ta còn nói có một vị khách ra giá năm trăm tỷ đồng để xin mua, kết quả em rể không có bán, nói là quà mừng thọ đặc biệt tặng cho chú” Mà lúc này, Lương Dĩ Thâm một mực im lặng bỗng nhiên lên tiếng, cười haha nhìn về phía Cố Bách Thiên, trong mắt đầy u ám.

Tên vô dụng như mày lại nhặt được cái bình giá trị lớn như thế?
Bây giờ, bà nội đã biết được, cái bình đó cuối cùng là của ai, thật khó mà nói đó!
Mà hiện tại...
Mặt mũi người nhà họ Lương tràn đầy khiếp sợ!

Năm trăm tỷ đồng!
Giá trên trời đấy!
Mà cả nhà Lương Nhất Bá lại không bán!
“Nhất Bá à, hôm nay con có mang “Người về” đó tới chưa? Có thể để cho mẹ ngắm một lát không?” Lúc này, ánh mắt của bà cụ chợt loé, bình thản hỏi con trai.
Đồng thời, trong lòng đang suy nghĩ một việc khác.
Năm trăm tỷ đồng!
Nếu như nhà họ Lương có năm trăm tỷ đồng, chẳng những có thể trả hết nợ bên ngoài, hơn nữa còn đủ để quật khởi thêm lần nữa!
Mà nét mặt của Lương Nhất Bá nhất thời có chút lúng túng.

Một món báu vật quý như vậy, sao ông có thể mang theo bên người.

Đương nhiên là khoá trong tủ bảo hiểm ở phòng sách rồi, dù sao đó không thuần là món đồ cổ mà là di sản để lại cho người trong nhà!
“Mẹ, con không có mang đến!” Lương Nhất Bá đáp.
“Không đem?” bà cụ nhất thời buồn bực, nhíu mày tức giận nói:
“Con biết mẹ con thích đồ sứ Hoa Lam nhất, có được món đồ tốt như vậy còn không biết mang đến cho mẹ ngắm một chút, con làm mẹ thất vọng quá!”
Sắc mặt Lương Nhất Bá thoáng đỏ lên, vội vàng nói: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu...
“Được rồi!” bà cụ không kiên nhẫn khoát tay áo, không muốn nghe ông ta nói thêm gì nữa mà nói thẳng: “Hôm nay đều là người nhà mình, con mau lấy món bảo bối đó ra cho mọi người mở mang kiến thức đi.

Hơn nữa, sắp đến sinh nhật của mẹ rồi, con không thể làm mẹ vui ư?”
“Đúng đấy chú hai, bảo bối tốt như vậy, để cho chúng ta được mở mang kiến thức với ?”
"Không sai, chúng ta đều hưởng lây không khí vui mừng!”
Bọn họ đâu thật sự hứng thú với đồ cổ!
Cái bọn họ hứng thú là năm trăm tỷ đồng đó kìa!
Nếu như năm trăm tỷ đồng đó hoà nhập vào tài khoản của công ty nhà họ Lương thì số tiền đó chính là của bọn họ đấy, thậm chí có thể trả hết những khoảng tiền mượn
Tính người vốn tham lam! Giờ phút này, cả nhà họ Lương
đều có cùng ý kiến với bà cụ! Thậm chí trong mắt bọn họ, năm trăm tỷ đồng đó đã là của bọn họ rồi!
Bây giờ, bà cụ đã nói đến nước này, những người nhà họ Lương khác cũng rối rít bày tỏ thái độ.
Lương Nhất Bá cũng cảm thấy hết cách.

Đấu tranh một hồi, đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, Bách Thiên à, con lái xe về nhà một chuyến lấy cái bình đó cho bà nội con ngắm đi!” Lương Nhất Bá quay người nói với Cố Bách Thiên.
Và lần này, Trần Ngọc Lan lập tức gấp gáp, mẹ chồng của bà với nhà họ Lương có ý nghĩ gì, bà không nhìn ra ư?

Nếu như thật sự mang chiếc bình đến, chỉ sợ như dâng bánh bao vào miệng chó, có đi không có về.

Nghĩ tới đây, bà vội vàng bước tới kéo Lương Nhất Bá:
“Nhất Bá, ngày mai sẽ là tiệc mừng thọ của mẹ, chi bằng đợi tới ngày mai..."
Đây chỉ là kế hoãn binh, nhưng còn chưa nói hết lời đã bị Lương Nhất Bá trừng mắt lại.
Trần Ngọc Lan cắn răng, mặc dù bình thường chồng bà đối với bà rất tốt, nhưng từ trước đến nay, những chuyện liên quan đến bà cụ, ông chưa từng nhượng bộ.
Bà ta biết việc này chỉ sợ không ngăn được, nhất thời sắc mặt khó coi đến cực điểm!
Cố Bách Thiên nhíu mày, bà cụ này quả thật là cực phẩm, ngay cả con trai mình cũng tính kế, đúng là già mà không kính!
Mà những người nhà họ Lương này cũng không phải thứ gì tốt, rõ ràng ngấp nghé tài sản của người khác, liên hợp muốn chiếm về làm của riêng, quả thật vô sỉ đến tột cùng!
Anh vừa muốn nói gì đó, Lương Niệm Huyền đã chép miệng để anh không nên nói lung tung.

Cô biết ba mình là đứa con có hiểu, sẽ không làm trái lời của bà nội.

Nếu như xảy ra tranh chấp ở đây, ngược lại khiến ba bị bẽ mặt.
“Em rể, chú hai anh đã lên tiếng rồi, em tranh thủ về nhà đi! Cũng để mọi người chúng ta được mở mang kiến thức món đồ cổ trị giá năm trăm tỷ rốt cuộc có hình dạng như thế nào!” Mà lúc này, Lương Phúc đột nhiên mở miệng, vẻ mặt hưng phấn, suýt nữa không khép miệng lại được.
Hôm nay, bên cậu hai Triệu biến mất chẳng thấy đâu, hạng mục cáp điện ba nghìn tỷ đó sợ là như nước dội lá khoai rồi, dĩ nhiên phải nảy lên ý định với món đồ cổ này rồi.
Dù sao, nếu như món đồ cổ kia đó rơi vào tay bà nội, cuối cùng chẳng khác nào rơi vào tay bọn họ?
Lập tức sắp phát tài rồi!
“Bách Thiên mau đi đi!” Lương Nhất Bá lại thúc giục một tiếng.
Cố Bách Thiên gật nhẹ đầu, lạnh lùng liếc nhìn người nhà họ Lương một cái, chợt đi ra bên ngoài.
Chẳng qua chờ sau khi anh rời khỏi nhà họ Lương, lại gọi một cuộc điện thoại, gọi điện cho Phương Tiêu.
Cúp điện thoại, ánh mắt anh đã lặng như núi băng, nhếch khoé miệng cười khẩy.
Muốn anh ngoan ngoãn tặng “Người về”?
Sợ là người nhà họ Lương suy.